Trai xinh gái đẹp ngồi cạnh nhau vô cùng đẹp mắt, gần nửa toa tàu đều nhìn về phía họ, đặc biệt là hai cô gái ngồi đối diện, hết nhìn Mạnh Tiệm Vãn lại nhìn Tống Ngộ, ngửi thấy bầu không khí khác thường giữa hai người, cứ ngỡ họ là một cặp đôi đang giận dỗi.
Mà Mạnh Tiệm Vãn sắp phát cáu rồi, đeo kính râm lên, ai cũng mặc kệ, ngửa đầu ra sau dựa vào ghế, nhắm mắt lại, khoanh tay trước ngực, ra dáng chuẩn bị đi ngủ.
Bên ngoài đột nhiên đổ mưa lớn, rơi lộp độp trên cửa kính xe, cả toa tàu tràn ngập âm thanh ồn ào, thật sự rất khó ngủ.
Trong không khí tràn ngập mùi mì gói, bánh quy, que cay, đồ nguội... đủ loại mùi kỳ lạ, trên lối đi còn có không ít người không có chỗ ngồi, hoặc dựa vào lưng ghế của người khác, hoặc ngồi trên ghế nhỏ mang theo, có người thì trải đại một tờ báo ngồi dưới đất. Thỉnh thoảng lại có tiếng trẻ con khóc từ phía sau, im lặng được vài phút thì hai người đàn ông lại cãi nhau vì một chuyện nhỏ nhặt, thu hút sự chú ý của tiếp viên, hòa giải mất một lúc lâu.
Đầu Tống Ngộ đau như búa bổ, tám trăm năm chưa từng đi tàu hỏa, cả người khó chịu đến cực điểm. Hai chân dài không biết để đâu, cứ co chân mãi thì khó chịu, duỗi thẳng ra lại vô tình chạm vào chân cô gái đối diện, rất bất lịch sự, cho nên dù đổi tư thế nào cũng thấy khó chịu.
Khi đứa trẻ phía sau lại khóc ré lên một lần nữa, cuối cùng Tống Ngộ cũng sụp đổ, mặt không cảm xúc che tai lại, một lúc sau, anh học theo Mạnh Tiệm Vãn nhắm mắt ngủ, tự an ủi mình ngủ thϊếp đi là được.
Nhưng ngay sau đó, bên tai lại vang lên một giọng nói còn lớn hơn: "Bia nước ngọt nước khoáng, hạt dưa lạc cháo bát bảo, có ai cần không ạ? Này, chân thu vào trong một chút."
Tống Ngộ: "..."
Tống Ngộ tự giác rụt hai chân dài vào trong, quay đầu nhìn Mạnh Tiệm Vãn bên cạnh. Cô đeo tai nghe, ngăn cách tiếng ồn với thế giới của mình, trông như đang ngủ.
Tống Ngộ nhìn cô một lúc, tự ý lấy một bên tai nghe từ chỗ cô, nhét vào tai mình, tiếng nhạc rock tiếng Anh tràn vào tai, xua tan đi ít nhiều tạp âm.
Mạnh Tiệm Vãn động đậy, ngón tay móc kính râm trên sống mũi kéo xuống, đôi mắt hoa đào đầy tức giận lộ ra từ phía trên kính râm, nhìn chằm chằm Tống Ngộ.
Tống Ngộ chạm phải ánh mắt của cô, nhanh chóng xoay chuyển đầu óc tìm lý do: "Vãn Vãn, em có đói bụng không?"
Trước khi đi, Mạnh Tiệm Vãn đã ăn ở nhà, lúc chờ tàu lại ăn thêm một cây xúc xích nướng, một phần gà rán, một cái hamburger, bụng không đói mà còn hơi no. Tống Ngộ thì khác, anh vội vàng đến từ buổi tiệc rượu thương mại, ngoài một bụng rượu ra thì chưa ăn một hạt cơm nào, lúc này bụng đói meo, hơi khó chịu.
"Không đói, trả tai nghe cho tôi." Mạnh Tiệm Vãn giống như một người máy, giọng không có chút cảm xúc nào, nét mặt cũng không thay đổi nhưng tức giận trong mắt vẫn còn đó.
Tống Ngộ giống như không nghe thấy, đầu hơi nghiêng về phía cô, thì thầm bên tai cô: “Chúng ta xuống ở trạm tiếp theo, đổi thành vé máy bay, bay đến nơi em muốn đi.”
Mạnh Tiệm Vãn dường như nhìn thấu anh: “Nếu muốn xuống thì anh tự đi mà xuống.”
Cô biết, người như Tống Ngộ, một thiếu gia được nuông chiều từ bé, sẽ không chịu được lâu trong hoàn cảnh này, không cần cô phải đuổi, anh sẽ tự biết khó mà lui.
“Em bảo anh xuống? Làm sao mà được chứ?”Tống Ngộ ngay lập tức ngồi thẳng dậy, không nhắc đến việc xuống tàu nữa.
Nhưng vì anh đã đánh trống lãng, Mạnh Tiệm Vãn không nhắc đến chuyện tai nghe, cô nâng kính râm lên, dựa về vị trí cũ tiếp tục ngủ, thiếu một tai nghe, tiếng ồn ào liên tục truyền đến, muốn ngủ càng khó khăn hơn.
Tống Ngộ cúi đầu, lặng lẽ cười.
Ngoài trời không biết từ lúc nào đã ngừng mưa, đêm đã khuya, tiếng ồn ào trong xe dần dần lắng xuống, thỉnh thoảng chỉ còn lại tiếng ngáy cao thấp.
Nhiệt độ điều hòa hơi thấp, Tống Ngộ cảm thấy mình mặc áo sơ mi và vest không lạnh không nóng rất vừa vặn, còn nhìn Mạnh Tiệm Vãn, cô mặc áo thun đen cổ V, lộ ra một bên xương quai xanh, bên dưới là chiếc quần short jeans, đôi chân trắng trẻo dài thả lỏng, chéo lại với nhau.
Tống Ngộ mở cúc vest, cởi ra đắp lên chân Mạnh Tiệm Vãn.
Chiếc áo khoác vẫn mang hơi ấm, ấm áp, mềm mại, chạm vào đôi chân lạnh cóng vì gió điều hòa, trái tim cũng như được ủ ấm. Mạnh Tiệm Vãn sau kính râm, lông mày khẽ động, mở mắt nhìn Tống Ngộ.
Vì bị kính râm che khuất, Tống Ngộ không biết cô đang nhìn mình, hai tay chống cằm ngẩn ngơ. Người đàn ông trung niên cách một lối đi ngáy như sấm, còn thường xuyên xì hơi, khiến Tống Ngộ gần như muốn tự kỷ, dù sao anh cũng đã chuẩn bị tinh thần thức đến sáng.
Từ góc nhìn của Mạnh Tiệm Vãn, có thể thấy khuôn mặt Tống Ngộ sắc nét, đường viền hàm sắc bén và mượt mà. Có lẽ vì buồn ngủ, anh tháo kính xuống dụi dụi khóe mắt, hai mí mắt xinh đẹp bỗng chốc bị dụi thành ba nếp nhăn, sau đó anh lại đeo kính vào, tiếp tục ngẩn ngơ nhìn vào không trung...
Mạnh Tiệm Vãn thầm nghĩ đúng là gặp quỷ, cô vậy mà lại cảm thấy Tống Ngộ trông có chút đáng thương.
Nhưng nghĩ lại, người đàn ông như vậy có gì đáng để đồng cảm chứ, cũng không phải cô bảo anh phải chịu đựng, là anh tự tìm đến.
Hai cô gái ngồi đối diện vẫn chưa ngủ, tụm lại xem video trên máy tính bảng, mỗi người đeo một chiếc tai nghe. Thỉnh thoảng họ đồng loạt ngẩng lên nhìn Tống Ngộ, ánh mắt lấp lánh như ánh sao, phấn khích hơn cả khi thấy ngôi sao lớn, thì thầm với nhau: “Trông anh ấy đẹp trai quá, nói thật, đến giờ tớ chưa từng gặp được người đẹp trai như thế trong đời thực!”
Người bạn của cô ấy hào hứng gật đầu: “Đúng đúng đúng! Mặc vest đeo kính gọng vàng, từ giờ trở đi tớ có hình mẫu cụ thể cho nhân vật lạnh lùng kiêu ngạo trong tiểu thuyết rồi!”
“Cậu nhỏ tiếng một chút, đừng để anh ấy nghe thấy.” Cô bạn đẩy khuỷu tay cô ấy nhắc nhở.
Mạnh Tiệm Vãn tháo kính râm đặt lên bàn nhỏ, hai cô gái đối diện tưởng rằng tiếng nói của họ đã làm cô tỉnh dậy, ngượng ngùng mím môi, cùng nhau cúi đầu giả vờ chăm chú xem video.
Tống Ngộ nhìn cô: “Em tỉnh rồi à?”
Mạnh Tiệm Vãn từ đầu đến cuối không ngủ, cô không trả lời câu hỏi của Tống Ngộ, đưa tay lấy túi nilong treo trên móc, bên trong có nước và đồ ăn cô mua trước khi lên xe.
Cô lấy ra một chai nước khoáng, mở nắp uống hai ngụm, rồi ném túi nhựa về phía Tống Ngộ, bên trong là một cái bánh sandwich và một túi bánh quy, cô định để làm bữa sáng ngày mai.
“Còn hai mươi phút nữa mới đến trạm tiếp theo, anh tự xuống, mua vé máy bay về Đế Đô đi.”Mạnh Tiệm Vãn lạnh lùng nói, như ra lệnh không thể phản đối.
Hai cô gái đối diện nhìn nhau, hóa ra không phải là tổng tài lạnh lùng kiêu ngạo, mà là bạn trai trung thành, bạn gái của anh mới thực sự lạnh lùng tàn nhẫn.
Không biết tại sao, dường như vậy càng thú vị hơn!