Bầu không khí này quả thực khiến người ta hít thở không thông.
Cứu mạng, đây là cái tử vong Tu La tràng gì!
“Mày cái thằng khốn này — — đang khıêυ khí©h tao sao!?” Bakugo Katsuki nháy mắt gương mặt trở nên dữ tợn, tia lửa trong lòng bàn tay văng khắp nơi.
“Nha, bình tĩnh một chút.” Dazai Osamu nhẹ nhàng mà nói bình tĩnh, kỳ thực là ngữ khí lửa cháy đổ thêm dầu, “Em nói đi? Ritsu.”
Nhìn qua hoả long táo bạo một bộ ‘ mày dám nói thì chết chắc ’ ánh mắt hung ác, Mirai Ritsu cảm giác chân mình có chút mềm.
Nhưng cô vẫn kiên cường mà chịu đựng.
“Mặc dù tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra......”
Mirai Ritsu nghe được chính mình như đi vào cõi tiên mà suy yếu mở miệng.
“Có điều, nếu như tôi đoán không sai — —”
“Tôi không phải là bắt cá hai tay......”
Cô cảm giác giây tiếp theo chính mình liền sẽ bị đánh chết.
“Tôi khả năng đã thành bến cảng, ở trên mấy chục chiếc thuyền vừa đi vừa nhảy.”
Ngày này năm sau liền có thể ở trên mộ phần của tôi nhảy Disco.
“Ha!?” Nguyên bản bạo nộ bên cạnh Bakugo Katsuki đột nhiên bình tĩnh một chút, ánh lửa trong tay dập tắt, “Cái con này đang nói mớ cái gì vậy? Quả nhiên hôm nay mày không thích hợp a.”
“Nhưng tôi không cảm thấy Ritsu đang nói mớ đâu.” Dazai Osamu đẩy cái tay đang nắm trên cửa của Bakugo Katsuki ra, tự nhiên như ở nhà mà đi đến phòng khách.
Mirai Ritsu khi hắn đi ngang qua chính mình cơ hồ ngừng thở, không biết có phải ảo giác hay không, tựa hồ nghe được một tiếng cười khẽ.
Tiếp theo cô nhìn thấy đối phương ngồi trên sô pha, một tay chống cằm nhìn về phía Bakugo Katsuki — —
“Lại nói tiếp, rõ ràng tự xưng là bạn trai của Ritsu, vậy mà ngay cả em ấy nói thật hay nói dối cũng không phân biệt được sao?”
Mirai Ritsu cơ hồ muốn quỳ xuống lạy hắn.
Cầu xin anh câm miệng đi.
“Thằng khốn này quả nhiên là đang khıêυ khí©h tao đúng không!?” Mới bình tĩnh chưa được vài giây Bakugo Katsuki lập tức lại như pháo đốt bị châm lửa nổ tung, “Làm thịt mày!”
Nhìn táo bạo thiếu niên dường như muốn xông lên, Mirai Ritsu đại kinh thất sắc ôm lấy eo hắn: “Bình, bình tĩnh một chút!”
Bakugo Katsuki ánh mắt thoạt nhìn tựa hồ như muốn ăn cô: “Mày còn giữ gìn đồ băng vải quái kia!?”
“Ai?” Người nào đó trên sô pha hơi có vẻ ngả ngớn mà nói, “Ritsu thật quá đáng, vậy mà lại còn ôm nhau với nam nhân khác ngay trước mặt người bạn trai là anh đây.”
Mirai Ritsu cơ hồ là rưng rưng buông tay.
Không phải, nếu các người đánh nhau thì tao ương chính là nhà tôi a.
Xin các người trong lòng biết xấu hổ được không, đừng ương cập vô tội!
“Vậy thì, kế tiếp chúng ta liền nói chuyện liên quan tới Ritsu về sự tình mấy chục người bạn trai theo như lời em nói đi.”
Dazai Osamu nháy mắt thu liễm ý cười, mắt đen nặng nề mà nhìn chăm chú vào cô.
Thực xin lỗi, không biết xấu hổ chính là tôi.
Mirai Ritsu nghẹn ngào một chút.
Ba người ngồi ở trong phòng khách, Mirai Ritsu sửa sang lại tốt ngôn ngữ sau đó nói ra toàn bộ.
Tuy rằng vừa mới bắt đầu nghĩ là giấu giếm trước lại từ từ tìm hiểu tình huống sau đó chia tay từng người.
Nhưng mà bình tĩnh lại cũng minh bạch, nếu như những nhân vật công lược này hiện tại đều biến thành bạn trai, chính mình cũng không có khả năng lừa gạt tất cả mọi người.
Đặc biệt là trong đó còn có vài nhân vật nguy hiểm.
“Mày đồ đần này là ánh mắt gì! Cái rác rưởi nào cũng muốn công lược sao!” Xem xong người liên hệ trong điện thoại của thiếu nữ Bakugo Katsuki tự nói cho chính mình phải kiềm chế tính tình, lại vẫn nhịn không được mà rống lên.
“Xin, xin lỗi, tôi cho rằng chỉ là một trò chơi bình thường.” Mirai Ritsu nhỏ giọng giải thích, “Tôi có điểm cưỡng bách chứng, loại game giống như vậy đều theo thói quen đánh thông tất cả route, cái kia, đại khái, giống như sưu tập tem?”
Cô phảng phất như đã nhìn thấy trên người của hoả long đối diện bốc lên ngọn lửa phẫn nộ.
“Nha, mặc dù có điểm không thể tưởng tượng nổi.” Dừng lại một chút ở trên cái tên nào đó, sau khi trả lại điện thoại di động, thanh niên tóc đen ngoài dự đoán cũng không có bộ dáng quá tức giận, “Nhưng mà anh tin tưởng em nha, Ritsu.”
Cùng Bakugo Katsuki bên cạnh hình thành đối lập rõ ràng.
Người không biết chuyện thoạt nhìn có khả năng cho rằng hắn mới là Mafia.
“Chẳng qua lại có cảm giác trở lại một đêm trước giải phóng.” Đôi tay trùng điệp trên bàn, Dazai Osamu vẫn bốn bề yên tĩnh như cũ, giống như người đang đội mấy chục cái nón xanh không phải là hắn, “Rõ ràng thật vất vả mới kết giao được với Ritsu, bây giờ lại quên sạch anh.”
“Này, mày chỉ cần biết rằng, tao mới là bạn trai chính quy của mày, về phần những cái rác rưởi kia......” Bakugo Katsuki cười lạnh nắm tay phải đánh lên lòng bàn tay trái, trong không khí vang lên tiếng bạo phá nho nhỏ, “Tao sẽ đánh tất cả bọn nó về thùng rác.”
“Thật là đáng tin cậy a, vị này...... Bakugo-san đúng không.” Đồng dạng là một trong những rác rưởi Dazai Osamu cười tủm tỉm vỗ tay, “Như vậy, cậu hiện tại là chuẩn bị tìm tới cửa từng người đánh một trận để bọn hắn chia tay với Ritsu sao?”
“Anh coi tôi là đồ đần sao?” Bakugo Katsuki khó chịu nhìn thanh niên tóc đen trước mặt, “Tôi đương nhiên là phụ trách nổ bay những người mặt dày mày dạn không muốn chia tay.”
Hắn tựa hồ còn muốn nói cái gì, lại bị một âm thanh đánh gãy.
‘ Cô — — ’
“Tóm lại, tao đi nấu cơm cho mày đã.”
Nhìn thiếu nữ đang quẫn bách, Bakugo Katsuki lại đeo tạp dề lên, đi đến phòng bếp.
“Nga nga, cơm trưa ăn cái gì?” Dazai Osamu hoàn toàn làm lơ đối phương rống giận ‘ Mày lập tức cút đi cho tao! ’, vẻ mặt hứng thú bừng bừng chuyển tới bên cạnh thiếu nữ đang tạm thời nhẹ nhàng thở ra, “Kỳ thật anh cũng có thể nấu cơm cho em.”
Đối với chuyện này Mirai Ritsu kiên quyết cự tuyệt, cô lại nghĩ tới khi đối phương làm cháy đen đồ ăn trong Otome game, nhịn không được phun tào nói: “Anh là muốn tìm một lý do để thừa cơ mưu sát tôi sao?”
“Làm sao có thể?” Thanh niên tóc đen đứng dậy đi tới trước mặt Mirai Ritsu, tay trái chống lên trên chỗ tựa lưng sau ghế sô pha của đối phương, tay phải giống như trấn an động vật nhỏ sờ lêи đỉиɦ đầu cô, lại chậm rãi vuốt thuận sợi tóc, ngữ khí ôn nhu mà thân mật, “Tuy rằng Ritsu đã hoàn toàn quên anh, còn một chân đạp mấy chục chiếc thuyền, nhưng anh sẽ không làm gì với em nha.” Bàn tay mang theo lạnh lẽo như có như không lướt qua cái cổ tinh tế trắng ngần của thiếu nữ, “Dù sao anh cũng thực thích Ritsu.”
“Này, buông ra.”
Bàn tay dừng ở trên vai chợt bị người bắt lấy, Mirai Ritsu mặt tái nhợt nhìn vào Bakugo Katsuki bên cạnh không biết từ lúc nào đã lại đây.
Thiếu niên tóc vàng căng chặt cằm, đồng tử màu đỏ tươi gắt gao khoá chặt người thanh niên tóc đen trong nháy mắt tản ra khí tức nguy hiểm kia, khuôn mặt hoàn toàn không có táo bạo lúc nãy.
Hắn chặt chẽ bắt lấy cổ tay của cái tay kia, cơ hồ muốn đem nó vặn gãy, mà đối phương lại giống như không có cảm giác tiếp tục hướng Mirai Ritsu lộ ra một nụ cười tản mạn, tiếp theo tay phải nhẹ nhàng linh hoạt thoát khỏi trói buộc.
“Mặc dù rất muốn ăn cơm trưa với Ritsu, nhưng tiếc là còn có công tác nên chỉ có thể đi trước một bước.”
Dazai Osamu cắm tay vào trong túi quần, đi đến cửa trước.
Sau khi mở cửa hắn dừng chân một chút, hơi hơi nghiêng đầu, nửa bên mặt bị biến mất trong bóng tối: “Vì Ritsu không có nghĩ lý do lừa gạt mà lựa chọn nói thật làm anh thật cao hứng nha, cho nên hiện tại vẫn thích em.”
“Anh chờ mong tiếp theo Ritsu sẽ làm như thế nào.”
— — Cửa bị đóng lại.
“Ê, không sao chứ?” Lời vừa muốn nói sau khi nhìn thấy bộ dáng sắp khóc của thiếu nữ lại mạnh mẽ nghẹn trở về, Bakugo Katsuki chép miệng một cái, nhưng vẫn ngồi xổm xuống nhẹ giọng lẩm bẩm nói, “Đừng khóc, tao còn chưa nói gì mà.”
“Thực xin lỗi, nhưng tôi cũng không muốn.” Mirai Ritsu vẫn không nhịn được nức nở vài cái, “Cậu cảm thấy tôi phát tin nhắn chia tay trong nhóm được không?”
Bakugo Katsuki mặt không biểu tình mà nhéo gương mặt trắng nõn của cô một cái: “Mày đã chuẩn bị tốt đối mặt với tình huống mấy chục người bạn trai tìm tới cửa chưa?”
Đại khái là cảm thấy hiện tại Bakugo Katsuki tương đối dễ nói chuyện, Mirai Ritsu do dự trong chốc lát rồi lắp bắp nói: “Cái kia, Bakugo, nếu không chúng ta chia......”
Lời nói đột nhiên im bặt, thiếu niên vừa mới cảm thấy dễ nói chuyện khuôn mặt đã như ác quỷ.
Bakugo Katsuki kéo ra một nụ cười dữ tợn: “Mày nói cái gì?” Tia lửa trong tay hiện ra, “Lúc nãy tao không nghe rõ, mày lặp lại lần nữa?”
Mirai Ritsu lập tức run bần bật như chim cút, vô cùng hèn nhát đáp: “Thực xin lỗi, cái gì cũng chưa nói.”
Nửa giờ sau — —
Tuy rằng trong game cũng đã biết, từ bề ngoài đến tính cách hoàn toàn nghĩ không ra Bakugo Katsuki kỳ thật phi thường am hiểu nấu cơm, nhưng thật sự ăn vào vẫn là lần đầu tiên.
Hơn nữa trên bàn đều là món ăn mình thích.
“Tại sao cậu biết tôi thích......”
“Có chút ý thức tao là bạn trai của mày được không? Loại chuyện này sao có thể không biết.”
Bakugo Katsuki không có ở lại ăn cơm, hắn sau khi làm xong liền cởi tạp dề chuẩn bị rời đi: “Ê, cách xa nam nhân kia một chút, hắn rất nguy hiểm.”
Tuy rằng thiếu niên tóc vàng luôn là bộ dáng vô cùng táo bạo, nhưng hắn cũng không phải là sinh vật đơn bào ngốc nghếch.
“Điện thoại nhớ kỹ luôn bật cả ngày, có chuyện gì trực tiếp gọi điện hay nhắn tin cho tao.”
“Lần sau không nhận điện thoại của tao thì mày chết chắc.”
“Tao mặc kệ là game hay không phải game, mày rốt cuộc có bao nhiêu bạn trai......” Thời điểm nói đến đây âm thanh của Bakugo Katsuki cơ hồ là từ trong kẽ răng nói ra, “Tóm lại, trong trí nhớ của tao Mirai Ritsu chính là mày không sai, tính cách, sở thích, thói quen, những cái này không hề nghi ngờ cũng không có thay đổi.”
Trầm mặc một chút, hắn bình tĩnh mà tiếp tục nói: “...... Đừng lo lắng, tao sẽ bảo vệ mày.”
Mirai Ritsu ngơ ngẩn nhìn cánh cửa đã bị đóng lại lần nữa, nhất thời không nói gì.
Tâm tình phức tạp mà ăn cơm, không đợi cô ăn xong điện thoại lại vang lên.
Message — —
[ Kise Ryouta: Ritsu-chan, chắc là đã rời giường đi, muốn cùng nhau ra ngoài chơi không? Anh lập tức tới nhà em. ]
Mirai Ritsu:......
Bakugo cậu mau trở lại đi tôi chịu không nổi!
A a a tôi phải làm sao bây giờ!