Bạch Nhiên cảm thấy Lý Bác Ân này phản ứng có chút nhanh nhạy quá độ, rõ ràng đang ngủ đến gắt gao, cậu còn không có tới gần liền tỉnh, nhìn động tác đứng lên kia có vẻ nhanh nhẹn, tính cảnh giác này là thứ người thường không nên có.
Nhớ tới hôm qua, tuy rằng cậu đã yếu ớt đi rất nhiều, nhưng rốt cuộc cậu đã sống tại mạt thế lâu như vậy, cho dù đối phương bước đi nhẹ chân cũng tuyệt đối không đến mức người đã đến cạnh bên mà mình vẫn không phát hiện, huống chi còn là một cái hán tử cao lớn thô kệch đâu.
Cậu trừng mắt nhìn Lý Bác Ân vài lần, không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ, quay người đi ra ngoài, “Ra đây ăn cơm.”
Lý Bác Ân đạp giày mặc vào, đi theo chạy tới phòng bếp.
Bọn họ thành thân đến nay mới vừa tròn mười ngày, những ngày trước đó đều là nguyên chủ nằm trên giường vượt qua, chỉ có ngày hôm qua bị Bạch Nhiên tu hú chiếm tổ mới từ trên giường bò dậy, trừ bỏ một nồi cháo bắp tối hôm qua, hôm nay mới xem như ngày đầu tiên tổ chức bữa ăn hai người, Bạch Nhiên xem phòng bếp có đủ chỗ đặt chân liền trực tiếp đặt bàn trong phòng bếp ăn cơm, dù sao cũng chỉ có hai ngươi bọn họ, ăn ở đâu đều giống nhau.
Lý Bác Ân từ khi bị Bạch gia nhị bá nhặt về đi liền chưa thấy qua thức ăn mặn, thình lình nhìn thấy một chậu thịt thỏ một đĩa rau dại, thèm đến mức liên tục hít cái mũi, phải kêu một cái nước miếng giàn giụa. Hắn cầm lấy chiếc đũa ở trong bồn tìm nửa ngày, chính là Bạch Nhiên trừng hắn cũng không dừng, rốt cuộc làm hắn tìm được một khối lớn nhất, lập tức tựa như hiến vật quý đặt ở trong chén Bạch Nhiên, ngây ngô cười nói: “Thịt ngon, Tiểu Nhiên ăn.”
Nói xong hắn liền thu hồi chiếc đũa, một bên gặm bánh bột ngô trong tay một bên nhìn trong bồn thịt, lại không hề động chiếc đũa, liền như vậy nhìn, nước miếng đều phải tích ở trong chén……
“Bang!” Bạch Nhiên đem chiếc đũa ném ở trên bàn, âm thanh lớn như vậy, Lý Bác Ân sợ tới mức vèo một cái đứng lên, bánh bột ngô cũng không dám ăn, không rõ tức phụ vì sao lại sinh khí?
Bạch Nhiên nói không nên lời trong lòng là cái tư vị gì, chính là đắng đến lợi hại, vành mắt đỏ lên, có người nào có thể ngốc hơn tên ngốc này sao, không đúng, đây vốn dĩ là một cái ngốc tử! Ngu ngốc! Ngu ngốc!
“Ngồi xuống ăn cơm!” Cậu một lần nữa nhặt lên chiếc đũa, gắp hai khối thịt lớn đặt ở trong chén Lý Bác Ân, sau đó gặm miếng thịt trong chén mình, rất hương.
Lý Bác Ân thật cẩn thận ngồi xuống, trộm ngắm Bạch Nhiên cài cái mới cầm lấy chiếc đũa nhìn chằm chằm thịt trong chén cười ngây ngô, kia ngốc dạng làm Bạch Nhiên nhịn không được ở cái bàn phía dưới đạp hắn một chân.
Nửa con thỏ kỳ thật cũng không nhiều, hai người ăn ngay cả canh cũng không dư lại, sau khi ăn xong dọn dẹp xong trời cũng đã tối đen, dầu thắp nhà bọn họ không nhiều lắm, là Vương thẩm đưa, cần phải tiết kiệm, Bạch Nhiên luyến tiếc xài, cho nên trời còn sớm liền nghỉ ngơi.
Lý Bác Ân chui vào ổ chăn, vài lần muốn đặt tay lên người tức phụ đều bị ánh mắt hình viên đạn của đối phương làm cho rụt lại, cuối cùng liền động một chút cũng không dám, liền như vậy ủy khuất ba ba ngủ.
Ngày hôm sau mặt trời vừa mới nhú lên, Bạch Nhiên liền đứng dậy thu thập thỏa đáng, lại chuẩn bị thức ăn hai ngày cho Lý Bác Ân xong mới ra cửa, đi thẳng đến sau núi.
Ngọn núi phía sau nhà bọn họ rất lớn, thời điểm mới vừa đi lên địa thế còn tính bằng phẳng, ít cây cỏ thấp, hững thứ có thể ăn đều bị thôn dân thu thập toàn bộ, cho nên cậu đem mục tiêu đặt ở nơi xa rừng rậm, rừng rậm nơi đó cỏ mọc cao, nghe nói còn có rắn, người bình thường đều không dám đi vào.
Bạch Nhiên cõng sọt, bên trong chỉ đặt một ít lương khô cùng một cái hồ lô đựng nước, bên hông treo dao phay trong nhà, nhắm thẳng khoảng rừng có cây cối mọc cao nhất mà đi vào, nơi đó chính là đoạn rừng ngay cả thợ săn cũng không dám lui tới.
Mộc hệ dị năng ở núi rừng có thể phát huy tốt nhất, nó có thể cung cấp lớp ngụy trang tốt nhất, làm hơi thở người tương tự như cỏ cây, cũng có thể trở thành mắt, thông qua cay cối để quan sát bốn phía, chẳng sợ một con côn trùng nho nhỏ cũng không thể lẩn trốn ngay dưới tầm mắt cậu.
Bạch Nhiên dám vào đi vào trừ bỏ dị năng còn phải dựa vào thân thủ, tuy rằng bị thân thể này đánh chiết khấu, nhưng cho dù hiện tại có lão hổ xuất hiện cũng chưa chắc sẽ chiếm được tiện nghi từ cậu.
Đi đại khái khoảng nửa ngày đường, cậu mới tính chui vào khu rừng sâu trong trí nhớ kia.
Loại rừng già không người nào dám chui vao này đặc biệt có nhiều thứ tốt, cậu vừa đi vừa ở bốn phía lưu lại đánh dấu, không bao xa liền phát hiện mấy thốc mộc nhĩ mọc trên một thân cây khô, sau khi hái xuống lại tiếp tục đi sâu vào trong, lại lục tục tìm được thêm một ít quả phỉ cùng hạt dẻ thường thấy tại rừng núi, bất quá số lượng không phải quá nhiều, rốt cuộc mấy thứ này giá trị cũng không được bao nhiêu tiền, nhiều lắm đem làm chút đồ ăn vặt.
Thảo dược linh tinh cũng bị cậu bài trừ bên ngoài, thời mạt thế, đại đa số thực vật đều đã biến dị, phần lớn ngoại hình trong quá trình sinh trưởng đều có sự biến đổi, khi đó cậu còn có thể miễn cưỡng nhận thức một ít loại thường dùng, nhưng hiện tại cậu cũng chỉ có thể phân biệt nó có độc hay không mà thôi, trừ phi ngoại hình đặc biệt rõ ràng, tỷ như nhân sâm, nhưng thứ tốt này rốt cuộc quá ít, đυ.ng phải thì phải tính vận khí, không gặp được cũng chỉ có thể như vậy.
Dọc theo đường đi cậu còn bắt được một con thỏ cùng hai con gà rừng, lại thêm được một oa trứng gà rừng, bắt những động vật này cũng không đem lại áp lực gì cho cậu, chỉ cần có thể đem di năng nguỵ trang bản thân thật tốt, cũng không làm ra động tĩnh quá lớn, lại điều khiển dây đằng đi treo lên cổ những động vật nhỏ đó, cơ bản là vừa ra tay là sẽ dính.
Mới vừa đi lên non nửa ngày liền thu hoạch được nhiều thứ như vậy, Bạch Nhiên rất vui vẻ, mắt nhìn trời sắp tối rồi, thân mình cũng mệt mỏi, cậu liền tính toán tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm, nhưng mà vui quá hóa buồn, liền ở thời điểm cậu tìm được một địa phương trống trải để dừng chân, bầy sói liền tới.
Bầy sói này đại khái có khoảng hơn ba mươi đầu sói, mỗi con đều mỡ phì thể tráng, Bạch Nhiên mặc dù biết những con súc sinh đó không thấy mình, nhưng như cũ nhịn không được trong lòng e ngại, cho dù gặ phải đàn sâu còn tốt hơn gặp bầy sói a.
Cậu nắm dao phay, cảnh giác lùi về phía sau chậm rãi thối lui, quá cảnh giác phía trước khiến cậu vô tình đυ.ng trúng đại thụ bên cạnh, âm thanh đại thụ lay động lập tức khiến cho bầy sói cảnh giác, Bạch Nhiên sợ tới mức hồn đều bay, quay đầu liền chạy, thẳng đến khi bên tai không còn có tiếng bước chân mới dừng lại tới.
Chạy thục mạng một hồi cậu liền phát hiện đồ vật cậu đã nghĩ khi nãy ——tham núi hoang dã, hơn nữa còn là hai cây, một lớn một nhỏ, nhìn cái đầu, đại khái đều là trên trăm năm.
Hồn Bạch Nhiên mới vừa bị bầy sói dọa mất nháy mắt liền quy vị, đôi mắt sáng lên, có hai thứ đồ này, cuộc sống an cư lạc nghiệp làm tư bản của cậu cũng tới rồi.
Cậu đem tham núi hoang dã thật cẩn thận đào ra, bỏ vào sọt, lại hái chút rau dại thổ sản vùng núi đặt ở mặt trên, nằm ở trên một cây đại thụ qua đêm, ngày hôm sau trời vừa hửng sáng liền đi xuống núi.
Thời điểm về tới nhà đã qua giờ chính ngọ, Bạch Nhiên từ thật xa liền thấy trước cửa nhà thường ngày vô cùng quạnh quẽ kia tụ tập rất nhiều người, ngay cả cái vị nhị bá cực phẩm Bạch Chính Bảo kia của y cùng thôn trưởng cũng ở.
“Ta nói nhà họ Vương, ngươi che chở cái đứa nhãi ranh này làm gì, bất quá chỉ là cái tiểu tử đã gã ra ngoài, liền cô nương đều không bằng.” Hoàng thị - nương của Kha Quế Hoa bóp eo đứng ở phía sau Bạch Chính Bảo, một bộ đúng lý hợp tình nói, Kha Quế Hoa liền đứng ở phía sau bà ta.
Bạch Chính Bảo lập tức đáp: “Không sai, Bạch gia không có cái loại người đã gả ra ngoài còn đi tìm nhân tình này.”
“Ta phi!” Vương thẩm cùng Vương thúc đứng ở trước cửa nhà Bạch Nhiên, quần áo nếp uốn tóc hỗn độn, nhìn qua có chút chật vật, nhưng tức giận trên mặt rất rõ ràng, đặc biệt Vương thẩm, giữa tức giận còn mang theo chút tàn nhẫn, tựa như một con sói mẹ đang bảo hộ nhãi con, chỉ vào cái mũi Hoàng thị tàn nhẫn mắng: “Hay cho cái miệng ngày ngày giả nhân giả nghĩa, có tin hôm nay lão nương liền xé rách cái miệng thúi đó của ngươi, đó là tướng công Lý Bác Ân của Bạch ca nhi, không biết đừng nói bừa, làm xấu thanh danh người ta!” Nói xong nàng lại chỉ hướng Bạch Chính Bảo, “Còn có ngươi, nếu không phải nhà họ Bạch đáng bị đâm ngàn dao nà các ngươi ham bạc của người ta, Bạch ca nhi sẽ gả sao, cư nhiên còn không biết xấu hổ nói lời kia, một hài tử tốt đẹp bị các ngươi tai họa thành cái dạng gì, cái tâm can đen đuốc đó xứng đáng bị sét đánh chết, phi!”
Hoàng thị gân cổ lên hô: “Đây chính là sự thật, bằng không ngươi giữ cửa để Bạch Nhiên ra tới giằng co a!”
Thôn dân xem náo nhiệt bên cạnh cũng lác đác ứng hoà, cũng có chút người hảo tâm khuyên vợ chồng Vương gia đem người kêu ra, rốt cuộc việc này không điều tra rõ không được, không thấy thôn trưởng đều tới sao.
Hoàng thị thấy có người phụ họa, tiếp tục chửi bậy nói: “Như thế nào, không dám đi, Bạch Nhiên kia chính là gả cho cái ngốc tử, hơn nữa hôm trước chúng ta nhìn còn như bò từ bùn ra, như thế nào mới qua một ngày liền thành một tiểu ca tuấn tú, thật khi chúng ta đều là người mù a, đã có chồng rồi còn cùng ngườikhacs dan díu sẽ làm hư thanh danh thôn Đào Khê chúng ta, là muốn tròng l*иg heo!”
Bạch Nhiên đứng ở cuối cùng, nghe vài câu như vậy cũng liền hiểu ra không sai biệt lắm, vì thế mở miệng nói: “Ta như thế nào không biết ta cùng ai dan díu đâu.”
Đám người yên lặng trong nháy mắt, thôn dân xem náo nhiệt sôi nổi nhường ra một con đường nhỏ, để cái đương sự Bạch Nhiên này đi vào.
Bạch Nhiên cũng không khách khí, trực tiếp đi đến phía trước, nói hai người Vương gia: “Vương thúc Vương thẩm, hai người liền đi về trước, chuyện còn lại giao cho ta là được.”
Đôi mắt Vương thẩm đỏ au: “Bạch ca nhi, ngươi đi đâu!”
Bạch Nhiên thản nhiên cười, đáp: “Trong nhà cái gì ăn đều không có, Bác Ân lại kêu đói, không có biện pháp, hôm qua ta chỉ có thể lên núi đi tìm chút đồ ăn.”
Trên người cậu còn đeo một sọt đồ vật, bên ngoài còn treo con thỏ gà rừng, một thân xiêm y ở trong rừng làm cho rất dơ, còn có bị nhánh cây cứa rách vài đường, mọi người vừa nhìn là biết xác thật vừa từ trên núi xuống. Bạch Chính Bảo càng là hai mắt sáng lên, nhiều thổ sản trên núi như vậy, hắn vừa nhìn liền thèm, đang nghĩ ngợi tới phải làm như nào để đem đồ vật lấy vào tay, mới vừa tiến lên một bước đã bị Bạch Nhiên liếc mắt một cái khắp người phát lạnh, một chữ —— lạnh.
Khi Bạch Nhiên còn ở mạt thế chẳng những gi·ết qua tang thi càng là gi·ết qua người, sát khí kia chính đánh thật gϊếŧ thật, một dân chúng bình thường trong niên đại hoà bình sao có thể khiêng được.
Bạch Chính Bảo ngừng ở kia, tiến không được lui không phải, trừng mắt nhìn cái sọt, trong lòng không cam lòng, nhưng càng nghi hoặc, trước kia Bạch Nhiên chính là tùy tiện để bọn họ nắn bóp, như thế nào mới vừa thành thân mười ngày liền cảm giác giống như thay đổi tính tình?
Vương thúc vỗ vỗ bả vai cậu, thở dài không nói chuyện, Vương thẩm xoa xoa đôi mắt: “Trở về là được, trở về là tốt, những người này đều khi dễ đến cửa nhà ngươi!”
Bạch Nhiên lại lần nữa khuyên nhủ: “Vương thẩm, ngươi cùng Vương thúc đi về trước.”
Vương thẩm vẫy vẫy tay, hiện tại bà nào có thể yên tâm trở về: “Thím cùng thúc ngươi đợi lát nữa lại trở về, không vội.”
Bạch Nhiên hơi gật đầu, quay đầu nhìn về phía Hoàng thị: “Còn chưa mãn ngày đã dan díu là tội chết, ngươi có cái chứng cứ gì?”
Hoàng thị phi một tiếng, “Còn muốn cái chứng cứ gì, ta chính là tận mắt nhìn thấy.”
“Nhìn đến?” Bạch Nhiên cười lạnh: “Chỉ bằng cái miệng của bà cùng với hai con mắt không đàng hoàng kia liền đem ra làm chứng cứ, nói thật cho bà biết, hôm nay cái thôn trưởng nếu tới, chuyện này liền không bỏ xuống được, bà nếu như lấy chứng cứ không ra chính là bôi nhọ, ta chính là có thể đi nha môn cáo bà.”
Nhắc tới nha môn Hoàng thị có điểm kh·iếp đảm, những lời này thật đúng là bà ta truyền ra, hôm qua Quế Hoa trở về liền thì thầm chuyện nhà Bạch Nhiên với bà ta, bà ta vừa nghe khuê nữ nhà mình bị ủy khuất, lập tức lao ra muốn tìm người tính sổ, nửa đường gặp được Vương thẩm, Vương thẩm cũng là người hung hăng, lập tức mắng cho bà ta phải về nhà, Hoàng thị không cam lòng, xoay cái cong thấy không ai liền chui vào trong nhà người khác giả ý xuyến môn, lại nói bậy chuyện nhà Bạch Nhiên.
Này lừa gạt nhà chồng cùng người khác dan díu chính là tr·ọng t·ội, chỉ qua thời gian một cái cơm chiều rất nhiều người đều nghe nói, ngày hôm sau càng là mọi người đều biết, làm cho thôn trưởng không thể không tìm Hoàng thị hỏi rõ ràng.
Hoàng thị nhiều lần bảo đảm tuyệt đối là thật sự, bọn họ liền lại đi Bạch gia, chính là muốn đi tìm trưởng bối Bạch gia cùng Bạch Nhiên nói rõ ràng, nhưng gõ mãi cửa vẫn không mở, hai vợ chồng nhà họ Vương lúc này cũng lại đây ngăn đón, lúc này mới có chuyện xảy ra vừa rồi.
Hoàng thị bởi vì mình cùng nhà thôn trưởng có chút quạn hệ quẹo ra quẹo vào, đơn nhiên càng không sợ thôn trưởng, nếu sự tình là giả nhiều lắm mắng bà ta một trận, nhưng nếu là thấy Huyện lão gia vậy không giống nhau……
-----editor tâm sự---
tính cọc mà cứ thích đọc truyện làm ruộng, mỗi lần đọc đến mấy đoạn CỰC PHẨM như này là hận không thể lôi mười tám đời nhà bọn họ ra chửi =_= nên là đoạn vui vui thì ra nhanh, chứ cọc cọc thì mọi người chịu khó chút ha, cảm ơn mn QAQ