Chương 59: Chị chủ sắp yêu đương rồi

Tưởng Vi Niên đứng ngây người ở cửa hồi lâu, hoàn hồn lại, dẫn Tô Thanh Anh đi vào tiệm vừa chỉ chiếc xe thể thao bên ngoài hỏi mấy người Đào Nhiễm: "Đây là... tình huống gì vậy?"

"Cậu không nhìn ra à?!" Hai mắt Đào Nhiễm sáng rực, kích động đến nói năng lộn xộn: "Phú nhị đại tặng quà cho chị Mạnh của cậu đó! Rất bạo tay, chắc chắn là một số tiền khổng lồ!"

Tưởng Vi Niên đảo mắt nhìn khắp tiệm, không thấy bóng dáng Mạnh Tiệm Vãn đâu, đang định mở miệng hỏi thì từ ghế phụ của chiếc xe tải chở hàng bước xuống một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục. Anh ta đeo găng tay trắng, tay cầm một phong bì màu nâu nhạt, nở nụ cười thân thiện: "Xin chào, cho hỏi ai là cô Mạnh Tiệm Vãn ạ?"

Đào Nhiễm vẫn còn đang hưng phấn, ngẩn người ra một lúc, mơ màng nói: "Cô ấy... cô ấy không có ở tiệm."

Nhân viên giao xe khựng lại một chút, vẫn mỉm cười nói tiếp: "Có thể làm phiền cô gọi điện thoại bảo cô ấy đến đây được không? Chìa khóa xe phải giao tận tay cô ấy."

Vừa nói, anh ta vừa giơ phong bì trên tay, cho thấy bên trong đựng chìa khóa xe.

Đào Nhiễm đưa tay đỡ cằm, sợ nó rớt xuống, luống cuống lục tìm điện thoại trong túi, gọi cho Mạnh Tiệm Vãn.

Đầu dây bên kia không biết đang bận gì, chuông reo hồi lâu mới có người bắt máy, giọng của Mạnh Tiệm Vãn lẫn trong tiếng gió rít, cùng với tiếng động cơ xe máy: "Có chuyện gì?"

"Chị..chị ơi, chị đang ở đâu?" Đào Nhiễm quay lưng lại, che ống nghe nói nhỏ.

"Chị đang ở ngoại ô, chạy xe dạo cùng mấy người bạn." Chiếc mô tô của Mạnh Tiệm Vãn dừng bên đường, cô tháo mũ bảo hiểm, ngồi trên xe, ra hiệu cho mấy người khác đang đợi cô đi trước, không cần đợi mình, lát nữa cô sẽ đuổi theo.

Mấy người bạn nhìn nhau, nổ máy phóng vυ"t đi, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Chị ơi, chị mau về tiệm đi!" Đào Nhiễm nghe thấy đầu dây bên kia yên tĩnh hơn một chút, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Bên cửa hàng 4S vừa chở đến một chiếc siêu xe, nói là đưa cho chị, chị mau về xử lý đi, bọn em không biết phải làm sao nữa."

Cô ấy còn bổ sung thêm một câu, chiếc xe thể thao siêu đẹp, quả thực là món quà mà con gái không thể từ chối!

Mạnh Tiệm Vãn cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, không khó để đoán ra đây lại là kiệt tác của Tống Ngộ, cô không nói hai lời liền gọi điện cho Tống Ngộ, ai ngờ đầu dây bên kia mãi không ai bắt máy.

Cô chửi thề một câu, đội mũ bảo hiểm, quay đầu xe phóng nhanh về phía tiệm nail.

Khi Mạnh Tiệm Vãn về đến tiệm, cửa tiệm đã bị vây kín nước chảy không lọt, người qua đường xôn xao lấy điện thoại ra quay phim đăng lên Weibo, Douyin, nói mình đã chứng kiến được màn kịch hay phú nhị đại theo đuổi vợ.

Tiệm sơn móng tay nằm trên con phố thương mại sầm uất, bây giờ là sáu giờ, dân văn phòng tan sở từ các tòa nhà cao tầng đi ra, ai đi qua đây cũng đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Không hổ là con nhà giàu, tùy tiện tặng quà cũng là một chiếc siêu xe trị giá hàng chục triệu tệ, còn cố tình sơn màu hồng mà con gái thích, xung quanh chất đầy hoa tươi và bóng bay, lãng mạn như trong truyện cổ tích. Họ không hề nghi ngờ, khi màn đêm buông xuống, xung quanh chiếc xe sẽ sáng lên những ánh đèn lấp lánh hình ngôi sao.

Bản thân Mạnh Tiệm Vãn cũng đau đầu, sau khi dừng xe, cô không tháo mũ bảo hiểm, cứ thế chen qua đám đông, đi vào tiệm nail.

Cô không muốn bị người ta chụp ảnh, rồi tung lên mạng xã hội gây chú ý.

Tưởng Vi Niên nhoài người chống cằm trên chiếc bàn trước đây dùng để làm bài tập. Bên cạnh là Tô Thanh Anh đi cùng cậu, quả nhiên học bá có khác, biết tận dụng mọi thời gian rảnh rỗi, lấy đề trong cặp ra cắm cúi làm bài, một đề thi khoa học tự nhiên đã làm được hơn nửa.

Tưởng Vi Niên cúi đầu nhìn nét chữ ngay ngắn xinh đẹp trên tờ đề, lắc đầu, cảm thán quả nhiên vị trí đứng đầu lớp không dễ ngồi vững như vậy.

So sánh hai người với nhau, cậu bỗng cảm thấy xấu hổ, nghĩ rồi với lấy chiếc cặp trên ghế sô pha, định lôi một đề ra làm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mạnh Tiệm Vãn trở về, cậu vội vàng ném cặp về chỗ cũ, đưa khuỷu tay huých Tô Thanh Anh: "Chị tôi về rồi."

Tô Thanh Anh dừng bút, đậy nắp bút lại, nhét bút vào hộp bút, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mảnh mai đang đi tới, không thể nào liên tưởng người trước mắt với người hùng từ trên trời rơi xuống đêm hôm đó.

Mãi đến khi cô tháo mũ bảo hiểm, lộ ra mái tóc dài màu hồng, Tô Thanh Anh mới nhận ra, mỉm cười chào: "Chị."

"Là em à?" Mạnh Tiệm Vãn nắm tóc, mặt bị mũ bảo hiểm bưng bít đến hơi đỏ, cô cúi người cầm lấy tập mẫu nail trên bàn quạt quạt.

Tô Thanh Anh gật đầu, đưa cho cô một nắm tiền lẻ: "Tiền xe hôm đó trả lại cho chị, cảm ơn chị đã giúp em."

Người ta đã cố tình đưa đến tận nơi rồi, Mạnh Tiệm Vãn cũng lười từ chối qua lại nữa, nhận lấy tiền nhét vào túi, xua tay hào phóng nói: "Chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo."

Nhân viên cửa hàng 4S thấy vậy, vội vàng bước tới, hai tay dâng phong bì lên: "Cô là cô Mạnh Tiệm Vãn đúng không? Đây là chìa khóa xe, giao cho cô xong là chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi."

Mạnh Tiệm Vãn thản nhiên nói: "Có thể trả lại không?"

Nhân viên giao xe hoảng hốt: "Cô... cô đừng làm khó chúng tôi."

Mạnh Tiệm Vãn đã đoán trước được tình huống này, đưa tay nhận lấy phong bì. Nhân viên giao xe lau mồ hôi trên trán, vừa cười vừa lùi lại: "Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi trước, chúc cô một ngày tốt lành."

Xe tải chở hàng rời đi, chỉ còn lại một chiếc siêu xe màu hồng, Mạnh Tiệm Vãn xé phong bì, lấy chìa khóa xe bên trong ra, ngay cả móc khóa cũng là mô hình siêu xe màu hồng thu nhỏ.

Lúc này nhân viên trong tiệm mới bu lại, hỏi dồn dập: "Là anh Tống tặng sao?"

"Chắc chắn là anh ấy rồi, ngoài anh ấy ra ai mà chịu chơi như vậy chứ!"

"Chị chủ sắp yêu đương rồi, sao tự nhiên em có cảm giác thất tình thế này? Hu hu hu."

"Cưng đang thầm thích chị chủ à???"

Mạnh Tiệm Vãn: "..."

Tưởng Vi Niên bị mấy chị này làm cho đau đầu, sau khi thu dọn đồ đạc xong liền hỏi Tô Thanh Anh bên cạnh: "Chúng ta đi chưa?"

Tô Thanh Anh cất tập đề trên bàn vào cặp sách rồi vẫy tay chào tạm biệt Mạnh Tiệm Vãn, sau đó tự giác ngồi lên yên sau xe đạp của Tưởng Vi Niên, để cậu đưa mình về nhà.

"Trưa nay lúc ăn cơm xong tôi đi ngang qua bảng thông báo dưới tòa nhà dạy học, cố ý xem bảng xếp hạng khối, không thấy tên cậu trên đó." Hai tay Tô Thanh Anh nắm chặt yên xe: "Cậu có muốn học thêm không? Tôi có thể giúp cậu. Lúc nào cũng để cậu đưa em về nhà, tôi cũng ngại lắm."

Tưởng Vi Niên không muốn cho cô ấy cơ hội chế nhạo mình, kiêu ngạo nói: "Không cần."

Tô Thanh Anh không ép buộc, lắc lắc chân đang buông thõng bên cạnh bánh xe: "Vậy được rồi, khi nào rảnh tôi mời cậu ăn cơm vậy."

Bánh xe đạp cán qua một viên sỏi nhỏ ven đường, bất ngờ xóc nảy một cái, Tô Thanh Anh giật mình, hai tay theo phản xạ nắm lấy eo cậu thiếu niên. Qua lớp vải áo đồng phục, nhiệt độ từ mười ngón tay cô ấy truyền đến khiến da đầu Tưởng Vi Niên tê rần, suýt chút nữa thì nhảy xuống xe.

Tô Thanh Anh cũng kịp phản ứng, vội vàng buông tay ra, nắm lại chỗ cũ, chỉ là do cú xóc nảy vừa rồi, mông cô ấy chạm vào mép yên xe, chắc chỉ cần xóc thêm cái nữa là sẽ ngã xuống.

Tưởng Vi Niên đạp xe, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô ấy, ấp úng nói: "Hay là... hay là cậu cứ nắm lấy áo tôi đi, kẻo ngã."

Tô Thanh Anh cắn môi dưới, do dự mấy giây, mấy ngón tay nắm lấy áo khoác bên hông cậu, từ từ ngồi lại cho vững.

Trong tiệm sơn móng tay, Mạnh Tiệm Vãn quát lên một tiếng, đám nhân viên đang buôn chuyện tản ra như chim vỡ tổ, sau đó cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tống Ngộ: "Đừng tưởng không nghe điện thoại là có thể giả chết, mang xe của anh về đi!"

Lần này Tống Ngộ trả lời rất nhanh: "Anh không có không nghe điện thoại, vừa rồi anh đang họp. Vãn Vãn, em có thích chiếc xe anh tặng không? Giống ảnh đại diện của em đấy."

Mạnh Tiệm Vãn ngẩn người, nhìn ảnh đại diện WeChat của mình, quả nhiên là chiếc siêu xe màu hồng giống hệt.

Tống Ngộ lại hỏi: "Có cần anh đến cùng em lái thử không?"

Mạnh Tiệm Vãn bỗng nhớ đến trò hề lần trước của anh, không cần suy nghĩ liền đáp trả: "Lái thử thế nào? Cưỡi anh đi dạo quanh thành phố một vòng à?"

Tống Ngộ im lặng hồi lâu, đúng lúc Mạnh Tiệm Vãn tưởng anh sẽ không trả lời nữa thì anh gửi đến một tin nhắn: "Nếu em muốn như vậy, cũng không phải là không được."

Mạnh Tiệm Vãn: "..."