Quyển 1 - Chương 17: Bang hội



Bên trong quán bi-a Hân Hân đứng đầy người, nam có nữ có, nữ nhân đại thể niên kỷ không lớn. Những người này có chơi bi-a, có người quần tụ nói chuyện phiếm, trên mặt mỗi người đều tràn đầy hưng phấn. Mà ở trong buồng có một chiếc bàn hình tròn, chung quanh có sáu người đang ngồi. Tạ Văn Đông ngồi ở giữa nhíu mày.

Tam Nhãn lớn tiến nói: “Anh Đông, chúng ta sẽ kiếm tiền như thế nào ở địa bàn của mình đây. Hoàng Canh Độc (mại da^ʍ, cờ bạc, thuốc phiện) là ba dạng kiếm tiền phổ biến nhất trong hắc đạo, anh Đông anh xem chúng ta là…”

Lý Sảng cười ha ha nói: “Anh Đông, ta xem ra chúng ta làm Hoàng đi! Vừa có thể kiếm tiền, anh lại lại có chút tiện nghi! Tam Nhãn, anh nói đúng không?”

Tam Nhãn liếc mắt nhìn hắn nói: “ĐM, cái dạng mày cả đời cũng không nhìn thấy cái ót!”

“ Ta nói đều là lời nói thật mà!” “…”

Tạ Văn Đông cắt ngang hai người nói rằng: “Ta ghét nhất người làm mại da^ʍ, bản thân ta Canh cũng không làm, còn ý kiến gì không?”

Lý Sảng co rụt lại, đứng lên lớn tiếng nói: “Anh Đông nói vừa hay ta cũng muốn nói! Ta không có ý kiến! Chúng ta cũng không muốn làm cái loại bức ép lương dân này, ta….”

Cao Cường cắt ngang lời vô ích của Lý Sảng: “Ta xem ra Độc là hẳn có thể rồi, chỉ là chúng ta vốn không có phương pháp, cũng không có tiền vốn!” Cao Cường nói một câu làm mọi người tỉnh lại, cũng nói tới điểm quan trọng nhất, dù có nghị luận tiếp thế nào, nếu như không có tiền vốn vẫn là uổng phí.

Tạ Văn Đông gật đầu nói: “Lần họp này mục chủ yếu là nhờ mọi người tìm ra một chủ ý, làm cho bang hội chúng ta có căn cơ kinh tế nhất định!” Mọi người nghe xong đều không nói gì, cúi đầu trầm tư.

Một lát sau, Tam Nhãn đói với mọi người nói: “Mọi người có biết có một bang hội tên gọi Mãnh Hổ bang không?”

Hà Hạo Nhiên gật đầu nói: “Đã từng nghe qua, dường như là hắc bang bên trong nước N để tiện buôn lậu, mà ở trong nước ta thành lập tổ chức bang hội. Ta Nhãn nói không phải muốn chúng ta đánh chú ý của bọn họ chứ?”

“Hắc hắc!” Tam Nhãn cười nói: “Bọn họ bình thường buôn lậu ở ngoại ô thành phố, ta mặc dù không biết là vật gì, nhưng đoán rằng rất là đáng giá. Nếu như chúng ta đoạt đi của bọn chúng, tiền của bang hội đã tới rồi!”

Trương Nghiên Giang lắc đầu nói: “Mãnh Hổ có thể đánh nhau túi bụi với ba thế lực ngầm, thế lực thế nào có thể hiểu, Chúng ta đi một chút cũng có thể như trứng chọi với đá mà thôi, hậu quả chúng ta không thể gánh chịu được!”

Tạ Văn Đông nhìn mọi người một chút, hỏi Tam Nhãn: “Anh Trương, hiện giờ chúng ta có bao nhiêu tiền?” Hiện giờ tiền của bang hội đều nằm trong tay Tam Nhãn, Tạ Văn Đông cũng chỉ biết được đại khái, xác thực nhiều ít bao nhiêu hắn không rõ ràng. Tam Nhãn suy nghĩ một chút nói: “Có thể có hơn bốn vạn, không được năm vạn. Nếu như lấy bạch phiến trong tay Sắc Miêu mà bán ra, có thể có xấp xỉ bảy vạn!”

Tạ Văn Đông lắc đầu, từng này tiền đối với một bang hội mới khởi bước ban đầu căn bản là không giải quyết được vấn đề gì. Lo lắng một chút, Tạ Văn Đông sờ sờ khẩu súng ngắn 54 vừa lấy được trên tay của Sắc Miêu, lớn tiếng nói: “Ta cần súng, ai có biện pháp nào không?”

Cao Cường cười nói: “Anh Đông, cái này ta có biện pháp. Chỉ là đây vị tất là khẩu súng tốt!”

Tạ Văn Đông nói: “Cường tử, nói một chút xem!”

Cao Cường nhỏ giọng nói: “Ta có một người thân thích trong một ngôi làng gần thành phố S, chung quanh hắn đều là vùng núi, thôn dân tất cả đều lên núi săn thú kiếm chút đỉnh tiền. Chính phủ đối với nơi này quản lý súng ống cũng rất lỏng. Trước đây ta tới nhà người thân thích kia chơi, quanh nhà hắn một nhà có tới ba khẩu súng săn, một đống súng ngắn 54, nhưng mà ta chỉ có thể nhìn thấy. Nghe hắn nói ngay cả lựu đạn hồi kháng nhật cũng còn có nữa là! Ha ha, đại khái là quá đát rồi không thể dùng được nữa”.

Tạ Văn Đông ừ một tiếng, suy nghĩ một chút nói rằng: “Anh Trương, đưa cho Cường tử năm vạn. Cường tử phiền cậu đi tới nhà người thân thích một phen, dùng tiền mua một ít lại đây, đặc biệt là súng ngắn 54, đeo ở bên người, bản thân cũng có chút an toàn hơn!”

Cao Cường cười ha hả: “Anh Đông, cái này giao cho ta đi, anh chờ coi kết quả là được rồi!”

Tạ Văn Đông nói với Tam Nhãn: “Anh Trương, anh đi thăm dò giúp ta địa điểm giao dịch của Mãnh Hỗ bang, có bao nhiêu người. Chúng ta đành phải làm phiền bọn chúng rồi!”

Tam Nhãn hàn quang chợt lóe trong mắt nói: “Anh Đông, cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ điều tra cẩn thận” Mọi người thấy quyết định của Tạ Văn Đông, trong lòng tuy rằng có chút e ngại, nhưng chỉ cần anh Đông nói chuyện có thể làm, chưa từng lần nào không thành công cả. Tạ Văn Đông uy tín đã cắm rễ trong lòng mọi người. Bọn họ vốn chỉ là những thanh niên, cũng muốn làm một chút đại sự kinh thiên động địa, đối với chuyện cướp của Mãnh Hổ bang, trong lòng cũng có ít nhiều chờ mong cùng hưng phấn.

Ánh mắt Tạ Văn Đông đảo qua mỗi người trong đây, sau đó quay đầu nói với Trương Nghiên Giang: “Nghiên Giang, cậu nói với mọi người chế định của bang hội một chút đi!”

Trương Nghiên Giang gật đầu một cái với Tạ Văn Đông, đứng lên lớn tiếng nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nếu hiện giờ chúng ta thành lập bang hội nên có một hệ thống chế độ hoàn chỉnh. Tại phương diện chế độ ta không nói nhiều, ở đây có một bản nội quy mọi người đều xem đi. Ta nói hệ thống bang hội vậy!” Trương Nghiên Giang nói xong, nhìn mọi người thấy mọi người chăm chú lắng nghe mỉm cười nói: “Chúng ta là Văn Đông hội, ở dưới sẽ có bốn đường, phân biệt là Long đường, Hổ đường, Báo đường, và một chấp pháp đường cùng với một cơ cấu là Ám. Bốn người ở đây nghe ta nói ta nghĩ mọi người có thể hiểu, ta giải thích một chút, anh Đông muốn chúng ta thu được càng nhiều tin tức tình báo càng tốt, cũng là muốn hệ thống hóa tình báo, cố ý thành lập ra cơ cấu như thế này. Công việc ngầm này tức là không từ bất kỳ thủ đoạn nào để có thể điều tra ra những tin tức tình báo hữu dụng với chúng ta, sau này sẽ trở thành con mắt của hội Văn Đông! Nói như vậy mọi người trong lòng đều rõ ràng rồi chứ!” Nói xong Trương Nghiên Giang ngồi xuống.

Tạ Văn Đông nói rằng: “Ta nói một lần nữa chức vị cho mọi người. Hiện giờ chỉ là tạm thời, sau đó sẽ có biến động. Trương Chí Đông làm đường chủ Long đường, Lý Sảng làm đường chủ Hổ Đường, Hà Hạo Nhiên làm đường chủ Báo đường, Trương Nghiên Giang chấp chưởng đường chủ Chấp Pháp đường, Cao Cường chưởng quản Ám! Tất cả mọi người hiểu chưa?” Mọi người vẻ mặt hưng phấn cùng kêu lên nói: “Hiểu rồi! Anh Đông!”

Lý Sảng sờ sờ đầu hỏi tiếp: “Trong hội có mấy nữ sinh không biết là phân cho đường nào?”

Tạ Văn Đông ngẩn người, Tam Nhãn dưới bàn đá Lý Sảng một cái, châm chọc nói: “ĐM, tất cả đều để cho chú có được không?”

Lý Sảng bị Tam Nhãn đá một cái đau điếng, nhưng vừa nghe Tam Nhãn nói thế gật đầu nói: “Hay hay hay, đều cho ta, ta đều muốn!” Tam Nhãn thấy chút nữa đã tức giận.

Tạ Văn Đông cười ha ha nói: “Các nàng ai ta cũng không cấp, ta có an bài khác!” Lý Sảng vừa nghe thấy thế trừng trừng mắt nhìn Tam Nhãn đang cười trộm bên cạnh, không thèm nói lại.

Lý Sảng nhắc tới chính là mấy nữ sinh xinh đẹp bị Sắc Miêu để ý ngay từ đầu. Tất cả đều là học sinh của Nhất Trung, trong bọn họ nếu không phải là cha mẹ đều mất, hoặc là mồ côi, không có thân nhân che chở. Thời gian trong sơ trung đều là tiểu thái muội, sau đó tới nhất trung thì càng thêm hỗn loạn. Tạ Văn Đông sau khi tới, các nàng thuận lý thành chương vào trong Văn Đông hội, coi nhưng là phong cảnh đặc biệt bên trong hội Văn Đông đi. Nhìn nữ sinh nhỏ nhắn có vẻ nhu nhược như vậy nhưng tất cả đều rất ngoan độc, ở trên cánh tay của Sắc Miêu ai ngờ lại có thể chém một đao như vậy…

Tạ Văn Đông đứng lên nói: “Nghiên Giang có danh sách người của các đường, mọi người đã cầm lấy mở ra coi, hiểu rõ một chút anh em dưới mình. Được rồi, hội họp ngày hôm nay tới đây thôi, lần này nội dung cuộc họp không được tiết lộ ra ngoài biết không” Sau đó quay đầu lại nói với Cao Cường: “Cường tử, cậu cùng mấy người anh em nữa cùng đi đi, hiện giờ lên đường ngay, trở về càng nhanh càng tốt, anh Trương, anh đi đưa tiền cho Cường tử đi!”

Tam Nhãn cùng Cao Cường đáp ứng một tiếng, xoay người đi ra ngoài, Tạ Văn Đông giữ bả vai hai người lại căn dặn nói: “Cường tử, ngồi xe đi cẩn thận đừng để cho cảnh sát bắt được!” Cao Cường cười ha hả nói: “Anh Đông, anh yên tâm đi, việc này ta có thể nói, đảm bảo không xảy ra chuyện gì!” Nói xong cùng Tam Nhãn đi ra ngoài.

Văn Đông hội cũng bắt đầu vào thời kì nghỉ ngơi cùng phục hồi. Tạ Văn Đông mất vài ngài rốt cục cũng tìm được một chút tin tức, sau khi cáo biệt cùng huynh đệ, ngồi xe về nhà. Tới sáu giờ tối, điện thoại đổ chuông đánh thức Tạ Văn Đông: “Ai nha, sao không có ai ra nghe điện thoại nhỉ!?” Tạ Văn Đông tóc tai lộn xộn, từ trong phòng đi ra.

“Alo?”

“Alo! Văn Đông à, ta là Tiểu Ngọc đây, tối qua ăn cơm đi!”

“Chị Tiểu Ngọc hả, em muốn ở nhà ngủ, buồn ngủ lắm!”

“Đồ lười, không được ngủ. Chị mặc kệ, em nhất định phải đi ăn cơm với chị. Cơm nước xong chúng ta đi xem phim “Titanic” nghe nói rất hay!”

“Ài, tiểu thư, chị cho ta ngủ một chút đi mà!”

“Không được không được, em nếu không đi, chị sẽ tìm tới nhà em!”

“Được, em đi được chưa! Đi đâu tìm chị?”

“Em tới cửa nhà đợi chị, chị thấy em sẽ đi ra!”

“Ok, gặp lại sau!”

“Bai bai!”

Tạ Văn Đông rửa mặt, tỉnh táo lại một chút, thấy cha mẹ không biết đi đâu rồi, mặc y phục vào đi ra ngoài.

Đi tới nhà Cao Tuệ Ngọc, Tạ Văn Đông chỉ đợi trong chốc lát, đã thấy Cao Tuệ Ngọc từ bên trong sôi nổi đi ra ngoài. Kéo ống tay áo Tạ Văn Đông nói: “Sao không nhanh một chút, chị đợi lâu quá!”

Tạ Văn Đông ủy khuất nói: “Ài, lúc gọi điện thoại em còn đang ngủ mà! Đi rửa mặt chải đầu, mặc quần áo đều cần phải có thời gian à! Hơn nữa nhà chúng ta lại cách xa nhau như vậy!”

Cao Tuệ Ngọc nghĩ cũng đúng, hì hì cười lôi kéo Tạ Văn Đông nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn trước, rồi đi xem phim!”

“Ồ!” Tạ Văn Đông tùy tiện hỏi câu: “Phim ảnh mấy giờ thì chiếu?” Cao Tuệ Ngọc lo lắng nói: “Chín giờ mới bắt đầu!” Tạ Văn Đông choáng váng đầu óc nói: “Tiểu thư, hiện giờ mới 6h hơn mà, chúng ta đi sớm như vậy làm gì?”

Cao Tuệ Ngọc cười nói: “Chúng ta ăn không hết ba giờ chắc?” Tạ Văn Đông lắc đầu không nói gì.

Hai người mới từ nhà Cao Tuệ Ngọc đi được chục bước, vừa vặn gặp phải Cao Tuệ Mỹ vừa đi trở về. Thấy hai người thân mật cùng một chỗ, Cao Tuệ Mỹ đau lòng, sắc mặt có chút xấu. Cao Tuệ Mỹ gật đầu với Tạ Văn Đông hỏi: “Hai người đi đâu thế?”

Tạ Văn Đông còn chưa kịp nói, Cao Tuệ Ngọc đã cướp lời: “Chị, em cùng Văn Đông đi ăn!”

Cao Tuệ Mỹ ồ một tiếng nói: “Vừa lúc ta cũng chưa ăn cơm, ta đi cùng hai người nha!” Cao Tuệ Ngọc tuy rằng không hy vọng mang theo chị mình đi, thế nhưng lại không thể nói không được, nhìn Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông thấy Cao Tuệ Ngọc nhìn mình, quay đầu nhìn lại, Cao Tuệ Mỹ đang nhìn chằm chằm vào mình. Tạ Văn Đông cảm thấy đầu óc choáng váng, cười ha hả nói: “Vậy được rồi, nhiều người càng vui. Chúng ta cùng đi ăn cơm nào!”

Cao Tuệ Ngọc nghe xong, đưa tay nhỏ bé của mình kéo kéo ống tay áo của Tạ Văn Đông, len lén cấu một cái lên tay hắn, làm cho Tạ Văn Đông đau tới cắn răng một chút, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, nghĩ thầm: Xong, khẳng định là xong rồi!

Cao Tuệ Mỹ thấy sắc mặt Tạ Văn Đông không tốt, cúi đầu nói rằng: “Nếu như ta đi quấy rầy hai người, ta sẽ không đi nữa!”

Tạ Văn Đông thấy Cao Tuệ Mỹ cúi đầu, vai có chút run, cho rằng nàng đang khó chịu, nhanh chóng nói: “Sao lại như vậy! Chị đi cùng, em vui vẻ còn không kịp nữa là! Không thấy bị quấy rối gì đâu!”

Cao Tuệ Ngọc ở bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy! chị đi cùng chúng em đi!” Nói xong, lại cấu một cái vào vị trí khác trên cánh tay Tạ Văn Đông. Lúc này Tạ Văn Đông không còn cảm thấy đau nhức nữa, bởi vì cánh tay đã chết lặng rồi…

Tạ Văn Đông dám cam đoan, bữa cơm này tuyệt đối là khó ăn nhất. Trong tiệm cơm, Tạ Văn Đông ngồi giữa hai chị em, chỉ một lòng thành kính cúi đầu ăn, không dám nói một câu nào. Hắn biết, mặc kệ là nói chuyện với ai trong hai người, người kia nhất định sẽ không thể mình sống yên ổn. Cao Tuệ Mỹ cùng Cao Tuệ Ngọc thật ra ăn rất ngon, vừa ăn vừa nói chuyện trời đất, điều này làm cho Tạ Văn Đông thấy mình ngồi giữa hình như có chút dư thừa.

Thời gian trôi qua giống như cả thế kỷ vậy, Tạ Văn Đông cùng hai chị em họ cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm chẳng chút mùi vị gì cả. Từ trong tiệm cơm đi ra, Tạ Văn Đông thở phào một cái. Thế nhưng Cao Tuệ Mỹ kế đó nói một câu thiếu chút nữa làm Tạ Văn Đông hôn mê: “Chúng ta đi xem phim đi!”

Tạ Văn Đông đờ đẫn gật đầu nói: “Được! … được… xem phim! Xem phim…” Cao Tuệ Ngọc mặt trợn ngược không nói gì. Tới khi Tạ Văn Đông về nhà thì cũng đã nhanh tới 11h rồi. Phim có nội dung gì hắn không nhớ một chút nào, vừa mới nhìn đã buồn ngủ rồi, chỉ biết cái tên gọi là “Titanic”. Điểm này làm Tạ Văn Đông rất thỏa mãn. Chí ít người khác sẽ không nói hắn: tam pháo vào thành, thắt lưng buộc dây thừng, xem phim, cũng chẳng biết tên.

Sau đó nghĩ lại, Tạ Văn Đông rất kỳ quái, chính là mặc kệ ai trong hai chị em Cao Tuệ Ngọc cùng Cao Tuệ Mỹ đi ra ngoài, người không đi quá năm phút đồng hồ nhất định sẽ quay lại. Hắn giải thích là: Hai chị em nhà này trong lúc đó hẳn là có cảm ứng tâm linh nào đó. Thế nhưng ở giữa hai vị mỹ nữ tư vị không có được hưởng thụ như trong mắt người khác, trong đó khổ dữ tới mức nào chỉ có mình hắn rõ.

Từ khi đánh hạ được Quỷ Vực Tạ Văn Đông đều không có tới đó, đều là Tam Nhãn ở đó. Theo quy củ sàn nhảy trong hắc đạo đưa ra ba thành lợi nhuận cho Văn Đông hội. Chủ nhân của Quỷ Vực là một nữ nhân 25, 26 tuổi xinh đẹp cũng không thường tới Quỷ Vực, tất cả mọi người đều gọi nàng là Chị Thủy, về phần tên thật thì người biết rất ít, cũng không có người hỏi tới cùng. Bây giờ, bên phải có người sai vặt, bên dưới phải có quan hệ. Bên trên không có cửa, chết, cảnh sát không quá ba ngày sẽ làm cho ngươi đóng cửa. Phía dưới có thực lực mạnh mẽ của bang hội không ai dám tới quấy rối. mà Văn Đông hội tuy rằng mới thành lập nhưng anh em đông đảo, đánh nhau cũng liều mạng. Chị Thủy đối với những người này cảm thấy rất là yên tâm.

Tam Nhãn lấy được bạch phiến của Sắc Miêu không quá ba ngày liền bán đi sạch sẽ, buôn bán lời được bốn vạn. Mọi người đối với chất có hại này thu tiền cực nhanh không khỏi âm thầm cứng lưỡi.