Lão Thất đáp ứng một tiếng, dùng chìa khóa mở cái cửa nhỏ tối om khom lưng đi vào. Tạ Văn Đông cúi đầu nhìn vào bên trong một chút, một mảng tối như mực, không thấy rõ cái gì. Chỉ nghe được bên trong có tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân.
Tạ Văn Đông kỳ quái nhìn Ma Ngũ một chút nói: “Đây là….?” Ma Ngũ cười ha hả nói: “Những anh em ở đây không được phát tiết đều kìm nén nhanh chóng điên lên, nếu không tìm cái gì vui vẻ khiến anh em thả lòng, cái chức đại ca của anh đây đã không có cách nào ngồi được!”
Tạ Văn Đông cười với hắn. Trong lòng biết, nữ nhân bên trong nếu không cướp tới thì cũng là lừa tới, đối với cảnh ngộ cuả nàng cũng có chút đồng tình. Thế nhưng mình cứu không được nàng, chỉ có thể ước số nàng khổ!
Chỉ chốc lát, lão Thất từ bên trong lôi ra một nữ nhân vẻ mặt bùn đất, nữ nhân dường như biết trên người mình sắp sửa có chuyện xảy ra, liều mạng giãy dụa, thế nhưng hai tay bị lão Thất gắt gao nắm. Ma Ngũ tiến lên hung hăng tát nữ nhân một cái, “Con mẹ mày rác rưởi, để ông mày yên tĩnh một chút. Tức giận cái con mẹ mày!” Nói xong, dùng bàn tay mập mạp xoa xoa bùn đất trên mặt nữ nhân, gật đầu cười, nói với Tạ Văn Đông: “Người anh em, con bé này cho chú, hôm nay chú hướng phúc đi, cái này bảo đảm là một chỗ đó! Ha ha!”
Tạ Văn Đông tỉ mỉ quan sát nàng, thế nhưng cũng không thấy rõ ràng, cảm thấy tuổi của nàng không lớn lắm, mặc váy liền áo giản dị không thấy rõ diện mạo vốn có, mặt mày xinh đẹp, một đôi mắt to ngập nước đang tràn đầy sợ hãi nhìn mình. Tạ Văn Đông vốn định từ chối ý tốt của Ma Ngũ, thế nhưng thấy ánh mắt của cô gái, nàng nếu như không tiếp mình rất có khả năng sẽ đi tiếp Ma Ngũ, một cô gái thuần khiết như vậy sẽ bị chà đạp. Nghĩ vậy, Tạ Văn Đông không nói gì thêm.
Ma Ngũ cười quái dị nói với Tạ Văn Đông: “Người anh em tối nay hưởng thụ cho tốt nhé. Anh Ngũ đây đầu choáng váng kịch liệt, đi ngủ trước. Người anh em có chuyện gì cứ dặn dò anh em phía dưới anh.”
Tạ Văn Đông nói: “Vậy được rồi, anh Ngũ hôm nay uống không ít, đi nghỉ sớm một chút đi.”
Ma Ngũ phất tay đi ra bên ngoài. Lão Thất ở bên cạnh nói với Tạ Văn Đông: “Anh Đông! Anh vào phòng nhìn xem!” Tạ Văn Đông gật đầu.
Lão Thất dẫn Tạ Văn Đông đi ra nhà kho nhỏ, lúc này Tạ Văn Đông mới nhìn rõ toàn cảnh bên ngoài. Xung quanh là một phiến cỏ dại lớn, đi về phía xa xa, một mảng tối đen như mực không thấy rõ. Bên cạnh cái kho nhỏ có một cái nhà trệt, cũng cũ nát không tả nổi. Lão Thất đi ra phía sau lớn tiếng hét: “Lão Mã! Lão Mã!”
Chỉ chốc lát, lão Mã từ một căn nhà trệt cạnh nhà kho chạy đến. “Ôi! Lão Thất, gân cổ lên đe dọa con bà ngươi à?”
Lão Thất đáp lại: “Rác rưởi! Phòng đại ca bảo mày chuẩn bị đã tốt chưa, anh Đông muốn nghỉ ngơi!” Lão Mã nói: “Ừ! Xong lâu rồi.”
“Con bà nó, xong lâu rồi còn không chịu đi ra.” Lão Thất quay đầu đưa tay về phía Tạ Văn Đông, cưới nói: “Anh Đông, mời vào bên trong. Chỗ này sơ sài mọt chút, nhiều ẩm ướt!”
“Các anh cũng không cần quá khách khí, ta tùy tiện ở một chỗ là được!” Tạ Văn Đông gật đầu, đi đến nhà trệt. Sau khi vào nhà, phòng ấy vừa phải, trong phòng không tới hai mươi mét, trang trí đơn sơ, ngoại trừ cái giường, cái bàn, vài cái ghế cũng không có cái gì khác. Tạ Văn Đông đi lại vòng vèo trong phòng, cảm thấy ở đây vừa tối vừa thấp, nhìn không được rùng mình một cái.
Lão Thất kéo cô gái đi vào, cô gái kia đi tới cửa phòng lại bắt đầu giãy dụa. Lão Thất hung hãn đá nàng một cái, vẫn cứ kéo nàng vào trong, nói với Tạ Văn Đông: “Anh Đông, anh nghỉ ngơi nhé, hắc hắc! Không có chuyện gì thì em đi trước đây…!”
Tạ Văn Đông nhìn cô gái cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Nàng bẩn quá, anh giúp tôi mang chậu nước tới, bảo nàng tắm rửa!”
Lão Thất vỗ đầu, cười nói: “Anh xem cái đầu đu đủ của em, sao cả việc này cũng quên. Anh Đông, anh chờ một lát nhé, em lập tức mang nước tới.” Nói xong, lão Thất hét to gọi lão Mã đi ra bên ngoài.
Tạ Văn Đông nhìn bóng lưng lão Thất lắc đầu, xoay người về phía cô gái trẻ, thấy nàng co lại thành một đống ở góc nhà, con mắt sáng ngời nhìn mình. Tạ Văn Đông đi tới bên cạnh cô gái trẻ, vừa muốn nói. Cô gái trẻ kia đột nhiên đứng lên đứng lên chạy ra bên ngoài cửa. Tạ Văn Đông lại càng hoảng sợ, thấy cô gái kia chạy tới cửa thì dừng lại. Tiêu sái đi tới hiếu kỳ nhìn ra bên ngoài, Tạ Văn Đông cười ha hả. Thì ra bên ngoài có mười hai con mắt phát ra lục quang đang nhìn chằm chằm vào cô gái, sáu con chó săn đứng ở cửa, hàm răng dày sáng lộ ra khỏi miệng, nước miếng từ khóe miệng chảy ra. Cô gái trẻ đứng ở cửa một lúc, thấy Tạ Văn Đông ở bên cạnh khuôn mặt tươi cười, mặt đỏ lên mắng: “Ngươi thật sự là một kẻ đê tiện vô sỉ!”
Tạ Văn Đông bị mắng mà ngẩn người, không ngờ cô gái kia lại lớn mật như vậy, đang ở chỗ nguy hiểm vẫn còn dám nói năng lô mãng, trong lòng bội phục nàng một chút. Mặt lại cười hắc hắc: “Ta còn chuyện đê tiện vô sỉ nào mà chưa dám làm!” Nói xong, Tạ Văn Đông đưa tay túm lấy quần áo của cô gái.
Cô gái sợ hãi quát to một tiếng, vọt đến cái góc cách xa Tạ Văn Đông nhất. Vừa nhìn vẻ hoang mang rối loạn của cô gái, Tạ Văn Đông nghĩ đến việc đùa với nàng, đi nhanh tới. Tốc độ của cô gái không nhanh bằng Tạ Văn Đông, chỉ trong chốc lát đã bị Tạ Văn Đông túm lấy quần áo. Cô gái liều mạng giãy dụa, tay đấm chân đá đánh lên trên người Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông thấy đủ ầm ĩ rồi, vừa muốn buông tay ra, bỗng nhiên cổ tay một hồi đau đớn, cúi đầu xuống nhìn, đầu của cô gái đáng dán lên tay hắn, không cần nhìn cũng biết chuyện gì đang xảy ra. “Quỷ tha ma bắt cô…” Tạ Văn Đông đẩy đầu cô gái, hao phí một lượng sức mạng thật lớn mới có thể rút tay về, nhìn kỹ trên cổ tay có hai dấu răng có máu đỏ tươi.
Cô gái nhìn thấy ánh mắt muốn gϊếŧ người của Tạ Văn Đông, ngồi xổm ở góc tường co rút thành một khối. Tạ Văn Đông thở dài, trong lòng thầm mắng mình: Ấy! Tại mày ham chơi, không có việc gì lại gây chuyện, bị cắn cũng đáng! Trong lòng ngột ngạt, Tạ Văn Đông đặt mông ngồi trên giường, tự trách mình tình tình quá trẻ con.
Chỉ trong chốc lát, lão Thất và lão Mã từ bên ngoài bưng một chậu nước tiến vào trong phòng đặt trên mặt đất. Lão Thất cười nói: “Anh Đông, nước đã chuẩn bị rồi. Cứ ôn hòa đi nhé!”
Tạ Văn Đông trong lòng khó chịu, a một tiếng, nói: “Được rồi, ở đây không có chuyện gì, hai người các anh đi ngủ đi!”
Lão Thất nhìn Tạ Văn Đông một lúc, lại nhìn cô gái ở góc tường một lúc, cuối cùng ánh mắt rơi trên vết răng ở cổ tay Tạ Văn Đông, vui cười nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi, hai người bọn em đi đây, anh Đông cứ từ từ chơi đùa. Nơi này đôi khi cũng rất hoang dã, ha ha!” Nói xong, kéo lão Mã đi ra bên ngoài, với tay lại đóng chặt cửa.
Tạ Văn Đông thấy hai người đã đi ra ngoài, quay đầu nói với cô gái: “Ta thấy cô vài ngày không tắm rồi, bây giờ có nước cô tắm đi. Yên tâm, ta sẽ không nhìn trộm!” Cô gái nhìn nước ở trong chậu một chút, trong mắt tràn ngập khát vọng, thế nhưng lại lập tức cúi đầu.
Tạ Văn Đông nhìn vào trong mắt, hiểu rõ cô gái sợ cái gì, nằm ở trên giường cười nói: “Cô yêm tâm tắm đi, tôi không có hứng thú với các cô gái nhỏ. Cũng sẽ không cắn cô, cũng sẽ không ăn cô!” Tạ Văn Đông xoay người, mặt quay vào tường, không hề nhìn cô gái. Thế nhưng nửa ngày không nghe thấy động tĩnh nào, Tạ Văn Đông thở dài, mắt nhắm lại, không quản tới nàng. Trong đầu hiện lên thân thể cô gái co lại thành một khối, trong lòng có chút khổ sở. Tự trách mình vừa rồi không nên đùa nàng. Hiện giờ chính mình đã trở thành một tên bại hoại, nếu như lại đùa bỡn cô gái này mình lại trở thành một tên khốn nạn, không biết bại hoại thêm khốn nạn thành cái gì. Tạ Văn Đông nằm trên giường miên man suy nghĩ, hôm nay hắn thật có chút mệt mỏi, uống thêm một ít rượu đế, chỉ trong chốc lát mơ mơ màng màng tiến vào trong giấc ngủ.
Cô gái ngồi xổm ở góc nhà, đợi một thời gian khá dài, cảm thấy Tạ Văn Đông thực sự đã đi ngủ. Trong lòng kỳ quái, tên bại hoại trước mặt này dường như không xấu, ít ra hắn không có đem mình ra… Nghĩ vậy, mặt cô gái đỏ lên. Đứng lên, chậm rãi đi tới bên giường, cẩn thận đẩy Tạ Văn Đông đang ngủ một cái. Người sau không có phản ứng. Lá gan cô gái lớn hơn một chút, liên tục đẩy vài cái, vẫn không có phản ứng nào. Cô gái đem tâm tình đang dâng lên buông lỏng. Nhìn về bốn phía, trên cửa sổ có những thanh sắt to đùng, không có khả năng chạy trốn bằng cửa sổ. Cuối cùng lại rón ra rón rén đi tới cửa. Đẩy cửa tạo thành một cái khe nhỏ nhìn ra bên ngoài, con chó săn vốn nằm úp sấp ở bên ngoài, đột nhiên đứng lên, hướng về khe cửa ‘ gừ! gừ!’
Cô gái vội vã đóng cửa lại, nhớ tới bản thân mình bị vùi lấp tại động quỷ, sống chết khó cả đôi đường, trong nhà người ta không biết biến thành dạng gì. Nghĩ thế, nước mặt cô gái rơi xuống, Qua một lúc lâu, tâm tình cô gái bình tĩnh một ít. Nhìn nước ở trong chậu, trên người không khỏi khó chịu. Nàng đã vài ngày không tắm, mùi bùn hôi thối trên người ngay cả nàng cũng cảm thấy buồn nôn. Nhìn Tạ Văn Đông ở trên giường một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm. Quần áo ở trên người từng cái từng cái được yên lặng cởi ra, vóc người nhu mì xinh đẹp phơi bày trong không khí. Thân thể trần trụi của cô gái ngồi trong chậu đầy nước, dùng khăn mặt thấm nước tẩy rửa bùn bẩn ở trên người.
Mặc dù bùn bẩn trên người cô gái đã được tẩy sạch, nước da trắng như phấn từ từ hiện ra bên ngoài, bộ ngực kiều xảo hơi nhếch lên. Cô gái tuổi cũng không lớn, cũng chưa phát dục hoàn toàn. Chờ sau khi thân thể cô gái tắm rửa sạch sẽ, rất nhanh lau đi, sau đó nhanh chóng mặc quần áo. Quay đầu nhìn người ở trên giường, thấy vẫn còn đang ở trong giấc ngủ, tâm tình buông lỏng không ít. Cô gái đem một cái ghế ra chỗ cách xa giường nhất, dựa vào tường nhìn chằm chằm Tạ Văn Đông đang ngủ.
Nhanh đến sáng sớm một chút, tinh lực của cô gái cũng đã đến cực hạn, tựa ở trên ghế mà ngủ. Chẳng biết qua bao lâu, cô gái bị lạnh mà tỉnh lại, trong phòng âm u lạnh lẽo khiến nàng ớn lạnh. Nhìn Tạ Văn Đông đang ngủ trên giường một chút, vẫn đang mê đầu ngủ sâu. Dựa vào cái gì mình bị lạnh mà hắn lại không bị, một cỗ tức giận từ trong đáy lòng cô gái bốc lên, đi tới bên giường, dùng sức đẩy đẩy thân thể Tạ Văn Đông vào phía trong, hiện ra một chỗ, cô gái nằm ở đó.
Qua một lúc, cô gái kéo cái chăn của Tạ Văn Đông lại, đắp lên trên người mình, mắt nhắm lại, đi ngủ.
Tạ Văn Đông đang ngủ say, cảm thấy cô gái đang đẩy mình, cũng không để ý tới nàng. Qua một lúc cô gái nằm bên cạnh mình Tạ Văn Đông cũng không để ý. Không ngờ nàng càng ngày càng quá thể, sau đó chăn của mình cũng cướp đi. Tạ Văn Đông mở mắt, kéo cái chăn trở lại. Một lúc cô gái lại bị lạnh tỉnh lại, thấy chăn đã bị kéo trở lại, tức giận khẽ cắn môi, đem cái chăn kéo trở lại…
Vào lúc này, trên giường hai người nổ ra cuộc chiến không có khói thuốc súng không biết tranh đấu bao lâu, cuối cùng hai người đều cảm thấy tình hình ấm áp, mơ mơ màng màng ngủ đi.
Sáng tinh mơ mặt trời từ từ mọc lên, ánh nắng mặt trời chiếu vào trong phòng. Không khí sạch sẽ đặc biệt ở nông thôn làm cho người ta tinh thần sảng khoái.
Tạ Văn Đông mở mắt, cảm tấy trên người mình rất nặng, ngẩng đầu vừa nhìn nở nụ cười. Thì ra là cô gái tựa bên người mình, một cánh tay ôm lấy cổ Tạ Văn Đông, một cái chân mềm mại đặt trên người hắn. cả người giống như bạch tuộc ôm lấy hắn. Tạ Văn Đông đỏ mặt kéo cái tay đang ôm cổ mình xuống, thế nhưng không di chuyển được, ngón tay của cô gái gắt gao nắm lấy áo bên vai mình. Động tác của hắn làm kinh động cô gái, phản ứng xong lại ôm chặt hơn.
Tạ Văn Đông thở dài, quay đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô gái. Hiện giờ mặt sạch sẽ hơn, dung mạo vốn có hiển lộ ra ngoài. Là một cô gái đẹp đến dị thường, tuổi cũng không vượt quá mười năm tuổi, dưới lông mi thật dài dường như còn có nước mắt chưa khô.
Tạ Văn Đông trong lòng đau xót, nàng bất quá chỉ là một cô bé, độ tuổi vẫn cần cha mẹ bảo vệ, nhưng lại rơi vào trong tay đám người Ma Ngũ này chịu đựng sự giày vò. Ma Ngũ là người căn bản không không biết nhân tính là gì, ngay cả cô gái nhỏ như vậy cũng bắt về. Mỉa mai hơn là mình còn muốn cùng hắn qua lại lâu dài. ‘Ài! Cái xấu của con người thì da^ʍ đứng đầu, người xưa nói quả không sai!’ Tạ Văn Đông trong lòng quết định nhất định phải cứu cô gái này ra khỏi động quỷ này.
Tạ Văn Đông lẳng lặng nằm trên giường, mặc cho cô gái ôm lấy mình. Cô gái ngủ cũng không yên ổn, một lúc lại nhíu mày, một lúc cái miệng nhỏ nhắn lại nói mớ. Tạ Văn Đông vỗ nhẹ vào vai của nàng, trong miệng nhẹ giọng hát ru, cô gái mới từ từ yên tĩnh.
“Ầm, ầm!” Qua một lúc lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, sau đó cửa được mở ra, Ma Ngũ thân thể mập mạp đi vào. Thấy hình dạng của Tạ Văn Đông và cô gái ở trên giường ha ha cười, nói: “Người anh em hôm qua rất thoái mái đó! Cảm giác phá thân con gái rất đã, ha ha!”
Tạ Văn Đông ngăn chặn sự chán ghét trong lòng, cười nói: “Anh Ngũ nói cực kỳ đúng, thằng em hiện giờ muốn rời giường, anh Ngũ xem có nên hay không…”
Ma Ngũ bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ai da, chú thấy trí nhớ của anh đó, anh đi ra ngoài trước. Người anh em không cần sốt ruột, từ từ sẽ tới! Ha ha!” Ma Ngũ vừa nói vừa đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng của Ma Ngũ, Tạ Văn Đông cười lạnh một tiếng, biết rằng Ma Ngũ đã hiểu sai, như vậy cũng tốt, sớm muộn gì cũng có một ngày mình sẽ làm cho hắn cười không nổi, điều kiện đầu tiên là mình phải ép hắn.
Đúng lúc đó, giọng nói của Ma Ngũ cũng làm cô gái giật mình tỉnh giấc, thấy tay chân mình đang ôm lấy Tạ Văn Đông, mặt đỏ lên giống như sắp chảy máu. Dùng chăn chùm lấy đầu. Tạ Văn Đông thấy dáng vẻ ngây thơ của cô gái, từ nội tâm bật cười. Nghe thấy tiếng cười của hắn, cô gái trùm chăn càng thêm chặt. Thật giống như chú thỏ nhỏ sợ hãi, Tạ Văn Đông trong lòng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ như vậy. Vỗ đầu cô gái trẻ nói: “Đứng lên đi, chúng ta ngủ cả một đêm như vậy. Mặt trời đã chiếu tới mông rồi!”
Nói xong, Tạ Văn Đông đứng dậy xuống giường. Đi giầy vào, ở trong phòng vươn vai, đêm qua hắn chưa từng được ngủ yên ổn như thế. Tạ Văn Đông lững thững đi ra khỏi phòng nhỉ, nhìn kỹ tình hình xung quanh. Tối qua trời rất tối không nhìn thấy rõ, bây giờ mới phát hiện chỗ đang ngồi giống như một nhà xưởng. Bốn bề có tường thấp cũ nát, trong sân cây cỏ hỗn tạp. Nơi cùng Ma Ngũ gặp mặt ngày hôm qua cũng không phải cái kho nhỏ, cảm thấy giống như nhà xưởng. Trong lòng bội phục Ma Ngũ, không biết hắn làm thế nào mà tìm được nơi bẩn thỉu này.
Ma Ngũ đứng ở trước cửa phòng xưởng, thấy Tạ Văn Đông đi ra, cười ha hả đi tới đón, nói không biết có thâm ý gì: “Người anh em ‘ Mặc quần áo’ nhanh như vậy sao’. Ha ha!”
Tạ Văn Đông cười xấu hổ, nói: “Anh Ngũ, em muốn cùng anh thương lượng một chuyện không biết anh có thể đồng ý hay không?”
Ma Ngũ vỗ ngực nói: “Người anh em có chuyện gì cứ nói, Ma Ngũ có thể làm được nhất định sẽ giúp chú!”
Tạ Văn Đông cố tình làm ra vẻ xấu hổ, cúi đầu xuống, một lúc sau lại ngẩng lên, một lúc sau lại cúi xuống, khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn không nói chuyện. Ma Ngũ lăn lộn nhiều năm như vậy, chuyện gì chưa từng thấy qua. Vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Văn Đông liền hiểu ngay ý định của hắn. Suy nghĩ một chút nói: “Người anh em có phải là muốn con bé kia?”
Tạ Văn Đông trong lòng cười thầm Ma Ngũ thông mình, nhưng trên mặt cũng đỏ lên, ngẩng đầu mở miệng, vẫn không nói chuyện. Chỉ là gật đầu.
Việc này ngược lại làm khó Ma Ngũ. Không phải hắn quan tâm đến một nữ nhân, mà sợ đưa nữ nhân này cho Tạ Văn Đông, vạn nhất chạy đi tố cáo với cảnh sát chuyện ở đây, hắn liền xong đời. Ma Ngũ trong lòng mâu thuẫn, sắc mặt biến hóa không ngừng, Tạ Văn Đông thấy ở trong mắt, nhỏ giọng nói: “Anh Ngũ sợ cô ta đến tay em sẽ chạy mất ư? Điểm này anh Ngũ cứ yên tâm, cái gì đã vào trong tay em, lông cũng không bay ra khỏi một sợi. Nói thật với anh, thằng em ở thành phố J cũng được coi là một người có tiếng, anh em dưới tay cũng không dưới mấy trăm người, nếu như không quản nổi một cô bé… hừ hừ! Hơn nữa, nàng nếu như chạy cũng xong đời. Anh Ngũ anh nói xem lời em nói có đúng hay không?”