Quyển 1 - Chương 26: Cô gái



Cô bé ngủ rất say sưa, thời gian rơi vào trong tay Ma Ngũ cả ngày tư tưởng đều kiếp đảm, buổi tối ngủ không yên ổn. Thế nhưng sau khi được Tạ Văn Đông đưa tới nơi này, không biết vì sao, cảm giác thiếu niên so với mình cùng lắm là vài tuổi sẽ không làm hại mình. Tâm tình bình tĩnh lại, tất cả mệt mỏi mang theo đã mấy ngày cũng cuốn tới, bất tri bất giác ngủ đi. Cô bé ngủ rất thoải mái, có một cảm giác đang ở nhà. Đột nhiên có người đẩy nàng, cô bé đang ngủ mơ hồ tưởng đó là cha mình gọi nàng rời giường, lấy chăn trên người che đầu, lẩm bầm nói: “Bố, để con ngủ một lúc nữa đi!”

Tạ Văn Đông nghe vậy dở khóc dở cười, mình sẽ không phải là ông bố như thế! Cô nhóc này ngủ đúng là hồ đồ, xem ra không mạnh mẽ kéo nàng nàng sẽ không chịu rời giường. Nghĩ vậy, Tạ Văn Đông túm lấy chăn của cô bé, nắm lấy xốc lên. Chuyện sau đó khiến Tạ Văn Đông choáng váng, thì ra cô bé lúc đi ngủ ngay cả quần áo bẩn trên người cũng cởi cả ra, trên người chỉ mặc áσ ɭóŧ bó sát người. Nhìn nửa thân trần của cô bé, mặt Tạ Văn Đông không thể không đỏ lên. ‘ Chết tiệt!’ Mắt nhắm lại, lại đem chăn phủ lên người cô gái. Một cô bé bị một người xa lạ dẫn đến một nơi xa lạ vậy mà lúc ngủ còn dám cởϊ qυầи áo sao? ! Cũng không biết tự bảo vệ bản thân mình! Tạ Văn Đông trong lòng bốc lên một sự tức giận không tên, quát to một tiếng: “Cô rời giường cho ta…! !”

Giọng nói cực lớn, huynh đệ ngoài cửa đều bị dọa cho run lên, nhìn lẫn nhau, âm thầm lắc đầu.

Cô gái càng đứng mũi chịu sào, bị chấn động từ trên giường nhảy dựng lên. Đứng ở trên giường nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi trên mặt Tạ Văn Đông, nghi hoặc nói: “Động… Động đất à?” Tạ Văn Đông không có phán ứng, chỉ dùng con mắt như phun lửa nhìn chằm chằm vào cô gái.

Cô gái còn không biết nguy hiểm, nhìn Tạ Văn Đông ở nơi đó hỏi: “Anh làm sao vậy, sợ quá à?”

Tạ Văn Đông thầm than một tiếng, cô bé này quả thực đang kiểm tra tính nhẫn nại của mình, lớn tiếng nói: “Nếu cô không mặc quần áo vào ta sẽ đánh vào mông cô!”

Những lời này khiến cho cô bé giật mình tỉnh giấc, cúi đầu nhìn, thì ra mình chỉ mặc mỗi quần áσ ɭóŧ đứng ở trên giường, sau đó hét to một tiếng, trốn phía dưới chăn. Tạ Văn Đông thấy nàng làm như vậy, lắc đầu, nói: “Cho cô năm phút thời gian để mặc quần áo và đi ra, không thì ta sẽ đi vào giúp cô mặc!” Nói xong, đi nhanh ra khỏi buồng trong.

Tạ Văn Đông đi ra sau đó đóng cửa lại, tựa ở trên tường thở ra một hơi. Trên mặt đang trận trận nóng lên, đi tới trước chỗ nước máy rửa mặt, vì bản thân trong nháy mắt vừa rồi cảm thấy xấu hổ.

Được một lúc, cô bé từ trong buồng trong cúi đầu đi ra, váy bẩn vẫn mặc trên người. Tạ Văn Đông nhìn cơ thể gầy yếu của cô gái, dịu dàng nói: “Đói bụng không? Ta dẫn cô đi ăn một chút gì đó!”

Cô bé không nói gì, chỉ gật đầu, vẫn còn đang vì chuyện vừa rồi cảm thấy xấu hổ, chàng trai trước mặt này đều nhìn thấy hết thân thể của mình, nghĩ tới đây trên mặt đỏ lên. Tuy rằng tuổi nàng không lớn lắm, nhưng đối với chuyện nam nữ trong lúc đó bối rối không ít so với Tạ Văn Đông.

Tạ Văn Đông dẫn cô bé đến một quán ăn nhanh KFC, lấy cho nàng hai cái đùi gà và một cốc nước ngọt, chính hắn bởi vì chuyện của Lý Sảng, trong lòng rất kiềm chế, chỉ ăn một chút. Nhìn hình dạng ăn như hổ đói của cô gái, trong lòng Tạ Văn Đông càng thêm căn hận Ma Ngũ, nói với cô gái: “Nhà cô ở đâu? Ngày mai ta tìm người đưa cô về nhà!”

Cô bé kinh ngạc bỏ cái đùi gà ở trong tay xuống, nhìn Tạ Văn Đông do dự nói: “Anh… Anh thực sự thả ta đi?”

Tạ Văn Đông nói đùa: “Cô ăn như thế này ta sợ không thể nuôi nổi! Sớm đuổi cô về nhà một chút, không thì xem đem ta ra ăn mất!”

Cô bé vành mắt đỏ lên, nước mắt từ hai gò má chảy xuống, kéo tay Tạ Văn Đông nói: “Cám ơn anh, anh hai, anh là người tốt!” Nói xong lớn tiếng khóc, đem nước mắt ủy khuất phải chịu trong mấy ngày qua phát tiết ra. Nàng cảm thấy chàng trai trước mặt này dường như người thân nhất của mình, ở cùng một chỗ với hắn có một cảm giác thân thiết và cảm giác an toàn.

Nhìn ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người xung quanh, Tạ Văn Đông vỗ vào tay cô bé, tay chân có chút luống cuống nói: “Đừng khóc nữa, khóc sẽ không đẹp. Nhìn xem có nhiều người như vậy đang nhìn cô kìa!” Cô bé ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên ánh mắt mọi người trong quán ăn đều nhìn về phía nàng. Có chút xấu hổ, đầu cô bé dựa vào trong ngực Tạ Văn Đông không dám ngẩng lên.

Tạ Văn Đông vuốt tóc cô gái, nhìn hình dáng ngây thơ của nàng, cười ha hả. Nghĩ thầm, mình nếu như có một đưa em gái như vậy thì thật tốt!

Một lúc sau, cô bé cuối cùng cũng cam đảm ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này đã không còn ai chú ý tới nàng. Cô bé cố mở miểng, thở dài một cái. Hình dáng đáng yêu lại làm cho Tạ Văn Đông cười ha hả. Tạ Văn Đông cảm thấy ở cùng một chỗ với cô bé thật thú vị, luôn luôn có thể làm cho mình kinh hỉ, phiền muộn trong lòng cũng tốt hơn nhiều. Chỉ đang tiếc ngày mai đã phải chia tay.

Tạ Văn Đông đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Cô còn chưa nói cho ta biết tên của cô nữa? Nhà cô ở đâu?”

Cô bé nhỏ giọng nói: “Nhà em ở thành phố H, em là Kim Dung. Anh hai anh thì sao?”

Kim Dung, trong lòng Tạ Văn Đông lặng lẽ nhớ kỹ cái tên này. Kim Dung! Kim Dung? Nghĩ vậy, trên mặt cười nói: “Tên hay lắm. Anh là Tạ Văn Đông!” Cô gái không nói gì, nhưng đem cái tên này khắc sâu trong đáy lòng.

Thành phố J buổi tối vẫn phồn hoa như trước, cửa hàng hai bên đường thương nghiệp buôn bán đủ thứ, cánh cổng lộ ra đèn nghê hồng đủ loại màu sắc, chiếu sáng ngời cả khu phố. Giữa đêm hè đi ở chỗ này là một loại hưởng thụ. Đã không còn ầm ĩ như ban ngày, hơn nữa còn có sự yên lặng của đêm tối.

Tạ Văn Đông và Kim Dung từ KFC đi ra, thấy quần áo của Tiểu Kim Dung bẩn không nhìn được, sờ túi tiền của mình, còn không tới một trăm đồng. Bình thường hắn căn bản không mua cái gì, dù mua cũng đều là huynh đệ trong bang mua giúp, tiền trên người chính là tiền bố mẹ cho để ăn cơm! Tạ Văn Đông vốn định mua cho cô gái mấy bộ quần áo, thế nhưng trên người thiếu tiền. Lắc đầu, nghĩ thầm một đại ca lưu manh như mình thật là thảm, đàn em trong hội tiền mang trên người so với mình còn nhiều hơn, sau này thật sự phải mang nhiều một chút đề phòng chẳng may.

Tạ Văn Đông dẫn Kim Dung đi tới chợ đêm, ở chợ đêm và quán nhỏ ngoài vỉa hè, mặc cả đến nửa ngày mới dùng tiền ở trên người mua một bộ quần áo cộng với một đôi giầy mới. Trong lòng hô to hợp. Kim Dung ở bên cạng nhìn Tạ Văn Đông và ông chủ sạp hàng vỉa hè trả giá, cười khanh khách liên tục.

Cuối cùng, hai người ngồi xe đi tới nhà Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông giải thích với cha mẹ nàng bị người xấu lừa tới thành phố J, thừa dịp người xấu không cẩn thận trốn đi, mình đυ.ng phải cứu nàng ra, buổi tối không có chỗ nào ngủ, không thể làm gì khác hơn là về nhà ở một hôm, ngày mai về nhà. Cha mẹ Tạ Văn Đông nghe vậy rất đồng cảm với Kim Dung, cũng đồng ý. Cuối cùng Kim Dung ngủ ở trong phòng Tạ Văn Đông, còn hắn không thể làm gì khác hơn là ngủ ở trên ghế sô-pha.

Sáng sớm hôm sau. Tạ Văn Đông dẫn Kim Dung tới nhà ga mua hai vé đi thành phố H. Sau đó đi tới Hân Hân tìm một huynh đệ chất phác thật thà bảo hắn đưa Kim Dung về nhà. Lúc gần đi, Tạ Văn Đông nhìn Kim Dung mắt đυ.c đỏ ngầu, nhỏ giọng nói: “Tiểu Dung, em về nhà xin đừng nói chuyện của Ma Ngũ ra. Anh sẽ giúp em dạy dỗ hắn, biết không?”

Kim Dung gật đầu, nghẹn ngào nói: “Anh hai, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ không nói. Em sẽ trở lại thăm anh!”

Tạ Văn Đông trong lòng cũng không chịu nổi, phất tay, tạm biệt Kim Dung. Trong đầu nghĩ, không biết đến bao giờ mình mới có thể gặp lại cô bé đáng yêu này. Thành phố H! Chỗ đó là tỉnh thành, cũng là mục tiêu phải phát triển trong tương lai của mình!

Sau khi Kim Dung đã đi, Tạ Văn Đông tới Quỷ Vực tìm Tam Nhãn. Sau khi gặp mặt Tạ Văn Đông hỏi: “Anh Trương, chuyện làm tới đâu rồi?” Tam Nhãn nói: “Chuyện của bang Liêm Đao còn chưa điều tra rõ, thế nhưng em đã mua điện thoại di động về.” Nói xong, Tam Nhãn đưa cho Tạ Văn Đông một chiếc điện thoại di động màu đen, cũng nói số cho hắn.

Tạ Văn Đông nhận lấy nhìn một chút, gọi điện thoại cho Ma Ngũ, đem số điện thoại nói cho hắn, Ma Ngũ tươi cười hớn hở ghi nhớ. Sau khi cất điện thoại đi, Tạ Văn Đông nói với Tam Nhãn: “Hôm nay dù thế nào cũng phải thăm dò được tình hình của bang Liêm Đao. Chờ Cao Cường trở về thì ra tay!”

Tam Nhãn nghe xong, máu trong người sôi trào, lớn tiếng nói: “Anh Đông, anh yên tâm! Hôm nay không điều tra được em sẽ không trở về nữa!” Nói xong kéo mấy huynh đệ đi ra ngoài.

Không tới buổi trưa, Cao Cường và mấy huynh đệ bị bắt tất cả đều được thả về. Sau khi đến Quỷ Vực thấy Tạ Văn Đông, Cao Cường hô to một tiếng: “Anh Đông!”

Tạ Văn Đông quay đầu nhìn Cao Cường, trên mặt một vùng màu xanh tím, biết hắn chịu đòn không ít, nói: “Thế nào? Ở trong đó chịu khổ chứ!”

Cao Cường khổ sở trong lòng, run giọng nói: “Một chút khổ cực ấy của em không tính là gì. Lão mập thế nào rồi?”

Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Chưa qua được thời kỳ nguy hiểm, sống hay chết còn phải xem nỗ lực của bản thân hắn!”

Cao Cường lau một mảng nước mắt, giọng nói độc ác nói: “Anh Đông, em không thể để bang Liêm Đao sống dễ chịu được! Khi nào chúng ta đi tìm bọn chúng tính sổ đây?”

Tạ Văn Đông nói: “Chờ chúng ta thăm dò ngọn ngành về bọn chúng, đến lúc đó bao nhiêu nợ chúng ta nhất định sẽ đòi lại gấp bội!” Cao Cường gật đầu.

Buổi trưa, Tam Nhãn đem tin tức hỏi được trở lại Quỷ Vực, thấy Cao Cường trở về, nhiệt tình ôm lấy hắn, hai người không ai nói gì. Thế nhưng tình huynh đệ lại dào dạt xung quanh bọn họ.

Tạ Văn Đông nói: “Buổi chiều tới Hân Hân họp! Cường Tử, mày tý nữa về trường học trước bảo anh em chuẩn bị cho tốt tối nay ra tay!” Cao Cường nghe xong gật đầu đáp ứng.

Buổi chiều, Tạ Văn Đông cùng Tam Nhãn ở Hân Hân đem tình hình ở bang Liêm Đao kể lại và phân tích một chút, rất nhanh đã đưa ra kế hoạch công kích, cũng bắt đầu bắt tay an bài.

Mười giờ tối, may đen che khuất mặt trời, dưới bầu trời mưa phùn bắt đầu rơi lất phất, người đi đường rất thư thớt, nhưng sàn nhảy Bát Thần cũng náo nhiệt phi thường. Lão đại của bang Liêm Đao Phùng Hải một mình ngồi ở trên ghế sô-pha, phía dưới đứng trên trăm thanh niên. Phùng Hải rất cao hứng, hắn vừa nhận được điện thoại, nói hội Văn Đông định đêm nay rời khỏi Quỷ Vực. Quỷ Vực hiện giờ không có người chiếm lĩnh, một miếng thịt béo lập tức thuộc về mình. Vừa nghĩ đến mình ở bờ nam thành phố J có thể trông coi hai cái sàn nhảy, dáng vẻ tươi cười bất tri bất giác đọng ở trên mặt Phùng Hải.

“Bọn mày nghe đây, đợi lát nữa bọn ta sẽ đi tới Quỷ Vực. hội Văn Đông đã cút khỏi, sau này nơi đó sẽ là của chúng ta! Từ hôm nay trở đi, bang Liêm Đao chúng ta chính là lão đại tuyệt đối của bờ nam!” Phùng Hải đứng lên lớn tiếng nói với thủ hạ. Thủ hạ của Phùng Hải hoan hô một trận, cùng hét to: “Chúng em vĩnh viễn đi theo lão đại!”

Phùng Hải nghe vậy đắc ý cười ha hả. Hắn có lý do để vui vẻ, có thể trong giữ hai nơi, chẳng khác nào có hai nguồn tài nguyên, thực lức cũng sẽ nhanh chóng tăng lên, ví trí lão đại bờ nam thành phố J cũng không ai cản được.

Phùng Hải lớn tiếng nói: “Các anh em tóm lấy tên kia, bây giờ chúng ta đi tiếp quản Quỷ Vực, buổi tối ta mời mọi người uống rượu! Sau này kiếm tiền chúng ta chia nhau!” Trăm người ở phía dưới hoan hô mộ trận, tâm tình cũng bị câu nói của Phùng Hải đưa lên tới đỉnh. Phùng Hải có thể làm lưu manh cho tới hôm nay, không phải xuất phát từ ngẫu nhiên, hắn cũng đã đi một đoạn đường siêu dài.

Phùng Hải phân cho một số người ở lại Bát Thần, bản thân mang theo năm mươi người, trùng trùng điệp điệp đi tới Quỷ Vực. Trên đường đi không có người đi đường, ngay cả xe cộ cũng đặc biệt thưa thớt, đám người Phùng Hải đi ở đường phố trung tâm, có xe ô tô đi qua, nhìn thấy trận thế của bọn họ cũng nhường đường.

Khoảng cách của Bát Thần và Quỷ Vực tính ra cũng không xa. Chưa tới mười phút, biển hiệu to đùng của Quỷ Vực xa xa đã ở trong mắt. Phùng Hải ngăn sự hưng phấn trong lòng, lớn tiếng nói với thủ hạ: “Nhanh đến Quỷ Vực, các anh em nhanh lên một chút nào!” Nói xong, xung trận ngựa lên trước chạy về phía trước.

Chờ sau khi đến cổng của Quỷ Vực, phát hiện có một người đứng trước đường lớn của Quỷ Vực. Người này dùng miếng vải đen tự che mặt mũi, vóc người khôi ngô, tay cầm một khai sơn đao dài một thước rưỡi, đao được vải bố trăng quấn ở tay.

Đám người Phùng Hải ngẩn người, đi tới chỗ người nọ. Đợi khi đến gần chỗ đó, Phùng Hải cười ha hả, lớn tiếng nói: “Tưởng ai trâu bò dám cản đường của ta, thì ra là thủ hại bại trận Tam Nhãn!” Phùng Hải từ vết sẹo ở giữa lông mi người kia nhận ra người đó chính là Tam Nhãn.

Tam Nhãn lạnh lùng cười, giọng nói âm trầm: “Phùng Hải, mày hôm nay chết chắc!”

Phùng Hải dừng lại một chút, nhìn bốn phía một lúc, không có một bóng người nào, lòng dùng cảm tăng lên nói: “Hắc hắc, phải? Chỉ bằng một mình mày đã nghĩ gϊếŧ chết tao?”

Tam Nhãn lạnh lùng nói: “Phùng Hải, người anh em của tao trên trúng mười bảy phát đao, tao muốn nó trở lại trên người mày!” Nói xong, hô to một tiếng: “Các anh em, gϊếŧ cho ta!” Lời còn chưa dứt, từ trong hai bên ngõ nhỏ của khu phố phi ra vô số thanh niên tay cầm phiến đao, không nói lời thừa nào, lao vào đám người Phùng Hải đánh gϊếŧ.

Tam Nhãn hai mắt đỏ rực, không tìm người khác, phóng thẳng đến chỗ Phùng Hải. Phùng Hải biết đã trúng kế, trong lòng thầm mắng một câu, con đĩ kia dám lừa ông! Sau này cho mày dễ chịu. Tam Nhãn không có hắn cơ hội ngẫm nghĩ, xoay đao bổ tới Phùng Hải. Phùng Hải cũng không đơn giản, dễ dàng tránh né, sau đó rất nhanh lùi về sai vài bước, sau đó rút phiến đao ở trên lưng liều mạng với Tam Nhãn. Thực lực của Tam Nhãn và Phùng hải không kém nhau mất, khí lực cũng không sai biệt, thế nhưng khí thế của Tam Nhãn cao hơn đối phương nhiều. Hắn một lòng muốn báo thù cho huynh đệ Lý Sảng hầu như toàn lực bổ đao về phía Phùng Hải. Phùng Hải miễn cưỡng chống đỡ một trận, hai tay bị rung động đến tê dại. Sau đó không dám đỡ trọng đao của Tam Nhãn nữa, không làm gì hơn là lắc mình tránh né.

Huynh đệ phía dưới Phùng Hải cũng không chịu nổi, cảm thấy những người của đối phương căn bản không phải đến để đánh nhau, mà đến để liều mạng, mỗi một đao đều là tử thủ, nếu không chú ý tới, không chết cũng trọng thương. Hai bên hơn trăm người ở trước cửa Quỷ Vực triển khai một trận sống mái bang hội với nhau, trong trận ánh đao lóng lánh, không có người khóc thét ngã xuống đất. Con đường rộng tám mét bị một bị một phiến máu tươi nhiễm đỏ.

Ngay khi lực lượng hai bên ngang nhau, xa xa phi tới một chiếc xe Đại Giải Phóng cũ nát. Đại Giải Phóng dừng ở bên cạnh chiến trường, từ bên trên lao xuống bốn mươi thanh niên cũng che mặt, sau khi xuống xe rút phiến đao ra chém gϊếŧ thủ hạ của Phùng Hải.

Từ lúc đám người này gia nhập, lực lượng của đối phương từng bước chênh lệch khá xa. Thủ hạ của Phùng Hải thỉnh thoảng lại có người bị chém ngã xuống đất. Sau đó trong đám người này, một thanh niên cao kều đứng ở trên xe quét quanh chiến trường một vòng, thấy Phùng Hải đang chiến đấu kịch liệt với Tam Nhãn, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên sáng ngời. Không nói gì nhảy xuống xe rút phiến đao ra, ở phía sau Phùng Hải mạnh mẽ bổ một đao. Phùng Hải và Tam Nhãn chiến đấu kích liệt đang ngây ngốc, không nhìn thấy lãnh đao ở phía sau. Một đao này của thanh niên cao kều, hung hăng bổ xuống lưng Phùng Hải, ăn một miệng lớn dài hai thước sâu có thể tới xương làm cho Phùng Hải đau đến ‘Ai da’ một tiếng, không vội quay đầu lại, nghiêng người nhảy sang một bên.

Đưa tay về phía sau sờ một cái, toàn bộ phía sau lưng đều là máu. Phùng Hải không chú ý nhiều như vậy, xoay người chạy về phía Bát Thần. Tam Nhãn thấy không tốt, hét lớn một tiếng: “Ngăn hắn lại!” Sau đó trên chiến trường chạy ra hai người, lấy đao ngăn cản đường đi của Phùng Hải. Phùng Hải cũng nổi giận, phóng thẳng đến chỗ hai người. Hai người kia phân biệt đâm một đao, Phùng Hải cũng đủ mạnh mẽ, không dừng lại, thân thể chỉ hơi nghiêng đi, một đao đâm vào vai hắn, một đao đâm vào da bụng hắn. Phùng Hải cắn răng một cái, xoay đao xẹt qua ngực hai người.Mặc kệ đối phương có bị thương nặng hay không, đẩy hai người ngực đầy máu, cướp đường mà chạy.