Bạch Nhiên tỉnh lại vì đói, vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng rách nát được xây bằng gỗ, xung quanh không có một ai, dạ dày đang vì đói khát mà vặn vẻo như muốn rớt ra, đau đến mức cậu không nghĩ được gì khác, nhìn thấy trên bàn còn nửa cái bánh ngô, cũng không quản nổi liệu có phải có người đã ăn rồi để dư lại hay không, lập tức tiến lên cầm lấy dùng sức nhét vào miệng, sau đó lại uống thêm mấy ngụm nước mới nuốt xuống được.
Trong bụng đã có thứ trôi vào, dạ dày cũng không còn đau xót như ban đầu, lúc này cậu mới có sức lực đi suy nghĩ đến cái khác.
Trong đầu nhiều thêm kí ức của một người nào đó, tuy rằng kí ức này có chút hỗn loạn, nhưng về cơ bản cũng đã đủ rõ ràng, cậu biết mình đây là đã trọng sinh, trọng sinh đến một thế giới khác, trọng sinh vào người một thiếu niên.
Đây là một triều đại cổ dại chưa từng xuất hiện trong sách giáo khoa, nhiều thế hệ kinh thương, của cải giàu có phong phú, theo lý chính là dù con cháu có phá của mấy thế hệ cũng sẽ không vấn đề gì, cố tình đến đời gia gia
y (nguyên chủ) là Bạch Thu Sơn lại xảy ra chuyện, một cơn hồng thuỷ quét qua, toàn bộ một nhà Bạch gia cũng chỉ còn lại ít ỏi mấy con người, ngoài ra cũng không còn gì khác.
Đại tai qua đi tất có ôn dịch, mấy người còn lại vì mạng sống chỉ có thể đi theo những nạn dân bắc thượng, dọc theo đường đi đói khát ốm đau, đ·ã ch·ết đi không ít người, Bạch Thu Sơn từ nhỏ liền được người nhà chăm bẵm, thân thể so với những người quanh năm làm việc nặng yếu đuối hơn nhiều, sau khi đi tới được Đào Khê thôn này liền trụ không được mà lâm bệnh nặng , mém nữa thì ngã chết, trùng hợp một đôi lão phu thê cứu sống ông, mới miễn cưỡng qua khỏi.
Bạch Thu Sơn dù sao cũng là thiếu gia nhà có tiền, tướng mạo xuất chúng, từ nhỏ lại được nuôi dưỡng tỉ mỉ, mặc dù gặp nạn cũng vẫn toả ra khí chất của con nhà có tiền, con gái của đôi lão phu thê này liếc mắt một cái liền coi trọng, chết sống đòi gả cho ông.
Bạch Thu Sơn kì thật đã sớm thành thân, nhưng thê tử lại trong cơn hồng thuỷ chạy đi, khả năng sống sót không lớn, hiện giờ ông lẻ loi một mình, không có tiền lại không có chỗ ở, không bằng tới nhà này làm con rẻ, tốt xấu gì cũng có một chỗ ở không phải sao. Kết quả tự nhiên là chuyện vui một nhà, sau khi thành thân xong ông liền ở lại thôn Đào Khuê, cứ như vậy sống qua ngày.
ở phương diện con nối dõi Bạch Thu Sơn cũng coi như có phúc, tức phụ ông là Trương thị tổng cộng sinh cho ông ba nhi tử một nữ nhi, mà phụ thân ‘Bạch Nhiên’ chính là người con nhỏ nhất - Bạch Chính Kiệt.
Người thường đều là thương đầu thương út, đến Bạch gia lại vừa lúc ngược lại, không được hoan nghênh nhất chính là đứa con út này, nếu không phải luật pháp triều đình quy định không được phá thai, phỏng chừng ngay từ đầu Trương thị đã không đem đứa nhỏ này sinh ra, cố tình Bạch Chính Kiệt lại là một đứa con trai hiếu thuận, mẹ ruột nói cái gì thì chính là cái đó, mặc dù bị kéo dài tới 30 tuổi thành thân cũng không có câu nào oán hận, sau khi thành thân, hai vợ chồng cũng là đem tất cả ruộng đất trong nhà đều bao thầu, cuối cùng thân thể mệt mỏi suy sụp, sau khi ‘Bạch Nhiên’ sinh ra không lâu liền lần lượt tạ thế.
Theo lẽ thường, mặc dù Bạch da ở trong thôn tuy không phải nhà giàu, nhưng so với hiện đại cũng được coi là khá giả, nuôi dưỡng một đứa nhỏ như vậy cũng không khó khăn gì, nhưng con ruột đều sắp bị coi thành người ngoài, đứa tôn tử này còn có thể nói tới sao, ‘Bạch Nhiên’ có thể bình an lớn tới 17 tuổi đều là nhờ nương y lưu lại chút của cải bảo mệnh, mới miễn cưỡng sống được tới lúc này.
Y vốn tưởng chịu đựng xong 18 năm cô độc sau đó đơn độc lập hộ ra ngoài là được, nhưng mọi chuyện không như mong muốn, chỉ kém một năm liền xảy ra chuyện.
Trước đó vài ngày, nhị bá y ở trong núi nhặt một cái ngốc tử đem về.
Nhị bá y có thể đột phát hảo tâm nhặt người trở về.
Đáp án đương nhiên là không có khả năng.
Tên ngốc này mặc dù một thân dơ hề hề, đầu tóc rối bù, nhưng vải dệt trên người lại không phải hàng bình thường, vừa nhìn liền biết không phải thứ người bình thường có thể mặc, huống chi còn mang ngọc bội cùng cầm theo hai lượng bạc nguyên bảo.
Trước không nói ngọc bội kia như thế nào, chỉ hai khối nguyên bảo cũng nặng gần hai mươi lượng, hai cái đó chính là 40 lượng, 40 lượng!
Người Bạch gia tự nhiên động lòng tham, nhưng lừa gạt hồi lâu ngốc tử này vẫn không buông tay, lại không thể cướp lấy, vì thế nhị bá liền ra chủ ý, chính là đem ‘Bạch Nhiên’ gả đi.
Nghĩ tới đây, Bạch Nhiên nhịn không được co rút khoé miệng, thời đại này cho phép nam tử cùng nam tử thành thân, cỉ là một trong hai phải ăn vào dựng đan.
Dựng quả này hiệu quả cũng như tên, ăn vào liền có thể khiến nam tử thay đổi thể chất, có thể giống nữ tự dựng dục con nối dõi. Chẳng qua người bình thường vẫn lưu hành nam nữ phối hợp, chỉ có những nhà nghèo không xu dính túi cưới không được tức phụ mới miễn cưỡng tìm nam nhân chắp vá.
Nói trắng ra là cưới tức phụ nam tuy rằng luật pháp cho phép, nhưng chính là bị người xem thường.
Từ xưa lệnh của cha mẹ lời người mai mối, Trương thị tự thân xuất mã đem hôn sự định ra, lại cùng thôn trưởng chạy lên huyện nha, lập hộ tịch lãnh dựng đan, trở về lúc sau cũng mặc kệ ý nguyện của ‘Bạch Nhiên ’, trực tiếp đem người ấn ở trên mặt đất đem dược rót đi vào, sau khi xong việc đem hai người ném vào căn phòng cũ nhà bọn họ, ngân nguyên bảo cùng ngọc bội cầm trong tay ngốc tử, mỹ danh rằng sính lễ.
‘ Bạch Nhiên ’ trong lòng một trăm không muốn, đêm đó khóc đến đêm khuya, ngày hôm sau liền sốt cao, qua không được mấy ngày liền đi đời nhà ma, tiện nghi cho Bạch Nhiên này vừa mới chết không bao lâu.
Có thể một lần nữa sống lại, Bạch Nhiên đơn nhiên thật vui vẻ a, tuy rằng thời đại này có một chút cạn lời, thân thể này cũng có nhiều thân thích cực phẩm, nhưng tốt xấu là đã được sinh ra ở thái bình thịnh thế, đơn nhiên sẽ so với mạt thế người ăn người không biết tốt biết bao nhiêu lần.
Không sai, người chiếm thân xác trước mắt chính là từ mạt thế xuyên tới đây.
Ở hiện đại, 2012 đã sớm qua, mọi người cũng an tâm nên làm gì thì làm dó, nào biết quay người lại qua được mấy năm, mạt thế liền thật sự tới.
Bạch Nhiên ở mạt thế giãy giụa 5 năm, cuối cùng là bị đồng đội đẩy vào đàn tang thi mà chết, cậu ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng lại quên mất những đồng đội tốt sống chết có nhau, cậu không cam lòng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình lọt vào đàn tang thi. Đau, là cảm thụ cuối cùng ở thế giới kia.
Hiện giờ, cậu lại sống.
Bạch Nhiên thử phát động dị năng, không bao lâu toàn thân liền bị một loại hoa màu xanh non bao trùm.
Còn tốt, dị năng vẫn còn, tuy rằng cấp bậc đã bị giáng xuống sơ giai.
Dị năng của cậu là dị năng mộc hệ vô cùng hiếm có, lực công kích hơi thấp, nhưng có được hiệu quả chữa khỏi, ở cái thế giới khuyết thiếu y dược kia là thứ biết bao nhiêu người cầu đều cầu không được.
Thân thể này bị ngược đãi từ nhỏ đến lớn, hao tổn quá nhiều, dị năng đổ vào toàn bộ cũng chỉ có thể chữa khỏi chưa đến một phần ba,cũng may cuối cùng khôi phục chút sức lực, không đến mức để cậu bước lên con đường trước kia của nguyên chủ, đi tìm Diêm Vương lần thứ hai.
“Tức phụ.”
“Ai!” Hiện tại là buổi tối, trong phòng đen như mực, mới vừa rồi còn tưởng không có người, bỗng nhiên vang lên một tiếng nói như vậy, Bạch Nhiên sợ tới mức trái tim đập lỡ một nhịp, hô to một tiếng liền nhanh chóng lui về phía sau, lại vì dùng sức quá lớn mà người nghiêng ngã sắp té, một giây cuối cùng lại được người nọ ôm lấy.