Chương 10-2: Đại Quân Hồi Kinh (2)

Lúc bữa cơm ăn đến sắp kết thúc, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.

Hoằng Trú đã buông chiếc đũa xuống, đang cầm ly rượu chậm rãi uống một ngụm nhất thời vui vẻ lên, buông ly rượu xuống đi đến trước cửa sổ, sắc mặt trở nên rất cổ quái.

– Đệ sao vậy?

Nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của đệ đệ, hoàng đế cảm thấy có chút kỳ lạ, thuận miệng hỏi.

– Tứ ca, đệ cũng không biết nên nói như thế nào. – Hoằng Trú dừng một chút. – Nếu không vẫn là tự huynh đến đây xem đi.

– Ân? – Hoàng đế quả thật rất hiếu kỳ, buông ly rượu xuống đi đến trước cửa sổ, vừa nhìn ra bên ngoài, nhất thời nguyên bản vẻ mặt thản nhiên lập tức thay đổi, sắc mặt âm trầm xanh mét tỏ rõ tâm tình của hắn hiện tại rất là không xong.

– Hoàng a mã?

Mắt thấy vẻ mặt của hoàng đế cùng Hoằng Trú không đúng, Phượng Loan cũng buông chiếc đũa xuống, cùng đi với Tình Nhi Lan Hinh đến bên cửa sổ.

Chỉ thấy cờ xí trên đường đón gió tung bay, còn có đội ngũ đang đi chậm rãi, rõ ràng là đại quân vừa trở về.

Này vốn nên là một chuyện vui.

Đại quân chiến thắng trở về, chẳng là là một chuyện vui vô cùng lớn sao?

Đáng tiếc…..

Ánh mắt Phượng Loan dừng ở con ngựa màu đen trước đội ngũ, nói đúng hơn, là hai người ở trên.

Nam tử trung niên thân mặc áo giáp, khuôn mặt tục tằng mang theo dũng cảm sang sảng chinh chiến sa trường, còn có khí độ của nam tử thành thục, nhìn qua uy phong lẫm lẫm quả thật là có một phen khí khái. Lúc này hắn đang thân mật ôm nữ tử tựa sát vào ngực mình, cử chỉ thân mật hành động săn sóc, quả thật chứng minh cách nói cứng rắn như sắt chỉ vì nàng hoá thành mảnh chỉ mềm.

Mà nữ tử hắn ôm trong lòng khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt thanh tú, sắc mặt có chút tái nhợt, một đôi mắt to ngập nước, trên mặt mang theo hương vị yếu đuối không người che chở, thắt lưng mảnh khảnh càng giống như cành liễu trong gió, một thân y phục tố sắc làm nàng nhìn càng có vẻ điềm đạm đáng yêu, cả người dựa vào trong lòng nam tử cường tráng kia, trên mặt mang theo vẻ xấu hổ, thường thường che miệng cười khẽ, thật sự là một bộ dạng chim nhỏ nép vào người!

Hai người liền thân mật ôm nhau như vậy, đều là một bộ tình chàng ý thϊếp, trong mắt chuyển động tràn đầy nhu tình mật ý, thật sự là một đôi gian ⋅ phu ⋅ da^ʍ ⋅ phụ, không, nói sai rồi, thật sự là một đôi tình nhân tốt đẹp a…..

Bất quá thật rõ ràng, hai vị kia giữa ban ngày ban mặt lại ân ái quên đi hiện tại là cái trường hợp gì, chính mình lại là thân phận gì, một chút cũng không có chú ý tới ánh mắt hèn mọn khinh thường của các binh lính tướng sĩ phía sau, cũng không có chú ý đến dân chúng bên đường khe khẽ nói nhỏ, còn đang thân mật nói chuyện, thường thường cười thầm.

– Này…. này đến cùng là xảy ra chuyện gì?!

Hoàng đế tức giận đến nổi sắc mặt xanh mét, cái nữ nhân kia chính là Tân Nguyệt cách cách, đứa con mồ côi của Đoan thân vương phủ được Tha Tha Lạp ⋅ Nỗ Đạt Hải cứu trở về?!

Giữa ban ngày ban mặt cùng một nam nhân có thể làm a mã của mình ấp ấp ôm ôm không biết liêm sỉ thì cũng thôi, nhưng trên người nàng mặc là đồ tang a!

Còn chưa ra hiếu kỳ liền gấp gáp thông đồng nam nhân?! Nghe nói khi Đoan thân vương còn sống sủng ái nhất chính là nữ nhi này? Thật sự là đồ bất trung bất hiếu!

Còn nữa, tuy rằng Đoan thân vương là vương khác họ, nhưng trong mắt dân chúng cũng không khác gì với hoàng tộc, này nếu truyền ra ngoài thể diện của nữ nhi Ái Tân Giác La gia bọn họ nên để chỗ nào? Quan trọng nhất là, Loan nhi bảo bối của hắn còn chưa có gả đâu! Lỡ như người ta hiểu lầm nữ nhi Ái Tân Giác La gia đều là không biết hổ thẹn bất trung bất hiếu như vậy, làm tổn hại thanh danh Loan Nhi của hắn, ngươi có chết một trăm lần cũng không đủ xin tội!

– A mã, người trước đừng tức giận. – Một bàn tay nhỏ kéo lại ống tay áo hoàng đế, bàn tay mềm mại có chút độ nóng nhẹ nhàng thoải mái làm hoàng đế tức giận vô cùng nhất thời bình tĩnh lại.

Cho dù vốn không biết gì, nhưng mà lấy trí thông minh của Phượng Loan, nhìn đến cảnh tượng này, cũng liền hiểu được bảy tám phần nguyên nhân:

– Vị kia chính là Tha Tha Lạp tướng quân được hoàng a mã phái đi bình loạn?

Hoàng đế miễn cưỡng đè lại tức giận trong lòng:

– Chính là hắn. – Lúc trước hắn chính là cố ý trì hoãn không muốn đi Kinh Châu cứu người, cho nên mới cố ý phái một tướng quân vô dụng không biết gì đi Kinh Châu, nếu không chuyện dân loạn Kinh Châu này vừa xảy ra hắn đã phái Triệu Huệ cùng Phó Hằng bọn họ tuỳ tiện ai đi cũng được, làm sao lại đến phiên tên Tha Tha Lạp ⋅ Nỗ Đạt Hải giữ chức vị cao không đúng mà thấp cũng không phải này nọ? Ai biết hắn đã ám chỉ rõ ràng như vậy chỉ còn kém nói rõ thôi, người này cư nhiên vẫn là không đáng tin như vậy! Cứu con mồ côi của Đoan thân vương trở về thì cũng thôi, còn dám làm ra chuyện như vậy! Đầu óc của hắn là đặt ở trong nhà chưa mang theo sao?!

Vậy một người khác sẽ không chính là Tân Nguyệt cách cách đi?

Tuy rằng hậu cung không được tham gia vào chính sự, nhưng hoàng đế vẫn luôn sủng Phượng Loan, ngẫu nhiên Phượng Loan nghe được một vài chuyện không quan trọng lắm, hoàng đế cũng không để ý.

Cho nên tuy rằng Phượng Loan không quá hiểu biết chuyện trên triều, nhưng có một số chuyện, vẫn là biết đến.

Tỷ như nói vị Tân Nguyệt cách cách được Đoan thân vương sủng ái nhất này….

Cùng là nữ nhi được sủng ái nhất, nàng có chút tò mò…..

Nhất là sau khi trong cung nhiều hơn hai vị nữ nhi của vương khác họ là Tình Nhi cùng Lan Hinh….

Nàng có chút tò mò Tân Nguyệt cách cách này có phải người thứ ba hay không…..

Bất quá xem tình hình hôm nay, hẳn là không có khả năng….

Hoàng a mã vốn đã vì chuyện Đoan thân vương làm chuyện ngu xuẩn làm dân loạn Kinh Châu này mà tức giận vô cùng, nếu không phải một nhà bọn họ đã chết gần hết, hoàng a mã tuyệt đối phải tiêu diệt cả nhà bọn họ để hạ cơn tức giận của dân chúng. Hiện tại giữ lại hai đứa con mồ côi, cũng chỉ có thể đối xử tử tế, miễn cho người ta nói hoàng đế rất ác độc ra tay tàn nhẫn, một nhà người ta đều bị chết gần hết ngay cả con mồ hôi cũng không muốn giữ…..

Chỉ là….. cũng chỉ là còn sống thôi.

Một cách cách mất đi gia tộc che chở lại không hiểu rõ thân phận địa vị của mình, còn làm việc không biết đúng mực như vậy, căn bản không đáng để vào mắt

Còn có tên Tha Tha Lạp ⋅ Nỗ Đạt Hải kia…..

Hiểu không rõ này nọ….

Chỉ sợ con đường làm quan này….. đã muốn đến cùng…..

Xem hai tên nam nữ đắm chìm trong thế giới của mình trên đường kia, Phương Loan buông xuống gương mặt nghiêm nghị, trong đôi mắt phượng là một mảnh lạnh như băng hờ hững.

Tình Nhi cùng Lan Hinh không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, chỉ là một thân đồ tang của nàng kia các nàng vẫn là nhìn hiểu được, thấy sắc mặt hoàng đế, Hoa thân vương cùng Phượng Loan đều có chút không tốt, trong lòng cũng có đoán được một chút, chỉ là im lặng, không nói thêm cái gì.

Hoàng đế quay đầu nói:

– Loan Nhi, chỉ sợ hôm nay chúng ta không thể tiếp tục đi dạo.

– Không sao. – Phượng Loan lắc đầu. – A mã có chuyện, tự nhiên quốc sự quan trọng hơn. Nếu muốn xuất cung, lúc nào cũng có thể.

Hoàng đế cười nói:

– Vẫn là Loan Nhi hiểu chuyện. Tình Nhi, Lan Hinh, hôm nay hồi cung trước, chờ ngày khác nếu có rảnh, trẫm lại dẫn các con ra ngoài chơi.

– Tình Nhi [Lan Hinh] tạ ân điển của a mã.

– Hoằng Trú, trẫm mang các con hồi cung trước, đệ…. – Hoàng đế dừng một chút. – Có rãnh thì tiến cung một chuyến đi.

Hoằng Trú than nhẹ một tiếng:

– Thần đệ tuân chỉ. – Trong lòng hắn cũng không quá thoải mái đâu…. Tuy rằng đã sớm biết Tha Tha Lạp ⋅ Nỗ Đạt Hải không biết điều, nhưng mà thật tình hắn không nghĩ lại không biết điều như vậy! Hai tên này nọ không biết xấu hổ kia! Tuy rằng nữ nhi của hắn đã gả rồi, nhưng mà nữ nhi chờ gả của Ái Tân Giác La gia còn nhiều nha! Truyền ra ngoài thể diện của Ái Tân Giác La gia còn cần hay không?!