Thiếu niên mặt khỉ hô to với Lưu Cảnh Long: “Anh Long, chúng em theo anh liều mạng với bọn họ đi!” Nói xong phóng tới Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông đứng yên tại chỗ, thiếu niên mặt khỉ vừa mới tới gần trong một thước, hai bên trái phải bay tới một cước chính là đá vào trên mặt “mặt khỉ”. Mặt khỉ bản thân lực đánh mạnh như thế nào có thể hiểu được, lại bị lực lương to lớn đánh trúng uy lực có thể rõ. Mặt khỉ bị đánh kêu ai nha một tiếng, trở mình ngã xuống đất. Người ra cước chính là Cao Cường, không nói gì, quay xuống đất đánh loạn lên người mặt khỉ.
Mặt khỉ liên tục bị đánh cho kêu lên những tiếng thảm thiết, làm cho Lưu Cảnh Long cùng mỗi thủ hạ của hắn từ trái tim tới đỉnh đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhìn mặt khỉ nằm thẳng cẳng dưới đất, Lưu Cảnh Long nói: “Vốn nghe anh Đông rất ngoan độc, ngày hôm nay được thấy quả nhiên không sai!”
Tạ Văn Đông nói: “Ta đối với kẻ địch chưa bao giờ nương tay!” Lưu Cảnh Long nói: “Từ khi bọn mày tới Nhất Trung, dường như ta chưa từng có triêu chọc qua bọn mày, vì sao lại đối với ta như vậy?”
Tạ Văn Đông cười nhạt nói: “Trong một rừng cây, chỉ cho phép tồn tại một con hổ. Nếu như lại có một con nữa, dường như là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Ta không động tới người, người sớm muộn gì cũng có ngày động tới ta! Sở dĩ Hắc Long huynh đệ hội phải bị biến mất! Vì hiện tại các người là kẻ địch lớn nhất của ta!”
Lưu Cảnh Long cũng là một hán tử, biến ngày hôm nay không trốn thoát được rồi, dứt khoát thì bất cứ giá nào cũng phải chịu, liên tiếng nói: “Nếu mày thực sự là một hán tử, thì một mình đấu với tao, tao thua, tùy mày xử trí, nếu mày thua thì để chúng ta đi, thế nào?”
Tạ Văn Đông: “Ha ha! Mày hiện giờ không có tư cách nói điều kiện với tao, chỉ bất quá là một con thú bị rơi vào bẫy mà thôi” Nói xong tay vung lên, mọi người minh bạch ý tứ của lão đại, tất cả xông lên. Thân ảnh của Lưu Cảnh Long bị biển người chôn vùi.
Cao Cường lấy một cái ghế cho Tạ Văn Đông ngồi xuống, chính mình đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào tràng cảnh, song song là bảo hộ Tạ Văn Đông, cục diện hiện giờ có loạn nhưng không có nguy hiểm. Tạ Văn Đông ngồi ở trên ghế, hai chân bắt chéo, ngón tay gõ vào thanh vịn ghế, khóe miệng cười cười tới trước. Trước mắt hơn mười người cùng một sát cánh một chỗ, thanh âm nát vụn, tiếng kêu thảm thiết hòa cùng một chỗ. Nhân tính ở nơi này hoàn toàn mất đi, mọi người điên cuồng dùng vũ khí trong tay mình, đánh vào chính đồng loại của mình. Lúc này trong tiệm cơm không khác gì địa ngục cả. Máu đỏ thấm đẫm cả mặt đất. Trong tiệm cơm hỗn loạn nhanh chóng qua đi, hơn mười phút sau, tất cả đều yên tĩnh trở lại. Giữa quán lưu lại Lưu Cảnh Long cùng các anh em của hắn nằm trên đất, trên người đầy máu, không biết sống chết thế nào.
“Đưa người ra ngoài đi, quét sạch nơi này” Tạ Văn Đông đứng lên bảo anh em ngoài cửa mở cửa, đoàn người Tạ Văn Đông đi ra. Ngửi thấy không khí mát mẻ bên ngoài, Tạ Văn Đông thở dài một hơi. Hà Hạo Nhiên đuổi tới, kéo tay Tạ Văn Đông hỏi “Em gái ta đâu?”
Tạ Văn Đông kéo tay áo của mình vẻ mặt kỳ quái nói: “Mày hỏi em gái của mày ở đâu, ta làm sao biết được nó ở đâu?”
Hà Hạo Nhiên vừa nghe thấy thể mắt đỏ lên, lớn tiếng nói: “Tạ Văn Đông mày không có danh dự sao? Mày không phải là người!”
Tạ Văn Đông cười ha hả, không để ý tới Hà Hạo Nhiên xoay người ly khai, Hà Hạo Nhiên còn muốn đuổi theo, nhưng lại bị người khác ngăn lại, than không được, không thể làm gì khác là lớn tiếng chửi bậy. Xa xa truyền tới thanh âm của Tạ Văn Đông: “Ta kính mày là một hán tử, mong rằng ngày mai mày tìm tới tao, cùng tao cùng nhau giành thiên hạ.”
“Tạ Văn Đông, mày có phải là người không vậy. Mày đưa em gái ta đi đâu?” Hà Hạo Nhiên nghe xong vừa kịch liệt giãy dụa, nhưng tay chân lại bị mấy người giữ chặt. Lý Sảng đi tới vỗ vỗ vai của hắn nói: “Anh Đông đã thả em gái mày về nhà rồi” Nói xong bảo người buông hắn ra chạy theo Tạ Văn Đông.
Hà Hạo Nhiên ngây người một lúc, nhanh chóng chạy về nhà, đẩy cửa phòng của em gái mình ra, nhìn thấy em gái mình ngồi dưới đất trong tay ôm một con búp bê thật lớn, còn có rất nhiều loại khác nhau ở trên giường. Thấy anh trai trở về, đánh vào sau gáy lớn tiếng nói: “Anh, bạn anh thật tốt, mua cho em nhiều đồ chơi đẹp như vậy! Còn dẫn em đi chơi trượt patin!” Bởi vì cha của Hà Hạo Nhiên chỉ đưa cho hắn ít tiền, bình thường anh em bọn họ tới trường đã phải chi tiêu rất nhiều, tuy rằng biết em gái mình thích búp bê nhưng thật sự không mua nổi!
Thấy em gái vẻ mặt cười vui, Hà Hạo Nhiên thở dài một tiếng, lòng yên lặng nói: Tạ Văn Đông, mày tới cùng là loại người như thế nào!
Nhất Trung khai giảng mới chỉ được một hồi, Hắc Long huynh đệ hội đã không rõ nguyên nhân, lão đại Lưu Cảnh Long cùng toàn bộ thủ hạ nòng cốt bị trọng thương, tiến vào trong bệnh viện, bang hội tuyên bố giải tán. Ngay ngày thứ hai Hắc Long huynh đệ hội giải tán, tổ chức do Cao lão đại dẫn đầu cũng tuyên bố giải tán. Lúc này một lực lượng tổ chức mới tên Văn Đông hội được lập lên, cấp tốc thu hồi mạng lưới đàn em, nhân số tăng lên mấy trăm người, cả trường học đều sợ. Mọi người truyền tụng nhau truyền kỳ Văn Đông hội, trong lúc nhất thời danh tiếng của Tạ Văn Đông mọi người đều biết.
Mà lúc đó hắc đạo thành phố J nổi lên một gợn sóng, một tổ chức thần bí tên là Mãnh Hổ bang ra đời, tài lực khổng lồ, đột nhiên quật khởi, cùng ba đại bang hội phân tranh không ngừng. Có người nói Mãnh Hổ bang này là thế lực do nước Nga làm hậu thuẫn, thiết lập phân hội tại đông bắc Trung Hoa này, buôn lậu. Sau đó, lão đại trong Bang Búa Rìu một trong ba đại bang hội tới nông thôn thăm người thân trên đường phát sinh xung đột với ba thanh niên, bị ba mươi bảy đao tử vong. Bang Búa Rìu lâm vào thời nội loạn, bị các bang hội khác sâu xé. Thế giới ngầm ở thành phố J không ngừng hỗn chiến, sương khói tái khởi.
Chủ nhật, tinh không vạn lý. Khu thương nghiệp của thành phố J người người tấp nập. Mọi người tích góp từng tí từng tí tinh lực một, rốt cuộc cũng phun trào được một chút, khuôn mặt mỗi người đều đọng lại nụ cười.
Tạ Văn Đông vốn định ngủ ở nhà một giấc thật say, nhưng hơn 7 giờ lại có điện thoại, cha của Văn Đông đi vào phòng Tạ Văn Đông, kéo Tạ Văn Đông đang vùi đầu ngủ say đứng dậy nói: “Văn Đông, mau tỉnh lại điện thoại của con kìa!”
Tạ Văn Đông buồn ngủ mông lung từ trong phòng đi ra, trong miệng lầm bầm nói: “Người gọi điện thoại này tốt nhất là cho ta một lý do hoàn mỹ, nếu không phải ta chém cho hắn mặt thành mặt rỗ như hoa đào!” Cầm lấy điện thoại lớn tiếng nói: “Alo? Mặc kệ là ai, tốt nhất là cho ta một lý do tốt!”
Thanh âm nũng nịu bên kia điện thoại truyền tới: “Ha hả! Là ai trêu chọc anh Đông tức giận thế, phát hỏa lớn như vậy!”
Tạ Văn Đông vừa nghe thấy thanh âm phiền muộn trong lòng lập tức biến mất, có chút thẹn thùng nói: “A! Là chị Ngọc sao, xin lỗi, em không biết là chị à! Ha ha, tìm em có chuyện gì thế?” “Hôm nay là cuối tuần, ở nhà thật là chán à, em theo ta đi dạo phố nhé!”
“Thế hả! cũng được, mấy giờ đi?” “Càng nhanh càng tốt. em đã dậy rồi, vậy thì là 8h đi!”
“Được! em tìm chị ở đâu?” “Ân…chúng ta gặp nhau ở cửa cao ốc Thu Lâm nhé! Thế nào?”
“Ok, không thành vấn đề!” “Nói như vậy là đã định rồi nha, không được muộn, ta không có tính nhẫn nại đâu đó!”
“Biết rồi tiểu thư, em nhất định đúng giờ!” “Tốt lăn, cứ như vậy đi, bái bai, gặp sau!” “Bai bai!”
Tạ Văn Đông nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, rửa mặt đánh răng đúng năm phút đồng hồ, trở lại phòng mặc quần áo, nói với cha hắn: “Cha, con ra ngoài đi dạo phố với bạn, con đi trước nha!” Cha văn đông nói: “Về sớm một chút!” “Vâng ạ!”
Tạ Văn Đông ngồi xe taxi tới cao ốc thu Lâm, nhìn đồng hồ,hoàn hảo, còn kém năm phút nữa thì tới 8 giờ. Tạ Văn Đông đứng ở cửa cao ốc, đi đi lại lại nhìn chung quanh một hồi, thế nhưng người người tấp nập, phóng nhãn nhìn kĩ đều to nhỏ toàn là đầu người. Nghĩ thầm: nhiều người như vậy sao có thể thấy được Cao Tuệ Ngọc đây?
Tạ Văn Đông đang sốt ruột thì phía sau có người vỗ vai hắn. Nhìn lại, chính là Cao Tuệ Ngọc đang tươi cười. Hôm nay nàng mặc một bộ âu phục phấn trắng, dáng người càng thon thả động lòng người, cũng có thêm nhiều khí tức thành thục. Tạ Văn Đông nhìn thấy trước mặt sáng người, hiếu kỳ hỏi: “Chị Ngọc, sao lại tìm được em thế?” Cao Tuệ Ngọc cười ha hả nói: “Em không biết em rất chăm chú nhìn sao?”
Tạ Văn Đông nhức đầu nói: “Chị Ngọc đừng giỡn, em chăm chú nhìn thế nào?”
Cao Tuệ Ngọc cười nói: “Ngốc à, ngày cuối tuần ra phố mà mặc bộ đồng phục học sinh, thiên hạ chỉ có một mình em thôi! Còn không rõ sao!”
Tạ Văn Đông nhìn quanh bốn phía, không có thể như vậy nha, trên người mặc bộ đồng phục học sinh đúng thật chỉ có mình hắn, thật đúng là cảm giác hạc giữa bầy gà mà “ha ha! Trước đây đi trên phố này em đều mặc như vậy, không nghĩ tới lại để cho người ta chê cười như vậy!”
Cao Tuệ Ngọc kéo hắn nói: “Được rồi, đi thôi, chị giúp em tìm một bộ quần áo mặc, nếu không em đứng ở cạnh chị thế này thật mất mặt quá!” nói xong, lôi Tạ Văn Đông đi vào trong cao ốc Thu Lâm.
Tạ Văn Đông bât đắc dĩ lắc đầu, vừa đi vừa nói chuyện: “Em còn nghĩ mặc đồng phục trên người rất thoải mái, có tinh thần.” “Coi như hết, em đúng là lão thổ mà, ngày đêm đều mặc bộ quần áo thế này, em không phiền như chị nhìn thấy phiền à!”
Cao Tuệ Ngọc kéo Tạ Văn Đông đi tới đi lui nửa ngày, mãi mới chọn được một bộ quần áo Robinhood. Lúc Tạ Văn Đông thay, người có vẻ hoạt bát hơn. Cao Tuệ Ngọc đối với bộ đồ này rất thỏa mãn, gật đầu liên tục, Tạ Văn Đông chính là không có cảm giác gì, thấy Cao Tuệ Ngọc như vậy, cũng phải đi lại biểu diễn cho Cao Tuệ Ngọc thấy. Chờ khi Cao Tuệ Ngọc thấy ưng ý, Tạ Văn Đông liền đi trả tiền. Thấy vẻ mặt của Cao Tuệ Ngọc có vẻ mất hứng, Tạ Văn Đông kỳ quái hỏi: “Chị Ngọc, chị làm sao thế?”
Cao Tuệ Ngọc tức giận nói: “Không phải nói là chị mua giúp em sao? Sao lại chạy đi trả tiền thế!”
Tạ Văn Đông cười nói: “Ai trả chẳng như nhau chứ, hơn nữa bộ quần áo này chính là chị chọn cho em, thì cũng tính là chị mua giúp em rồi còn gì!”
Cao Tuệ Ngọc tru cái miệng nhỏ nhắn lên nói: “Như nhau thế nào được, em đi thay trang phục khác đi, chị đi mua một lần nữa!”
Tạ Văn Đông vừa nghe thấy thế giật mình cầu xin tha thứ nói: “Chị Ngọc, không bằng chị mời em đi ăn cơm đi! Em đối với ăn cơm còn hứng thú hơn kiếm quần áo thế này, ha ha!”
Cao Tuệ Ngọc nghe xong, suy nghĩ một chút nói: “Được rồi, chốc nữa chị mời em một bữa tiệc lớn vậy!” Tạ Văn Đông vội vàng gật đầu. Sau đó hai người đi dạo phố. Từ tám giờ hơn tới tận 12 giờ, Tạ Văn Đông đối với việc đi dạo phố thế này cũng có chút lĩnh ngộ, Cao Tuệ Ngọc thân thể xem ra bình thường thế này, mà thể lực lại thật là tốt. Ngay cả Tạ Văn Đông bình thường chạy bộ tới trường cũng âm thầm kinh hãi, mặc cảm. Hơn nữa chỉ nhìn, nhìn xong thử, thử xong nói không tồi, sau đó buông vật này nọ ra rồi rời đi. Rốt cuộc Tạ Văn Đông không chịu nổi nữa mà ở trên một cái ghế dài ngồi phệt xuống, đặt mông ngồi xuống ghế nhất quyết không chịu đi nữa. Cao Tuệ Ngọc tức giận nhìn hắn nói hắn vô dụng. Tạ Văn Đông thẳng thắn nhắm mắt lại, lộ ra hình dạng quay về với chính nghĩa, dù ngươi nói ta thế nào, có đánh chết ta, ta cũng không đi nữa. Cuối cùng Cao Tuệ Ngọc không biết phải làm thế nào, đành phải thỏa hiệp cùng hắn đi ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Cao Tuệ Ngọc nêu ra vấn đề muốn đi sàn nhảy. Tạ Văn Đông cơ bản không muốn đi, thế nhưng nhìn vẻ mặt hăng hái của Cao Tuệ Ngọc cũng chỉ còn cách đáp ứng. Hai người tới một sàn nhảy trong phố, bên trong ngọn đèn u ám, âm nhạc nổ vang đinh tai nhức óc. Tạ Văn Đông cảm thấy âm nhạc làm cho tim hắn rung động nhảy lên như trống đập, nghe xong làm cho máu huyết sối trào. Lòng tự nhủ: thảo nào bình thường đánh nhau, nghe loại âm thanh này giống như thuốc kí©h thí©ɧ vậy.
Cao Tuệ Ngọc dẫn Tạ Văn Đông tới một góc ngồi xuống lớn tiếng nói: “Văn Đông, em uống cái gì?”
Bởi vì âm nhạc quá ồn ào, Tạ Văn Đông cũng lớn tiếng nói: “Em muốn một cốc coca là được!” Cao Tuệ Ngọc gật đầu, hướng tới quầy bar mang về hai cốc coca. Trở về ngồi xuống được một lúc lại lôi Tạ Văn Đông đi khiêu vũ. Đi tới giữa sàn, nhảy theo Cao Tuệ Ngọc một lúc đã bị ngọn đèn chớp nhoáng làm cho váng đầu. Nói với Cao Tuệ Ngọc một tiếng, lại quay về ngồi tại chỗ của mình. Hát theo tiếng nhạc mà nhìn ra Cao Tuệ Ngọc đang khiêu vũ ở giữa sàn, hiện giờ nàng làm cho người ta có cảm giác thật khác, thiếu một chút ngây thơ, hơn một chút dã tính. Bộ âu phục bó sát người làm thân thể nàng vốn thon dài lại hiện ra vẻ lả lướt mê người. Mái tóc dài bay lượn giữa không trung, như các sợi tơ màu đen quay chung quanh nàng vậy. Theo vận động kịch liệt, khuôn mặt Cao Tuệ Ngọc hiện ra một tầng mây màu đỏ, thân ảnh cực kỳ mỹ lệ giữa sàn nhảy trở thành một quang cảnh diễm lệ nhất.
Tạ Văn Đông đang lúc trầm mê trong đó, thì mấy người thanh niên hướng lại gần Cao Tuệ Ngọc, vây lấy nàng ở giữa không biết hỉ hả nói cái gì. Tạ Văn Đông ở quá xa không thể nghe thấy rõ nhưng thấy khuôn mặt tức giận của Cao Tuệ Ngọc hắn cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Thở dài, Tạ Văn Đông đi tới chỗ Cao Tuệ Ngọc.
Cao Tuệ Ngọc bị đám thanh niên cuốn lấy, không có biện pháp gọi Tạ Văn Đông, nhưng quay đầu nhìn lại đã thấy hắn đi tới, nhìn hắn cười ngọt ngào, nói với mấy người thanh niên: “Ta không muốn đi chơi với các người, bạn trai của ta tới rồi, các người mau cút đi!”
Mấy thanh niên đột nhiên thấy Cao Tuệ Ngọc mỉm cười, đều bị vẻ mỹ lệ trong nháy mắt làm mê người, câu nói kế tiếp căn bản không nghe thấy gì. Tạ Văn Đông đi tới phía sau bọn họ, ho khái một tiếng, mấy người toàn bộ không có phản ứng. Không thể làm gì khác là phải vỗ vỗ vai một người, người nọ dừng như từ trong mộng tỉnh lại, trừng mắt quay đầu lại hỏi: “Tiểu tử, mày có chuyện gì?”
Tạ Văn Đông chỉ chỉ vào Cao Tuệ Ngọc: “Nàng là bạn tao!” Tạ Văn Đông nói những lời này rốt cuộc làm cho mấy người chú ý, nhìn hắn trên dưới một chút, một người nói: “Tiểu tử, mấy người chúng tao muốn mời bạn mày đi chơi một chút, nếu thông minh thì cút qua một bên! Không thì đừng trách anh mày không khách khí đó!”
Tạ Văn Đông cười lạnh nói: “Nếu như hiện giờ mày biến mất trước mắt tao, tao khả dĩ còn có thể cho những lời vừa rồi là rắm thối thoảng qua! Không tính toán với mày nữa!”
“Tao đi con mẹ mày ấy, mẹ nó râu còn chưa mọc dài còn ra vẻ ta đây!” “Tiểu tử, mày đừng có ép mấy anh nhé!” “Dài dòng cái gì? Đánh nó!”
Tạ Văn Đông nói một câu chọc giận mấy người bọn chúng, bọn chúng thấy Tạ Văn Đông tuổi không lớn, vóc người gầy yếu lại chỉ có một người, căn bản không có để hắn vào trong mắt. Đều chuẩn bị động thủ với hắn. Định thể hiện tài năng cùng uy phong của mình ở trước mặt mỹ nhân một chút, máu trong người như sôi lên.
Tạ Văn Đông nhìn tư thế của bọn chúng, biết động thủ là khó tránh khỏi, nhìn Cao Tuệ Ngọc thấy nàng lè lưỡi với mình, lòng thầm nhủ: đúng là hồng nhan thì gây họa mà! Nếu muốn đánh phải đánh không do dự. Cho mấy người này chuẩn bị không kịp. Nhấc chân lên đá vào thanh nhiên bên trái.
Người nọ không nghĩ tới thiếu niên gầy yếu trước mặt lại động thủ xuất kích trước, nhất thời không đề phòng bị Tạ Văn Đông đá vào trên tiểu phúc, kêu lên một tiếng đau đớn lui xuống. Những người khác thấy Tạ Văn Đông động thủ đánh trước đồng loạt nhảy lên. Người chung quanh nhìn thấy đánh nhau vốn thành thói quen rồi, rất có kinh nghiệm đứng một bên vây xem, Cao Tuệ Ngọc đứng cách Tạ Văn Đông không xa, vẻ mặt quan tâm nhìn hắn. Tạ Văn Đông khom lưng tránh một quyền, thuận thế ôm lấy ngang lưng đối phương, dũng mãnh nhấc đầu, ót hung hăng đánh vào cằm dưới của đối phương. Người nọ thân thể lung lay ngã vật xuống mặt đất không đứng dậy nổi. Tuy rằng đánh bại một người đối phương, nhưng phía sau lưng bị người đá cho một cước, Tạ Văn Đông bị đau tới nhếch miệng. Một người lại giơ chân lên đá tới, Tạ Văn Đông không muốn dây dưa tiếp, thân thể di chuyển, nắm lấy chân kéo lại phía sau. Người nọ không đứng được, ngã lên mặt đất, Tạ Văn Đông tiến tới, thâm độc đá mạnh vào mặt hắn. Người nọ kêu lên tiếng thì hôn mê bất tỉnh, xương mũi hóp vào thật sâu trong mặt.