Tống Ngộ kéo khóa kéo quần áo thể dục ra, bên trong là áo sơ mi trắng đơn giản, trên góc trái thêu logo màu đen nho nhỏ. Anh đi qua đuổi theo Mạnh Tiệm Văn, quay đầu nhìn cô: "Tiệm Vãn, sao em không để ý tới tôi?"
Mạnh Tiệm Văn để chai nước suối lên kệ, cánh tay đưa đến trước ngực chuyển động thân thể, kéo căng gân cốt, chuẩn bị luyện tập.
Tống Ngộ đi đến trước mặt cô, chống tay lên máy chèo thuyền: "Vãn Vãn?"
Mạnh Tiệm Vãn làm xong mấy động tác khởi động, cô xoay người nắm chặt hai sợi dây thừng đàn hồi trên đất, lạnh nhạt nói: "Tránh ra, anh cản trở tôi."
Tống Ngộ nhích mấy bước qua trái, ngồi trên ghế của máy chèo thuyền nhìn cô kéo hai sợi dây đàn hồi tạo thành hình gợn sóng, dây thừng đánh vào đất phát ra âm thanh bộp bộp, tiếng vang nhỏ vang lên xung quanh. Cánh tay của Mạnh Tiệm Vãn có lực, tần suất kéo cực cao, chưa bao lâu sau trán đã đổ mồ hôi. Nhưng cô không dừng lại, sau khi điều chỉnh lại hơi thở thì tiếp tục kéo.
Tống Ngộ vừa nhìn vừa nghĩ Mạnh Tiệm Vãn trông rất gầy, không ngờ mạnh như thế.
Không đúng, anh phải biết cô mạnh hơn cô gái bình thường nhiều, anh đã tận mắt thấy cô đánh người trong cửa hàng mỹ phẩm, người đàn ông cao lớn bị cô đá ngã lăn không đứng dậy được.
Tống Ngộ nhìn đến ngây người, ánh mắt vô thức nhìn vòng eo của Mạnh Tiệm Vãn. Cô mặc quần yoga màu đen bó sát người, phía trên mặc áo tập màu hồng, tóc được buộc lên cao, vừa nhìn qua đã thấy đường cong từ vai cổ đến bắp chân. Mặc dù bụng không có cơ lại có thể nhìn ra da thịt rắn chắc, không hề có thịt thừa, song sờ vào vẫn mềm mại.
Lúc Tống Ngộ đang suy nghĩ vẩn vơ, huấn luyện viên của Mạnh Tiệm Vãn đã đến đây. Anh ta mặc đồng phục huấn luyện viên màu đen, vải vóc cũng không che nổi cơ bắp to lớn. Anh ta chống nạnh đứng phía sau quan sát, thỉnh thoảng mở miệng chỉnh lại động tác của Mạnh Tiệm Vãn.
Huấn luyện viên hài lòng gật đầu, vừa nghiêng đầu đã thấy Tống Ngộ chiếm máy chèo thuyền nhưng không tập: "Anh..."
Anh ta còn chưa dứt lời thì Tống Ngộ đã vội nói: "Làm thẻ, không cần nói, tôi làm thẻ."
Huấn luyện viên: "..."
Cuối cùng Mạnh Tiệm Vãn đã kéo xong bốn mươi lần, cô thở dài một hơi, trên mặt mồ hôi đầm đìa, làn da đỏ lên, tóc cũng lộn xộn, nhìn Tống Ngộ với ánh mắt lạnh lùng: "Anh bị bệnh à?"
Tống Ngộ xuống khỏi máy chèo thuyền, cầm khăn mặt mà Mạnh Tiệm Vãn đặt trên kệ đưa cho cô: "Vãn Vãn, rốt cuộc em đã chịu nói chuyện với anh rồi."
Huấn luyện viên nhìn Mạnh Tiệm Vãn, nhíu mày nói: "Bạn của em à?"
Mạnh Tiệm Vãn chưa nói gì, Tống Ngộ đã kiên định gật đầu: "Bạn trai."
Mạnh Tiệm Vãn: "?"
Trước khi Mạnh Tiệm Vãn tức giận, Tống Ngộ đã nhẹ nhàng thêm ba chữ sau tiền tố "Bạn trai": "Trong tương lai."
Khóe miệng huấn luyện viên giật một cái, anh đã hiểu người trước mắt là người theo đuổi Mạnh Tiệm Vãn, còn nói là bạn trai tương lai.
"Tống Ngộ, sao anh lại ở đây?" Mạnh Tiệm Vãn hỏi
Tống Ngộ thấy cô đã bình tĩnh nói chuyện với mình, khóe miệng cong lên nhưng vẫn làm bộ "Anh chỉ đi ngang qua, không cố ý đến tìm em", khẽ nói: "Đến phòng tập thể thao đương nhiên là để tập luyện, nào ngờ em cũng ở đây, đúng là chúng ta rất có duyên."
Mạnh Tiệm Vãn khoác khăn lên vai, cười như không cười nhìn anh, dò xét: "Thật sao?"
"Không thì sao?" Tống Ngộ chột dạ quay đầu chỗ khác, lấy cớ đi làm thẻ để tránh ánh mắt của cô.
Không bao lâu sau anh đã làm xong thẻ, trở về tìm một vòng không thấy Mạnh Tiệm Vãn, cuối cùng khi nằm ngửa nâng vai đã thấy bóng dáng của cô.
Thế là Tống Ngộ chiếm máy kéo tay bên phải cô, ngồi lên ghế, hai tay cầm tay nắm trên đỉnh đầu. Theo động tác kéo lên khiến vạt áo bị xốc lên, trong lúc vô tình lộ ra cơ bụng.
Vì thế bên phải Mạnh Tiệm Vãn để lộ da thịt trắng nõn, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy, lập tức lườm một cái nghi ngờ Tống Ngộ cố tình.
Tống Ngộ rất bình tĩnh, hai tay cầm chặt tay nắm, hai chân cố định chậm rãi kéo xuống. Trong quá trình tác động đến cánh tay và cơ bắp phần lưng, có thể nhìn xuyên qua vải áo thấy xương bả vai bị kéo căng tụ lại.
"Vãn Vãn, một lúc nữa em có rảnh không?" Hơi thở của anh hơi nặng nề, lúc nói chuyện còn kèm tiếng thở dốc: "Anh mời em ăn cơm, anh biết một quán cơm cung đình làm đồ ăn rất ngon, em có hứng muốn nếm thử không."
Nửa người trên của Mạnh Tiệm Vãn thẳng tắp, thở dốc: "Không hứng thú."
Cô nói xong liền đứng dậy đấm cánh tay vài cái, chuẩn bị rời đi, Tống Ngộ nhanh chóng đuổi theo cô. Anh buông tay ra, cánh tay còn lại đột nhiên bị máy kéo kéo theo lực đàn hồi, anh không đứng vững, đầu gối đập vào tấm che trước chỗ ngồi, chân cong lên ngã quỵ xuống.
Mạnh Tiệm Vãn quay đầu, che trán nói: "Anh có ý gì, hai ba ngày lại quỳ xuống trước mặt tôi, muốn tôi tổn thọ hay lừa tiền tôi đây?"
Tống Ngộ: "..."
Tôi có thể giải thích chuyện này.
Mạnh Tiệm Vãn không cho anh cơ hội giải thích đã cầm túi tiền rời đi.
Tống Ngộ chống tay lên ghế đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của Mạnh Tiệm Vãn với vẻ mặt khó hiểu, sao hiện thực khác xa tưởng tượng của anh thế này?
Lúc này, Lương Nguyên Nguyên nhắn tin hỏi thăm tình hình: "Sao rồi, chị có nhìn anh với ánh mắt khác không?"
Có cô gái nào không thích nhìn cơ thể cao gầy, tỷ lệ hoàn hải, có cơ bụng và đường nhân ngư của một anh đẹp trai chứ? Lương Nguyên Nguyên rất có lòng tin về dáng người và vẻ ngoài của anh họ nhà mình!
Tống Ngộ: "... Cô ấy đi rồi."
Lương Nguyên Nguyên sửng sốt, tay liên tục gõ chữ: "Sao anh để chị ấy đi rồi? Cơ hội tốt như vậy anh không nắm chắc à? Đuổi theo đi!"
Tống Ngộ không thấy cô quay lại, anh nhét di động vào túi, ngồi dưới đất, ai bảo Mạnh Tiệm Vãn là cục đá di động chứ, nạy không được đυ.c không ra. Cho dù xoay chuyển xung quanh cô thế nào thì cô đều thờ ơ.
"Haiz..." Tống Ngộ thở dài ngửa người ra sau nằm trên sàn, nhìn trần nhà.
Anh vừa chuẩn bị nhắm mắt suy nghĩ, bỗng nhiên gương mặt xinh đẹp của Mạnh Tiệm Vãn xuất hiện trong tầm mắt, anh đột nhiên mở to mắt ra, nghĩ là mình thấy ảo giác.
Mạnh Tiệm Vãn đi rồi quay lại, đứng cạnh Tống Ngộ, túi tiền thắt trên eo bị cô quấn vào cổ tay, từ trên cao nhìn xuống anh: "Tống Ngộ, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Tống Ngộ ngồi thẳng dậy, chỉ dùng ba giây đã biến thành cậu Tống bao dung như xưa: "Vãn Vãn, em muốn nói gì với anh?"
Mạnh Tiệm Vãn đau đầu, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
"Tống Ngộ, anh nghe cho kỹ, tôi nói rõ với anh là tôi sẽ không đi cùng anh, mong rằng anh sớm nhận rõ hiện thực dẹp suy nghĩ này đi, đừng lãng phí thời gian với tôi, cũng đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Tôi sẽ trả cho anh tiền xe máy, hai chúng ta không nợ nần nhau nữa." Mạnh Tiệm Vãn nói một hơi, dừng lại một chút lại nói thêm: "Anh nghe rõ chưa?"
Cô tưởng rằng Tống Ngộ nghe vậy thì vẻ mặt sẽ thay đổi, sẽ tỏ ra mất mác, nhưng anh ta chỉ ngẩn người hai giây sau đó nở nụ cười: "Hiểu thì hiểu, nhưng không làm được." Anh nói xong đột nhiên chỉ tay về phía sau cô: "À, huấn luyện viên tìm em."
Mạnh Tiệm Vãn quay đầu nhìn lại, sau lưng ngoài hai người đàn ông đang tập thì không hề thấy bóng dáng của huấn luyện viên. Tống Ngộ bắt được khe hở này, nhanh chóng nhéo mặt cô: "Anh cứ không hiểu đấy."
Anh đoán chắc sau đó Mạnh Tiệm Vãn sẽ ra tay đánh người cho nên nhéo mặt cô xong thì chạy ngay.
Lúc này Mạnh Tiệm Vãn tức giận quay người lại đá một phát, Tống Ngộ đã nhảy lên thật xa, sau lưng là cửa thủy tinh của phòng tập thể thao.