Chương 8: Có Thể Xin Wechat Không?

Một khi đã có chủ ý, Tống Ngộ liền hành động, anh gọi người phục vụ tới, từ trong ví tiền rút ra vài tờ tiền mặt coi như tiền boa cho cậu ta: "Kêu cô gái ở tầng dưới lên đây giúp tôi, cậu biết tôi nói ai rồi chứ?"

Triệu Dịch Sâm cười đến vai run rẩy, không hổ là người vừa mới từ nước ngoài trở về, còn mang theo tiền mặt trong người, nói thật đã lâu lắm rồi anh ta không thấy tiền mặt.

Mặt người phục vụ lộ vẻ khó xử: "Thưa anh, tôi..."

Cậu ta đương nhiên biết rõ người Tống Ngộ nói là Mạnh Tiệm Vãn, thế nhưng Mạnh Tiệm Vãn là bạn của ông chủ, nếu như kêu cô ấy lên, lỡ xảy ra chuyện gì, cậu ta không thể làm việc ở đây tiếp nữa. Nhưng trước mắt cậu chủ này, cũng không thể đắc tội.

"Không muốn sao?" Tay Tống Ngộ chống đỉnh đầu : "Vậy bảo ông chủ cậu lên đây."

Người phục vụ gãi da đầu, đầy áp lực rời khỏi phòng bao, bước lên thảm xốp ngoài hành lang, chầm chậm đi tới trước cửa thang máy. Cậu ta vừa kéo dài thời gian, trong đầu vừa linh động suy nghĩ làm thế nào mới có thể tránh thoát tai ương này.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta cảm thấy hơi tức giận, cậu ta chỉ là một người phục vụ nhỏ bé, thì có thể nghĩ ra biện pháp gì giải quyết chứ, không bằng tìm ông chủ nói thẳng.

Ý nghĩ vừa xẹt qua trong đầu, thì cửa kim loại mở ra hai bên, gương mặt trong sáng rực rỡ của Mạnh Tiệm Vãn đập vào tầm mắt cậu ta .

Người phục vụ choáng váng, miệng bất giác gọi: "Mạnh, chị Mạnh." Ông chủ gọi cô như vậy.

Mạnh Tiệm Vãn xuất hiện ở đây, dĩ nhiên là Chung Thành đã gặp cô sau khi ra khỏi phòng bao, nói là có người đàn ông tên Tống Ngộ sẽ tìm cô ta gây phiền toái, bảo cô mau chóng rời khỏi nơi này.

Đùa gì thế, kẻ thù đưa tới cửa, cô sao có thể làm một còn rùa đen rút đầu, đây không phải là tác phong làm việc của Mạnh Tiệm Vãn cô.

Người phục vụ lấy lại bình tĩnh, nuốt xuống một ngụm nước bọt, mách lẻo với cô: "Chị Mạnh, ở trong đó bọn họ chơi trò chơi, cậu Tống vừa khéo thua, cậu Triệu liền bảo cậu Tống xin WeChat của chị, chị cẩn thận một chút."

Mạnh Tiệm Vãn thích thú "ừ" một tiếng, vỗ đầu cậu ta: "Báo cáo kịp thời, làm rất tốt, trở về sẽ kêu Chung Thành tăng lương cho cậu."

Người phục vụ ngẩn người, cậu ta là đàn ông trưởng thành cao một mét tám, lại bị một cô gái nhỏ sờ đầu, thấy có chút ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ, cúi thấp đầu: "Em có việc đi trước, chị... chú ý an toàn."

Mạnh Tiệm Vãn cho cậu ta một ánh mắt ‘Yên tâm’, sau đó giơ tay kéo đồ cột tóc ra, buông thả tóc, vồ vồ mấy sợi tóc, rồi sải bước hướng về phía phòng bao.

Bên trong vô cùng náo nhiệt, bắt đầu phiên giao dịch đánh cược xem Tống Ngộ có thể xin được wechat của Mạnh Tiệm Vãn hay không. Xét thấy trước đó hai người có ân oán, cùng với tính cách của Mạnh Tiệm Vãn qua lời của Hứa Thiêm, hai phần ba người cho rằng không được, còn lại một phần ba là vì nể mặt mũi Tống Ngộ, không muốn đả kích lòng tự tôn của anh.

Tống Ngộ lạnh lùng nhìn bọn họ lấy mình đùa giỡn, một tiếng ‘này’, vừa quay đầu, liền thấy cửa phòng bao bị người từ bên ngoài đẩy ra, chính là Mạnh Tiệm Vãn.

Cô mặc áo cổ vuông màu đỏ ngắn tay, nhìn thấy rõ cả cổ và xương quai xanh, váy da bó sát ôm lấy eo và mông, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, trên chân là đôi ủng da nặng nề

Hứa Thiêm liền đứng dậy, bày ra tư thế sẵn sàng ngăn cản nếu cô bất ngờ xông đến, nhưng mà thấy vẻ mặt Mạnh Tiệm Vãn không giống như tới để đánh nhau.

Dù vậy, trong lòng anh ấy cũng không thể thả lỏng hoàn toàn, ai biết trong đầu con nhóc này có ý nghĩ xấu xa gì nữa..

Đối mặt với toàn là người đàn ông trong phòng bao, Mạnh Tiệm Vãn không có chút luống cuống nào, cô khẽ nâng đuôi mắt, thoải mái nói: "Nghe nói có người tìm tôi?"

Triệu Dịch Sâm chớp mắt, dùng ánh mắt ra hiệu Tống Ngộ, người tới rồi, cậu còn chờ cái gì nữa?

Không đợi Tống Ngộ mở miệng, ánh mắt Mạnh Tiệm Vãn đã khóa chặt anh. Người đàn ông này vẫn như lần gặp mặt đầu tiên, một thân âu phục giày da chói mắt. Chỉ khác biệt duy nhất là cặp mắt kính, hai bên chân gọng vàng có sợi dây xích nhỏ dài buông xuống vòng qua sau gáy, theo động tác quay đầu, sợi dây trên không trung xuất hiện một độ cong đẹp mắt.

Ra vẻ đạo mạo, nhã nhặn bại hoại, mặt người dạ thú, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa...

Trong đầu Mạnh Tiệm Vãn nhảy một loạt thành ngữ phù hợp với hình tượng Tống Ngộ.

Các anh em bạn bè đều đang chờ đợi xem cuộc vui, Tống Ngộ cũng chẳng muốn quanh co lòng vòng, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đưa về phía trước cách khoảng hai mươi cm, nhẹ nhàng nói: "Có thể thêm cái wechat không?"

Dùng giọng điệu dò hỏi, không phải là cứng rắn ra lệnh.

Tống Ngộ ra vẻ thân sĩ cao quý tao nhã, nhưng đáng tiếc Mạnh Tiệm Vãn đã biết rõ bản tính của anh, nên sẽ không dễ bị hình tượng bây giờ của anh lừa gạt.

Cô nở nụ cười xinh đẹp, cất bước đi đến trước mặt anh. Cô cách anh càng ngày càng gần, tay của anh cũng sắp chạm vào người cô, bất giác co lại, ai ngờ cô chưa dừng lại, vẫn không ngừng đi tới.

Tống Ngộ theo bản năng nín thở, lưng dán chặt vào tựa lưng ghế sofa, không còn lui được nữa, anh chỉ có thể ngửa cổ ra sau, đôi mắt sau mắt kính có vẻ bối rối, cô cô cô... cô định làm gì?

Khuôn mặt Mạnh Tiệm Vãn gần trong gang tấc, giống như đi lên chút nữa sẽ có thể hôn Tống Ngộ. Anh giống như cô dâu nhỏ bị ác bá dồn vào góc tường, không biết tiếp theo sẽ làm gì.

Hứa Thiêm thấy thế, không bình tĩnh nổi nữa, định đi lên nói gì đó, thì bị Triệu Dịch Sâm nắm lấy cánh tay: "Lão Tống không làm chuyện xằng bậy đâu."

Hứa Thiêm cau mày, anh ấy lo là Mạnh Tiệm Vãn sẽ làm xằng bậy.

Tay Mạnh Tiệm Vãn chống bên đầu Tống Ngộ, tư thế có vài phần thô bạo. Cô nhếch môi đỏ, nói từng chữ rõ ràng: "Muốn WeChat của tôi làm cái gì? Muốn tôi giúp anh trả giá nhiều một chút?"

Hô hấp Tống Ngộ có chút loạn, lai là cái quái gì vậy? Trả giá gì?

Chóp mũi anh phảng phất mùi rượu từ trên người Mạnh Tiệm Vãn, anh rõ ràng không có uống nhiều rượu, nhưng lại đang ở trạng thái say, cảm thấy đỉnh đầu có hơi nặng. Anh kinh ngạc nhìn khuôn mặt của cô, dưới ánh đèn mờ ảo, đuôi mắt hẹp dài của cô gái giống như có cái móc, hút hồn người khác. Áo thiết kế cổ vuông lộ ra một mảng da trắng nõn, rất khó khiến người ta không chú ý. Tống Ngộ có chút hoảng hốt, ánh mắt lưu luyến nhìn vào một chỗ.

Tống Ngộ thoáng nhìn thấy hình xăm trên xương quai xanh của Mạnh Tiệm Vãn... Đây được xưng là súng nổ đầu AWM. Anh chợt nhớ tới buổi gặp mặt chiều hôm qua, cũng là bởi vì anh nhìn chằm chằm vào hình xăm của cô.

Như một chậu nước lạnh đổ xuống, trong nháy mắt Tống Ngộ thanh tỉnh.

Nhưng mà đã muộn một bước, Mạnh Tiệm Vãn nghiêng đầu nhìn Hứa Thiêm ở cách đó không xa, nhướng mày nở nụ cười: "Lần này đây chắc không phải là tôi hiểu lầm anh ta rồi nhỉ?"

Câu "Cẩn thận" Hứa Thiêm còn chưa kịp nói ra, đã thấy Mạnh Tiệm Vãn ngồi dậy, đồng thời buông bàn tay đang nắm cánh tay của Tống Ngộ, kéo môt cái, tiếng trật khớp vang lên.

"A...."

Tống Ngộ không thấy rõ động tác của Mạnh Tiệm Vãn, nhưng một giây sau chỗ cánh tay đã truyền đến cảm giác đau đớn giống như ngày hôm qua, chỉ là đổi qua cánh tay khác.

Hứa Thiêm nhắm mắt lại, nói thầm một tiếng quả đúng như thế, anh ấy đã sớm nói Tống Ngộ không nên trêu chọc Mạnh Tiệm Vãn, anh lại không nghe, bây giờ thì hay rồi, cánh tay lại trật khớp.

Cố Thiệu Ninh ngơ ngác nhìn bóng lưng người con gái hào khí tiêu sái rời đi, há miệng thở dốc: "Ôi này, tôi lại có chuyện bận rộn rồi."