Chương 6

Bạch Nhiên tùy tiện ở trên đường cái kéo tới một người hỏi thăm một chút, liền mang theo Lý Bác Ân vào một nhà tên là Lưu Ký quán ăn.

Quán ăn Lưu Ký tuy rằng cửa hàng không lớn, nhưng cũng là cửa hàng lâu năm, hương vị khả năng so Túy Tiên Lâu hơi bì không kịp, nhưng cũng may giá cả lợi ích thực tế, vô cùng thích hợp cho dân chúng tóc húi cua bọn họ tiêu phí.

Bạch Nhiên liền trên mộc bài điểm hai món chay hai món mặn, lại thêm năm cái màn thầu trắng, sau đó mang theo ngốc tử tìm cái vị trí dựa góc ngồi xuống, lúc này thời gian còn sớm, ít người, đồ ăn lên cũng mau, thịt kho tàu xương sườn, thịt bò hầm, rau xanh xào cùng quấy tam ti, đều là đĩa lớn, phân lượng thực đủ.

Lý Bác Ân theo thường lệ chọn lựa, tìm khối xương sườn lớn nhất bỏ vào trong chén Bạch Nhiên, sau đó buông chiếc đũa mắt trông mong nhìn cậu, giống như người này so thức ăn trên bàn còn ăn ngon hơn.

Bạch Nhiên vô ngữ, từ khi mấy ngày hôm trước lần đầu tiên ăn thịt kẹp cho người này mấy khối, người này tựa hồ liền yêu thích loại trò chơi này, cơ hồ mỗi bữa cơm đều như vậy, hắn như thế nào lại không nhớ rõ mình lúc ấy còn quăng chiếc đũa đá hắn đâu……

“Có phải gần đây thịt heo ăn nhiều hay không, thấy thịt đều không thèm, vậy ngươi liền sửa ăn chay đi.” Bạch Nhiên kẹp lên một chiếc đũa rau xanh đặt vào trong chén đối phương, thấy người nọ một trương khuôn mặt tuấn tú tức khắc nhăn nhó xanh xao như cọng rau trong chén của hắn, cậu vô cùng không đạo đức vui vẻ.

Lý Bác Ân khóe miệng đều mau suy sụp đến phía dưới cằm, ăn một cây rau xanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bạch Nhiên một cái, lại ăn một cây, lại nhìn một cái, ủy khuất bộ dáng kia cứ như đang bắt hắn ăn độc dược không bằng.

Bạch Nhiên đột nhiên có chút may mắn hiện tại thời gian còn sớm, quán ăn không còn người khác ăn cơm, bằng không không chừng còn cho rằng mình đang ngược đãi người ta đâu, cậu nhanh chóng gắp mấy khối xương sườn thả vào trong chén người ta, lại thêm chút thịt bò, cuối cùng là đem người dỗ cho cười cười.

Sức ăn Bạch Nhiên còn được, nhưng ăn không lại Lý Bác Ân, cho dù ăn đến cuối cùng căng không chịu được, vẫn là hơn phân nửa thức nửa đều vào bụng đối phương, hai người lại uống chút nước, nghỉ ngơi một hồi mới tính tiền, hai xuyến tiền, xác thật không tính là quý.

Ra quán ăn, Bạch Nhiên liền mang theo Lý Bác Ân đi tiệm vải, xiêm y của cậu không nhiều lắm, tất cả đều là áo mỏng, hơn nữa đều mang mụn vá, giặt đến sắp bay màu, Lý Bác Ân cũng mặc một thân xiêm y như cậu, hơn nữa mụn vá so với cậu còn nhiều hơn, tính tính thời gian, còn có năm ngày liền lập thu, như thế nào cũng phải dự bị cho hai người vài bộ xiêm y dày chút, còn có giày, trong nhà đệm chăn cũng mỏng, đều nên đổi.

Cậu chọn cho mình vải bông màu xanh đậm cùng màu xám nhạt, chọn cho Lý Bác Ân màu xanh lơ cùng màu đen, lại chọn chút vải bố trắng làm chăn, tổng cộng tiêu gần năm lượng bạc.

Ra cửa không đi bao xa, cậu ngẫm lại lại chạy trở về, chọn cho Vương thúc Vương thẩm hai khối vải dệt.

Bạch Nhiên đem vải bao lại bỏ vào sọt, xoay người vào tiệm tạp hóa cách đó không xa mua gia vị, gia vị thế giới này còn tính đầy đủ, cậu muốn mua muối. Đường, dấm, nước tương, dầu mè, giống nhau đều mua một vại lớn, phong kín xong cẩn thận chồng ở sọt, lại kêu lão bản đem đồ ăn trong tiệm mỗi thứ đều lấy một ít, dùng giấy bao lại.

Khu vực này của bọn họ gần phía bắc, thời tiết lạnh, hoa màu chỉ trồng một vụ, hạt giống lúc này đều là lương thực đầu xuân bán dư lại, lão bản không nghĩ ra người này mua hạt giống làm gì, lại không thể trồng, bất quá có người mua luôn là tốt, ông còn bán tiện nghi cho cậu một chút, tính toán những gia vị đó, tổng cộng báo một lượng bạc tử.

Những cái hạt giống đó có chừng non nửa túi, hơn nửa sọt, nặng đến muốn ch·ết, Bạch Nhiên cũng không có loại năng lực kia, trực tiếp nhường cho Lý Bác Ân cầm.

Lý Bác Ân sức lực lớn, từ thôn đầu chạy đến thôn đuôi hai vòng đều không thở gấp, chỉ có chút đồ vật này tự nhiên không nói chơi, cõng cái sọt tựa như xách cái túi nhỏ, tựa như cầm chơi, lông mày cũng không nhăn một chút, làm Bạch Nhiên hâm mộ ghen tị hận một hồi.

Bề ngoài tốt như vậy cũng liền thôi đi, còn có thể nói bề ngoài tố thì dùng được cái rắm gì, ăn cơm no mới là quan trọng nhất, nhưng sức lực này lại còn lớn hơn cậu, còn không phải chỉ lớn hơn một chút, này không phải thuần túy chọc tức cậu sao.

Bạch Nhiên tính tình thẳng, đặc biệt là lúc đối đãi ngốc tử, vừa không cao hứng dứt khoát liền viết ở trên mặt, cao cao ngẩng đầu lên, hừ một tiếng đưa tiền chạy lấy người.

Lần nữa quay lại chợ, cậu cân mười cân thịt heo, ba cân nạc ba cân mỡ bốn cân năm hoa, lại mua chút rau xanh, bất quá số lượng không nhiều lắm, hoàn toàn chính là dùng để che dấu dị năng của cậu. Mua xong những thứ linh tinh này, cuối cùng mới đến mua gạo, muốn một túi gạo tinh, hai túi gạo trắng, nửa túi gạo tấm cùng với hai ấm sành dầu cải cùng một cân rượu gạo.

Đồ vật cần mua quá nhiều, Bạch Nhiên liền làm Lý Bác Ân nhìn, tự mình đi ra ngoài mướn chiếc xe bò, đem đồ vật toàn bộ để phía sau xe, làm xa phu đánh xe đi đến nơi hẹn với Vương thẩm.

Lúc này mới qua giữa trưa, còn chưa tới thời gian cậu ước định cùng Vương thẩm, Vương thẩm còn không có tới, Bạch Nhiên dứt khoát đi phụ cận mua năm cái bánh bao thịt trở về một bên chờ một bên cùng Lý Bác Ân chia nhau ăn.

Ước chừng mười lăm phút sau Vương thẩm mới lại đây, nhìn đến Bạch Nhiên mua vài thứ kia hoảng sợ, “Sao mua nhiều đồ vật như vậy?”

“Trong nhà ta cơ bản cái gì cũng không có, đã sống ở đó thì cơ bản những đồ vật này đều phải mua.” Bạch Nhiên nhích ra cái chỗ trống lau khô để Vương thẩm ngồi xuống, “Đồ vật quá nhiều, ta cũng không tính đi về bằng xe trong thôn.”

Vương thẩm lo lắng nói: “Đúng là phải mua, nhưng ngươi mua nhiều đồ vật quá như vậy chói mắt, sợ là chân trước trở về, người Bạch gia sau lưng liền qua đi.”

Bạch Nhiên nhớ tới những cái cực phẩm đó liền ghê tởm: “Vương thẩm yên tâm, bọn họ muốn tới thì tới, Bạch Nhiên ta còn sợ bọn họ không tới đây.”

Vương thẩm thở dài, “Ai, cũng chỉ sợ này bên ngoài không dám, lại ngấm ngầm tính kế ngươi.”

Vương thẩm không nói rõ quá, nhưng Bạch Nhiên hiểu rõ, đây là sợ Bạch gia ngầm đi nhà cậu chơi xấu, tr·ộm c·ắp chẳng hạn, “Không có việc gì, lỗ tai Bác Ân linh, trong thời gian ngắn nhưng thật ra không sợ, chờ trở về Vương thẩm giúp ta tìm vài con chó con, không cần phải lợi hại cỡ nào, có người tiến vào có thể kêu vài tiếng là được.”

Ánh mắt Vương thẩm sáng lên, tán đồng nói: “Chiêu này tốt, được, thím trở về liền giúp ngươi tìm.”

Trở lại Đào Khê thôn, Bạch Nhiên lại bận việc một trận, đem đồ vật vừa mua phân loại cất kĩ, chờ đem tất cả làm xong cũng đến buổi tối, mới nhớ tới còn chưa có làm cơm chiều, Lý Bác Ân đói bụng đến kêu vang.

Bạch Nhiên bật cười, sờ sờ bụng Lý Bác Ân: “Ngươi như thế nào cũng không nhắc nhở ta một tiếng.” Cũng không biết Lý Bác Ân nghe hiểu hay không, chính là liệt miệng cười với cậu, xứng với tiếng vang trong bụng lộc cộc lộc cộc, làm người buồn cười.

Thời gian chậm, Bạch Nhiên sợ ăn bánh bột ngô gì đó không tiêu hóa được, liền nấu chút cháo trắng, hai người ăn xong lại tắm rồi sau cùng nhau trở lại trên giường đất, cậu để Lý Bác Ân ngủ trước, mình lại tìm đông tìm tây trong cái rương đặt cạnh lò sưởi đầu giường, một hồi lâu mới tìm ra cái gỗ hộp, là loại hộp nắm và thân tách rời nhau, sau đó đem năm tấm ngân phiếu một trăm lượng toàn bộ bỏ vào đóng lại, phát động dị năng, làm nắp hộp và thân hộp dính vào nhau, trở thành một cái chỉnh thể.

Hôm nay bọn họ mua nhiều đồ vật trở về như vậy người trong thôn đều thấy được, giấu là xác định vững chắc giấu không được, cậu cùng ngốc tử cũng không thể một ngày mười hai canh giờ đem tiền mang ở trên người, cẩn thận mấy cũng có sai sót, mặc kệ là Bạch gia vẫn là những người khác, dù sao cũng phải đề phòng một chút mới được, hộp gỗ này chẳng những bị dính liền tách không ra, cậu còn đặc biệt áp súc mật độ giữa các sợi gỗ, tuy rằng không cứng cáp bằng kim loại, nhưng cũng không phải mấy cây rìu què quặt có thể dễ dàng bổ ra.

Khi cậu lấy tiền tắc chỉ cần dùng dị năng đem hộp tách ra là được.

Bạch Nhiên lại lấy bạc dư lại ra đếm đếm, năm mươi lượng ngân phiếu vẫn còn, nén bạc mười lượng còn dư lại hai thỏi, bạc vụn còn có 12 lượng, hôm nay tổng cộng dùng 18 lượng. Rất nhiều, nhưng còn trong phạm vi tiếp thu.

Cậu đem hộp gỗ cùng nhân sâm dư lại giấu ở tận cùng bên trong cái rương, dư lại phân làm mấy phần phân biệt cất kĩ, lúc này mới trở lại ổ chăn ngủ……

Ngày hôm sau buổi sáng, Bạch Nhiên còn không có dậy liền nghe được một trận dồn dập tiếng đập cửa bên ngoài.

Lý Bác Ân tỉnh trước một bước, dang ngốc ngốc hướng ngoài cửa xem, Bạch Nhiên đem người một lần nữa ấn vào ổ chăn, chính mình rất không cam nguyện mặc xiêm y vào đi ra ngoài nhìn xem.

Cửa vừa mở cửa, u a, vẫn là người quen, con trai độc nhất bảo bối của nhị bá cậu Bạch Cẩm Phàm.

Nói Bạch Cẩm Phàm này năm nay cũng tròn hai mươi, từ nhỏ tới lớn chính là được cha mẹ nuông chiều lớn lên, việc gì cũng đều luyến tiếc để hắn làm, cho nên dưỡng ra một thân thịt lười, dáng người đuổi theo mẹ ruột hắn Lý thị, năm ấy tám tuổi nhìn đến nhi tử đại bá lên thư viện, hắn cũng ồn ào đòi đi, kết quả học mười năm sau như cũ là cái đồng sinh.

Chính là cái dạng cha mẹ gì dạy ra cái dạng hài tử đó, Bạch Cẩm Phàm giống y chang cha mẹ hắn, là một cái người kiến thức hạn hẹp, rõ ràng không làm được còn giảbooj trang, thậm chí tuyên bố năm nay nhất định khảo tú tài, cưới cái quan gia thiên kim trở về.

Nam tử hai mươi không cưới, nếu là thành trấn lớn còn dễ nói, ánh mắt người ta cao, vẫn là cái hán tử, kết hôn muộn bình thường, nhưng người nhà quê đơn nhiên không giống vậy, không chừng truyền lời về sau lại nói đứa nhỏ này có cái tật xấu gì đó, cái này Bạch Chính Bảo cũng không dám kéo, cũng mặc kệ Bạch Cẩm Phàm vui hay không, làng trên xóm dưới tìm cô nương, chuẩn bị vớt một cái không sai biệt lắm liền trước tiên đem hôn thành, cùng lắm thì chờ trúng tú tài lại tìm cái lý do biếm làm th·iếp thất là được.

Cái thân mình của nguyên chủ Bạch Nhiên ở Bạch gia lớn lên cùng Bạch Cẩm Phàm hoàn toàn chính là hai cái cực đoan, không ít lần bị người này khi dễ, càng không ít lần thay người ta gánh tội thay, vừa thấy đến liền biết có thể có hoà nhã liền quái, dù sao là cùng thế hệ, cậu ngay cả Bạch Chính Bảo cùng Lý thị đều không khách khí, còn có thể sợ một cái Bạch Cẩm Phàm sao.

“Nhị đường ca hôm nay như thế nào có hứng thú tới chỗ ta đâu, thật sự xin lỗi, đệ đệ là ta còn không có tỉnh, liền không chiêu đãi đường ca ngươi.”

Cậu nói xong cũng không đợi Bạch Cẩm Phàm có phản ứng gì, trực tiếp đóng cửa chốt cửa lại, bên ngoài la hết như thế nào đều coi như không nghe được, tiếp tục trở về ngủ bù.

Ngoài cửa, Bạch Cẩm Phàm ăn canh bế môn thiếu chút nữa không tức ch·ết, hắn là cái người đọc sách, tuy rằng còn không có công danh, nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn, đi đến nơi nào còn không phải được tiền hô hậu ủng, liền như vậy bị người nhốt ở bên ngoài, thật đúng là lần đầu.

Hắn lại gõ cửa một hồi, thấy người thật sự không mở cửa, không có cách chỉ có thể về Bạch gia trước, chuẩn bị ở trước mặt nãi nãi tố cáo hắn Bạch Nhiên một trận.

Cho nên Bạch Nhiên trước mắt đang ngủ say còn không biết, tiểu khiến người chán ghét đi rồi, đại rồi lại tới……

-----editor nói nhỏ-----

Hơ hơ =)) thật sự=)).