Quyển 1 - Chương 12: Âm mưu



Nhân vật rất lợi hại? Tạ Văn Đông đoán không ra người đó là ai, nói: “Nếu có cơ hội ta sẽ gặp hắn! Ha ha!”

Cao Tuệ Ngọc thấy vẻ mặt hắn hướng tới, cố ý nói: “Anh ấy sẽ không gặp một tiểu nhân vật như người đâu!” Nói xong ‘khanh khách’ cười rộ lên.

Nhìn dáng vẻ tươi cười ngây thơ ngịch ngợm của Cao Tuệ Ngọc, Tạ Văn Đông không ngờ ngẩn ra. Thấy Tạ Văn Đông ngây ngốc nhìn mình, mặt nhỏ đỏ lên, Cao Tuệ Ngọc lắc lắc tay về phía trước: “Này! Chưa thấy qua đại mỹ nữ sao?”

Tạ Văn Đông lấy lại tinh thần, nắm lấy cánh tay nhỏ bé liên tục lay động nói: “Đúng vậy đúng vậy! Chưa thấy qua học tỷ nào đẹp như thế. Không biết học tỷ xinh đẹp như vậy có thể nể mặt ăn trưa cùng kẻ hèn này không?”

Bàn tay nhỏ bé của Cao Tuệ Ngọc bị Tạ Văn Đông nắm lấy, rút vài cái nhưng không rút về được, mặt đỏ như tấm vải đỏ, cúi đầu nũng nịu nói: “Được rồi!”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cao Tuệ Ngọc rũ xuống, trong lòng Tạ Văn Đông nhộn nhạo dậy lên tầng tầng sóng gợn, thật muốn như vậy cả đời. Hai người đứng lẳng lặng, ai cũng không nói, thời gian giống như ngừng lại. Nắng tháng chín đọng trên bầu trời, thân ảnh hai người tắm dưới ánh nắng mặt trời. Dường như một thế kỷ đã trôi qua, Tạ Văn Đông tỉnh lại, thấy mình vẫn cầm bàn tay nhỏ nhắn của Cao Tuệ Ngọc, sắc mặt đỏ lên buông tay ra, giống như làm chuyện xấu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, học tỷ! Ta vừa…”

Cao Tuệ Ngọc đưa tay che miệng Tạ Văn Đông, không cho hắn giải thích, cười nói: “Sau này đừng gọi ta là học tỷ, người ta so với cậu mới hơn một năm! Người quen vẫn thường gọi ta là Tiểu Ngọc, cậu cũng gọi Tiểu Ngọc đi!”

Tạ Văn Đông gật đầu, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Ngọc!”

Cao Tuệ Ngọc trong lòng ngọt ngào, kéo áo Tạ Văn Đông nói: “Không phải cậu nói là rất đói bụng sao? Ta cũng đói bụng, chúng ta cùng đi ăn cơm đi! Dẫn cậu tới một chỗ tốt” Nói xong kéo Tạ Văn Đông đi về phía trước.

Xa xa truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ của Tạ Văn Đông: “Vừa rồi chị còn nói là không đói bụng mà!” Còn có tiếng cười bướng bỉnh của Cao Tuệ Ngọc: “Tiểu đệ, chị trêu cậu đó!” Bóng của hai người biến mất nơi cuối đường.

Buổi chiều không nói, buổi tối Tạ Văn Đông về đến nhà, vừa ăn cơm xong, đã nhận được điện thoại của Cao Tuệ Ngọc gọi tới. Tạ Văn Đông hỏi: “Chị Ngọc, có chuyện gì sao?” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khanh khách: “Không có chuyện gì, chỉ nhớ em, muốn nghe giọng nói của em một chút! Này, không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho em sao? !”

“Có thể có thể, em lúc nào cũng hoan nghênh a! Chị Ngọc ăn chưa?” “Vừa ăn xong, ăn một chút cũng cảm thấy không thoải mái!”

“Vì sao vậy?” “Còn nói à, đều tại em đó! Từ sau khi ngươi và chị của chị đánh nhau xong, chị ấy suốt ngày phụng phịu, cũng xa lánh người khác, làm ta tức chết! Dù sao cũng là lỗi của em!”

“Này tiểu thư, không thể nói như vậy đâu, em sẽ rất ủy khuất đó!” “Hừ! Không để ý tới em nữa, ta muốn đi qua xem chị ấy thế nào, bái bai.”

‘Kịch’ đối phương cúp điện thoại, Tạ Văn Đông lắc đầu khó hiểu, không rõ Cao Tuệ Ngọc gọi tới là có ý gì, ài! Tâm tư của mấy cô bé thật khó có thể lý giải!” Tạ Văn Đông buông điện thoại trở về phòng đọc sách. Ở phòng khách, bố Tạ Văn Đông thấy con mình đi vào phòng, nhỏ giọng nói với vợ: “Con chúng ta không phải là có người yêu rồi đấy chứ! ? Ha ha!”

Hôm sau, Tạ Văn Đông vẫn chạy bộ tới trường. Đi vào trong lớp, thấy Lý Sảng, đi qua nhỏ giọng nói: “Tiểu Sảng, mày đi tìm Cao Cường và Trương Nghiên Giang, tao ở rừng cây nhỏ chờ bọn mày!”

Lý Sảng đáp ứng một tiếng, không hỏi vì sao, dù sao anh Đông làm việc gì cũng có đạo lý của mình. Sau khi thấy Lý Sảng rời khỏi, đặt cặp sách ở ghế sau đó đi ra khỏi phòng học.

Tạ Văn Đông vừa vào trong rừng cây không lâu, ba người Lý Sảng đi tới. Tạ Văn Đông cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta bàn bạc một chút biện pháp để đối phó với Lưu Cảnh Long! Anh và Cao lão đại đã đánh cuộc, nửa tháng mà không tiêu diệt được Hắc Long huynh đệ hội thì chúng ta sẽ giải tán!”

Lý Sảng nói: “Anh Đông, em thấy nên tìm Tam Nhãn tới, chúng ta một mạch tiêu diệt hắn!”

Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Anh còn chưa gặp qua Lưu Cảnh Long, không biết hắn có hình dạng như thế nào, thực lực của hắn cũng không biết, tùy tiện ra tay anh sợ sẽ không tốt, Cao lão đại cũng không phải người bình thường, nàng đồng ý với vụ đánh cược này nói rõ Hắc Long huynh đệ hội cũng có thực lực!”

Trương Nghiên Giang nói tiếp: “Anh Đông nói rất đúng. Đàn em dưới trướng Lưu Cảnh Long là học sinh có thể không dưới một trăm người, hơn nữa hắn còn thu phục một ít lưu manh bên ngoài trường, thực lực tuyệt đối không nhỏ”.

Lý Sảng lớn tiếng nói: “Nghiên Giang, vậy mày nói phải làm sao bây giờ?” Cao Cường ở một bên nói: “Em thấy không bằng tìm mấy người, khi hắn đi về nhà cho hắn một gậy, vậy không phải là xong việc sao!”

Trương Nghiên Giang căn môi nói: “Vậy chỉ sợ cũng không được. Lưu Cảnh Long trong chuyện đánh nhau là một hảo thủ, một ít người đi chưa chắc có thể đánh được hắn, nếu để nhiều người đi lại sợ hắn nhìn tình hình mà bỏ trốn, như vậy càng không dễ làm! Dù cho có thể đánh hắn phải vào bệnh viện, nhưng huynh đệ của hắn vẫn còn, bên trong còn có mấy người cầm đầu không dưới Lưu Cảnh Long, sở dĩ làm đàn em của hắn là bởi vì người này nói đạo nghĩa, hơn nữa bọn họ còn nợ Lưu Cảnh Long một món nhân tình. Có bọn họ ở đó, Hặc Long huynh đệ hội sẽ không thể sụp đổ, chúng ta còn có thể đánh rắn động cỏ!”

Lý Sảng nói: “Thế này không được, thế kia cũng không được, chúng ta không phải đã thua người ta rồi sao?”

Tạ Văn Đông khoát tay chặn lại, hỏi Trương Nghiên Giang: “Vậy theo mày nên làm gì bây giờ?”

Trương Nghiên Giang suy nghĩ một chút nói: “Hay nhất là chúng ta tìm một nơi kín đáo mà Lưu Cảnh Long và các nòng cốt phía dưới hắn không hề phòng bị, còn chúng ta lại mai phục ở đó trước, nhưng vậy có thể có cơ hội tiêu diệt toàn bộ bọn chúng! Bọn chúng đi hết, Hắc Long hội cũng suy sụp.”

Lý Sảng nghe thế trợn tròn mắt nói: “Mày nói dễ nghe nhỉ, chúng ta làm thế nào mới có thể đưa bọn chúng đến một nơi kín đáo, còn phải là không đề phòng nữa, bọn chúng cũng không phải kẻ ngu!”

Tạ Văn Đông đột nhiên hỏi: “Lưu Cảnh Long có mấy huynh đệ đáng tin?”

Trương Nghiên Giang suy nghĩ một lúc nói: “Có thể là bảy tám, những ngươi này hắn đều dùng tính mạng để giao hảo!”

Tạ Văn Đông đầu óc nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ tận năm phút đồng hồ, nói với mọi người: “Bọn mày giúp anh làm sạch… Sau đó…” Mọi người vừa nghe Tạ Văn Đông nói vừa gật đầu, cuối cùng, Lý Sảng nói: “Anh Đông, làm như vậy có được không…”

Tạ Văn Đông còn chưa nói, Trương Nghiên Giang nói tiếp: “Anh Sảng, có đôi khi làm việc phải không từ thủ đoạn. Cúng ta xuất phát từ lưu manh, càng không thể lịch sự được”.

Vẻ mặt Lý Sảng lộ vẻ khó khăn nói: “Cái này tao biết, cũng nghĩ…”

Tạ Văn Đông nhìn Lý Sảng lớn tiếng nói: “Nghĩ cái gì? Tao chưa từng nói mình là người tốt, chúng ta sau này phải làm chuyện còn tệ hơn nữa! Mày có gì khó hiểu thì cứ nói ra xem nào!”

Lý Sảng chưa thấy Tạ Văn Đông như vậy, cúi đầu nói: “Anh Đông, em sai rồi! Sau này em sẽ không nói lại nữa”.

Sắc mặt Tạ Văn Đông hòa hoãn nói: “Tiểu Sảng, anh không trách ý nghĩ của mày. Ở thế giới này mày còn muốn sinh tồn thêm nữa, mặc kệ là hắc đạo hay bạch đạo, chỉ cần mày còn muốn sinh tồn, còn muốn phát triển, mày đều phải cần có một trái tim băng giá!”

Lý Sảng gật đầu nói: “Anh Đông, em hiểu rồi, dù bất kể có thể nào em cũng nghe lời anh!”

Tạ Văn Đông gật đầu, nhìn ba người hỏi: “Bọn mày có cái gì muốn nói thì nói ra. Nếu như không còn gì để nói, tất cả về phòng học! Anh còn một việc cần suy nghĩ một chút!”

Ba người đồng thanh nói: “Không có!” Tạ Văn Đông gật đầu ý bảo bọn họ có thể đi, sau đó ba người đi về lớp học. Nhìn bóng lưng ba người đi xa, Tạ Văn Đông một mình đi dạo trong rừng cây, nghĩ tới nỗi băn khoăn của mình: Mình dù có tiêu diệt Lưu Cảnh Long, ở nhất trung có thể xưng bá thế nào đây? Thu được một ít phí bảo vệ nhỏ nhặt không đáng kể? Tam Nhãn nói đúng, chỉ dựa vào trường học vĩnh viễn sẽ không hợp thời cuộc, chỉ có thể chuẩn bị một ít tiền. Thế nhưng muốn nhanh chóng có tiền, thì có mãi da^ʍ đánh bạc đâm thuê, nhưng chạm vào ba thứ này không hay lắm, không cẩn thận một chút, không chỉ có mình gặp tai ương, mà ngay cả các các huynh đệ cũng bị vùi lấp theo. Còn có việc kiếm tiền bảo kê, nhưng hiện tại những nơi làm ăn tốt đều bị ba bang hội lớn ở thể giới ngầm cướp đi, ngay cả những nơi làm ăn không tốt cũng bị những bang hội nhỏ chiếm lĩnh, xem ra thật sự cần phải bàn bạc kế hoạch làm ăn với Tam Nhãn!

Nghĩ tới đây Tạ Văn Đông thở ra một hơi, nếu đã hạ quyết tâm, sẽ không có cách nào thay đổi. Đi nhanh về phía lớp học.

Sau ba ngày, nhất trung cực kỳ yên ổn. Có ba lực lượng tổ chức không phát sinh một lần tranh giành. Chỉ là dưới mặt nước tĩnh lặng, một trận sóng to gió lớn sẽ thổi tới, bão tố sẽ cọ rửa nơi này, kết cục mới đang trong sự chuẩn bị.

Ba ngày sau, ban đêm, Hà Hạo Nhiên trên đường trở về nhà, vừa nghĩ tới vấn đề anh Long và các huynh đệ bàn bạc, trong lòng trận trân lo lắng. Nhất trung vốn có Cao lão đại đã không yên ổn rồi, bây giờ lại có thế lực mới là Tạ Văn Đông xuất hiện, tình thế càng thêm phức tạp. Tạ Văn Đông và Cao lão đại chống lại nhau thì càng tốt, không có dịp tìm mình làm phiền. Giữ lúc hắn đang suy nghĩ, trước mặt xuất hiện năm người cản trở lối đi. Dần đầu là một người, vóc người không cao, khổ người mập mạp, trên mặt có chút ngang ngược, cặp mắt theo dõi hắn thật chặt.

Hà Hạo Nhiên ngẩn người hỏi: “Mấy người anh em sao lại chặn lối đi của ta?”

Tên mập kia cười ha hả: “Mày là Hà Hạo Nhiên hả! Đại ca của tao muốn gặp mày, chẳng biết mày có thể cho chút thể diện hay không?”

Hà Hạo Nhiên tron lòng kinh hãi, nhìn về phía tên mập, đồng phục đang mặc chính là của nhất trung, đại khái hiểu ra, nói: “Đại ca của bọn mày là Tạ Văn Đông sao? Nhưng tao không có hứng thú gặp hắn, nếu như hắn muốn gặp tao thì hắn cứ tự mình tới tìm!”

Tên béo kia chính là Lý Sảng, nói: “Hắc hắc, anh Hạo Nhiên có phải là có chút ngông cuồng hay không? Nhưng cũng không sao, anh Đông nói, mày nếu như không muốn tự mình đi, thì anh em bọn tao có thể giúp mày!”

Hà Hạo Nhiên híp mắt nói: “Mày nghĩ rằng chỉ bằng vài thằng bọn mày là có thể bắt được tao?! Đáng cười!”

Sắc mặt Lý Sảng trầm xuống, nói: “Sớm nghe nói trong Hắc Long huynh đệ hội có một người như thế, hôm nay ta muốn lĩnh giáo, không biết người an hem có dám một mình đấu với ta không?”

Hà Hạo Nhiên đang muốn nói, phía sau truyền đến giọng nói khiến câu hắn muốn nói đều nuốt trở lại. “Lão mập, mày rất hay xúc động, đã quên anh Cường đã nói với mày thế nào. Nhanh làm cho xong việc, anh Đông chờ lâu sẽ nóng nảy đó!” Người nói không phải ai khác, chính là Cao Cường.

Hà Hạo Nhiên quay đầu lại nhìn người nói chuyện, thấy phía sau không biết từ khi nào có bay tám người đi tới, dẫn đầu chính là một thiếu niên cao chừng một mét bảy, cũng chính là hắn vừa mới nói. Hà Hạo Nhiên cười ha hả: “Đại ca của bọn mày cũng quá coi trọng tao, hơn mười người tới mời một mình tao, nếu như không đi dường như là không nể mặt rồi!” Nói xong cũng không nói gì nữa, thân thể giống như tên bắn về phía Lý Sảng, nắm tay đấm vào mặt hắn.

Thế nhưng hắn đã coi thường Lý Sảng, thân thể tuy có hơi béo mập, thế nhưng khéo léo né tránh, tránh được một đấm của Hà Hạo Nhiên, tranh thủ đánh một quyền vào bụng hắn. Hà Hạo Nhiên biết tốt biết xấu, không làm gì khác hơn là lùi lại. Hơn mười người vây hắn vào chính giữa. Lý Sảng nhìn hắn cười xấu xa. “Hắc hắc, một quyền làm lễ gặp mặt của người anh em ta sẽ nhớ kỹ!”

Hà Hạo Nhiên thầm than, biết mình hôm này muốn chạy cũng không được, Tạ Văn Đông ở nhất trung nhanh chóng trong vài ngày ngắn ngủi quật khởi không phải là điều ngẫu nhiên. Gật đầu, Hà Hạo Nhiên ưỡn ngực nói: “Đưa tao đi gặp đại ca của bọn mày, tao cũng muốn xem hắn là nhân vật thế nào!”

Lý Sảng có chút bội phục Hà Hạo Nhiên, đối phương đối mặt với hơn mười người của mình mà không hề sợ hãi. Giơ một ngón tay nói: “Được! Người anh em quả là một người thức thời, là một hán tử! Các anh em đi!”

Lý Sảng Cao Cường đưa Hà Hạo Nhiên đi tới một quán cơm, ở cửa có một cái bảng ngừng kinh doanh. Lý Sảng đẩy cửa ra, nói: “Mời, anh Hạo Nhiên!”

Hà Hạo Nhiên nhìn Lý Sảng, do dự một chút rồi đo vào trong. Lý Sảng tiến vào bên trong, đưa tay đóng cửa lại. Hà Hạo Nhiên thân thể dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng nói: cùng lắm là liều mạng, sợ gì? Nghĩ vậy, mặt lại mỉm cười, dưới sự chỉ dẫn của Lý Sảng đi tới buồng trong. Gian phòng không lớn, nhưng đứng không ít người, ở cái ghế da trong phòng có một thiếu niên, tuổi khoảng mười sáu đến mười bảy, đưa tay đỡ đầu, giống như đang nghỉ ngơi.

Hà Hạo Nhiên không hề e ngại, lớn tiếng hỏi: “Mày là Tạ Văn Đông hả? !”

Vừa mới dứt lời, một người ở bên cạnh đi tới, tát một cái vào mặt Hà Hạo Nhiên: “Con mẹ mày, dám nói thế với anh Đông à!”

Hà Hạo Nhiên lau máu trên khóe miệng, không đẻ ý tới người ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Tạ Văn Đông nói: “Không ngờ đạo đãi khách của anh Đông lại như vậy!”

“Con mẹ mày, thằng oắt muốn ăn đòn!” Người bên cạnh giơ tay lên, đang muốn đánh tiếp. Tạ Văn Đông mở mắt, phất tay, người nọ vừa thấy, liền lui xuống. Nhìn Hà Hạo Nhiên một chút, Tạ Văn Đông mỉm cười nói: “Được! Là một hán tử. Lưu Cảnh Long vận khí rất tốt, có một huynh đệ như vậy. Tiểu Sảng, mang ghế tới đây, đừng để khách của chúng ta phải đứng!”

Lý Sảng đáp ứng một tiếng, chỉ trong chốc lát cầm một cái ghế đặt phía sâu Hà Hạo Thiên: “Anh Hạo Thiên, mời ngồi!”

Hà Hạo Thiên suy nghĩ một chút, ngồi xuống, đi thẳng vào vấn để nói: “Anh Đông mời tôi tới đây không phải chỉ để ngồi chứ? Có gì thì nói đi!”

Tạ Văn Đông lấy ngón tay gõ gõ lên tay vịn ghế. “Ta muốn xóa tên Hắc Long huynh đệ hội ở nhất trung!”