Chương 53 Người Vợ Nhỏ Bé Của Nhà Anh Đã Liều Mạng

Cách một lớp cửa sổ thủy tinh sát đất trong suốt, người phụ nữ đối diện Mạnh Duy Hạ nhìn hai người bên ngoài, vén những sợi tóc vào bên tai, bưng ly cà phê trước mặt uống một ngụm, mỉm cười nói: "Em gái của cậu nhìn có vẻ vô dụng, không nghĩ tới lại rất lợi hại, Cậu Tống mới về nước chưa bao lâu đã bị cô ta mê hoặc. Mình nghe anh trai mình nói, cậu Tống ở trong nhóm còn thỉnh giáo anh em tốt của mình cách đuổi theo con gái, những lời đồn kia thật sự là không sai chút nào.”

Mạnh Duy Hạ cũng nhìn hai bóng dáng một cao một thấp ở xa xa, ánh mắt tối tăm không rõ nhưng có thể nhìn ra vẻ mặt của cô ta không vui, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng âm trầm: "Ai biết nó còn dùng thủ đoạn gì.”

"Cậu cũng đừng quá nản lòng, có thể Tống Ngộ cảm thấy Mạnh Tiệm Vãn có cá tính đặc biệt nên nhất thời hứng thú mà thôi, không chừng không bao lâu nữa cũng không còn hứng thú nữa. Chẳng phải anh trai mình cũng là như vậy sao. Bạn gái trước hẹn hò được hai tháng đã chia tay. " Cô bạn biết tâm tư của Mạnh Duy Hạ đối với Tống Ngộ liền an ủi cô ta vài câu.

Mạnh Duy Hạ cầm thìa nhỏ khuấy món tráng miệng, nghĩ đến còn nóng nên không đưa vào miệng, chỉ đặt thìa nhỏ vào đĩa nạm viền vàng: "Cậu nghĩ như vậy sao?”

Cô ta lại đặt ánh mắt lên người hai người ngoài cửa sổ. Tống Ngộ nhìn Mạnh Tiệm Vãn uống đến vui vẻ, không biết đang nói gì, vì khoảng cách xa nên Mạnh Duy Hạ không thể nghe rõ, chỉ thấy Mạnh Tiệm Vãn không kiên nhẫn trừng mắt nhìn anh một cái, một giây sau, Tống Ngộ rút ống hút Mạnh Tiệm Vãn không dùng từ trong túi ra, mở màng nhựa bọc ống hút, cắm vào ly trà sữa, cúi đầu uống một ngụm.

Đôi mắt người đàn ông chứa đựng nét cười, đuôi lông mày khẽ nhướng lên giống như đang nói trà sữa rất ngon.

Mạnh Tiệm Vãn tức chết, dáng vẻ hung dữ kia trông như ước gì có thể hắt trà sữa trong tay lên mặt Tống Ngộ, cộng thêm đè anh trên mặt đất đánh một trận.

Hiển nhiên bạn của Mạnh Duy Hạ cũng nhìn thấy hình ảnh này, câu "Đương nhiên là tôi nghĩ như vậy" đến bên miệng dù làm thế nào cũng không nói nên lời.

Dù sao trước đó cô ta cũng chưa từng hiểu rõ thái độ của Tống Ngộ đối với Mạnh Tiệm Vãn, chỉ nghe được một câu nói từ anh trai. Con gái đều là động vật mẫn cảm, bây giờ tận mắt nhìn thấy, có thể cảm giác được Tống Ngộ không giống như chơi đùa.

Mạnh Duy Hạ không nghe thấy bạn tốt trả lời cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cô ấy, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, vẫy tay bảo nhân viên phục vụ tới, cô ta thanh toán tiền, rồi liền cầm túi xách đứng dậy, không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa.

Người bạn gọi cô ta ở phía sau, nhưng cô ta vẫn rời khỏi quán cà phê, không quay đầu lại.

Dĩ nhiên Tống Ngộ không thể tránh khỏi việc bị đánh.

Anh muốn nếm thử trà nho nhiều kem mà Mạnh Tiệm Vãn thích, nhưng Mạnh Tiệm Vãn không cho anh uống, anh liền thừa dịp cô không chú ý, lén lấy ống hút hút một hơi, cô phục hồi tinh thần lại đạp anh một cước, nhét nhét nửa ly trà sữa còn lại cho anh, tỏ vẻ không uống đồ anh đã chạm vào.

"Miệng tôi không đυ.ng cốc mà." Tống Ngộ nhìn cô với ánh mắt ai oán: "Bệnh thích sạch sẽ của cô sao còn nghiêm trọng hơn tôi à?”

Mạnh Tiệm Vãn không nói lời nào mà đội mũ bảo hiểm lên, lái xe máy phóng khoáng rời đi, bỏ lại Tống Ngộ.

Anh xoa bắp chân bị đạp đau, lại nhìn thoáng qua chiếc xe máy dần dần đi xa, thở dài một cái, vợ nhỏ của tổng tài bá đạo khác thì đùa với lửa, còn nhà anh thì liều mạng.

Tống Ngộ rũ mắt nhìn trà sữa trong tay, miệng ngửa cổ uống một ngụm, mát lạnh, mùi nho hòa lẫn với hương sữa, quả thật rất ngon.

Tống Ngộ thoáng cái uống hết phần trà sữa còn lại, thiếu chút nữa cầm thìa cạo sạch bên trong, thậm chí còn muốn xông vào quán trà sữa mua thêm một ly nữa.

Các cô gái trong quán trà sữa nhìn mà thán phục, từ cách ăn mặc của người đàn ông mà xem, cho dù anh ta không phải là ông chủ công ty thì cũng là tinh anh cao cấp, như thế nào... lại không giống như trong tưởng tượng nhỉ?

Tống Ngộ ném cốc rỗng vào thùng rác ven đường, đi vài bước về phía trước, chuẩn bị gọi một chiếc taxi đến tiệm làm móng của Mạnh Tiệm Vãn, xe của anh còn đậu ở bên đó.

Anh chưa đi được mấy bước, thì đã nhìn thấy tình trạng thảm thiết sau lưng mình ở trước gương toàn thân của cửa một cửa hàng quần áo, một đống bùn bắn tung tóe trên âu phục màu lam đậm, thậm chí còn bắn tới sau cổ áo.

Tống Ngộ: "???”

Bây giờ anh đã hiểu được cái gọi là "chắn bùn" kia.

Bởi vì thời tiết nóng bức, xe phun nước mỗi ngày đều phun nước trên đường để giảm độ nóng xuống. Vừa rồi dọc theo đường đi đều ướt, một khi xe tăng quá nhanh, bùn đất trên mặt đường sẽ văng tung tóe và tất cả đều rơi vào sau lưng anh, chắn kín giúp Mạnh Tiệm Vãn.

Tống Ngộ giật giật khóe miệng, nếu như không phải anh phát hiện kịp thời, khi bị tên Triệu Dịch Sâm kia nhìn thấy, chắc hẳn lại nói đυ.ng vào xe chở phân, đổ trên người anh.

Đến khi anh ngồi xe trở lại tiệm làm móng, hoàng hôn đã trải nửa bầu trời, anh đi vào cửa hàng nhưng không thấy Mạnh Tiệm Vãn.

Đào Nhiễm vừa sơn xong móng tay cho vị khách hàng cuối cùng, đang đứng dậy duỗi thắt lưng thì nhìn thấy Tống Ngộ, hơi sửng sốt hỏi: "A? Anh Tống, sao anh lại ở đây, anh không đi với chị chủ sao?”

Lúc này Tống Ngộ mới biết Mạnh Tiệm Vãn không có trở về tiệm làm móng, không biết cô lái xe đi đến đâu chơi rồi, giống như một cơn gió, nhìn không thấy cũng sờ không được.

Mạnh Tiệm Vãn không phải tìm bạn bè đi chơi mà là bị Mai Tư Tú gọi điện thoại về nhà.

Cô đi vào phòng khách, Mai Tư Tú vừa khéo đi ra từ phòng bếp, bà mặc một chiếc váy dài bông màu trắng, búi tóc, trên da thịt trắng như tuyết chảy mồ hôi, bên hông còn mặc tạp dề.

"Vãn Vãn, về rồi à? Mau đến nếm thử bánh nướng mẹ vừa làm xem." Mai Tư Tú quay lại, bưng một cái đĩa đi ra bàn ăn, phía trên đặt từng cái bánh ngọt nhỏ tạo hình xinh đẹp, thoạt nhìn không khác gì cửa hàng bánh ngọt bán.

Mai Tư Tú bảo Mạnh Tiệm Vãn về chính là vì chuyện này, bà biết con gái thích ăn đồ ngọt nên cố ý học theo hướng dẫn trên mạng, đã thất bại vài lần, chỉ có duy nhất lần này thành công nhất, liền không nhịn được gọi cô trở về thưởng thức.

Mạnh Tiệm Vãn cầm lấy một cái, đặt vào bên miệng cắn, tán thưởng gật đầu: "Hương vị không tệ.”

Cô đang ăn thì Mạnh Duy Hạ từ trên lầu đi xuống, Mai Tư Tú vội vàng nói: "Hạ Hạ, con muốn ăn bánh ngọt không? Dì nướng rất nhiều và có hương vị xoài con thích nữa đó.”

Mạnh Duy Hạ nhìn mặt Mạnh Tiệm Vãn, lập tức nghĩ đến cảnh buổi chiều nhìn thấy trong quán cà phê, nói với giọng điệu lạnh nhạt: "Không cần, cám ơn.”

Lúc ăn cơm tối, Mạnh Vị Hoài ở bên ngoài xã giao không về, bà cụ Mạnh mấy ngày trước bị bệnh, bây giờ đã khoẻ, rất có tinh thần liền dạy dỗ Mạnh Tiệm Vãn một trận: "Khoảng thời gian trước tôi nằm trên giường bệnh, không biết cô với cậu chủ nhà họ Tống lại thường xuyên qua lại với nhau, cô nói xem cô là một cô gái chưa xuất giá, có thể có chút tự trọng được không? Cô không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho thanh danh của nhà họ Mạnh chúng tôi chứ!”

Bà cụ quay đầu nhìn về phía Mai Tư Tú đang múc canh cho Mạnh Tiệm Vãn, lạnh lùng nói: "Con gái không hiểu chuyện, cô làm mẹ cũng không biết giáo dục, nhất định phải để người khác chỉ vào mũi mắng không biết liêm sỉ sao?!”

Mạnh Tiệm Vãn đập đũa lên bàn "bộp" một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng Mạnh Kiều Sâm ở đối diện.

Mạnh Kiều Sâm sợ tới mức cả người run lên, không nhịn được mà nói những lời thô tục: "Mẹ kiếp, Mạnh Tiệm Vãn, cô nhìn tôi làm gì? Không phải là tôi nói!”

Ai bảo trước kia anh ta thích mách lẻo, vì vậy người Mạnh Tiệm Vãn hoài nghi đầu tiên chính là anh ta. Nếu xác định không phải anh ta thì đó chính là Mạnh Duy Hạ.

Mạnh Tiệm Vãn nhìn về phía bên kia, vẻ mặt Mạnh Duy Hạ thản nhiên, cúi đầu gắp một miếng lá rau xanh đưa vào miệng, tỏ vẻ không liên quan đến mình.

"Có phải tôi đã cảnh cáo cô rồi hay không, đừng có tạo cảm giác tồn tại trước mặt tôi nữa, nếu không thì tôi sẽ mà ở bên anh ấy theo ý của cô." Mạnh Tiệm Vãn nói với giọng điệu trầm thấp, sau đó nhìn thoáng qua bà cụ Mạnh: "Còn nữa, bà nội, e rằng bà đã bệnh đến hồ đồ rồi, đề nghị bà đi xem lịch, nhìn xem bây giờ là thời đại nào rồi.”

Mạnh Duy Hạ nắm chặt đũa, khớp xương ngón tay đều trắng bệch, mím chặt môi, không nói lời nào.

Mạnh Tiệm Vãn đứng lên, quay đầu đi ra ngoài: "Không ăn nữa.”

"Vãn Vãn!" Mai Tư Tú gọi cô một tiếng nhưng không thấy cô quay đầu, đành trơ mắt nhìn cô ra khỏi nhà, biến mất trong bóng đêm.

Mai Tư Tú hiếm khi cứng rắn một lần, nhíu mày nói với bà cụ Mạnh: "Mẹ, sao mẹ có thể nói Vãn Vãn như vậy. Con bé và cậu chủ nhà họ Tống có qua lại cũng là chuyện bình thường. Bà Tống cũng đã lén nói với con rằng Tống Ngộ nhà bà ấy thích Vãn Vãn. Nếu như Vãn Vãn cũng thích cậu ấy, hai đứa trẻ ở bên nhau có cái gì không tốt chứ?”

Mạnh Duy Hạ nghe vậy, đầu ngón tay khẽ run lên, khớp xương cảm thấy đau đớn, đũa rơi xuống đất.

----- Ngoài lề------

Vãn Vãn: Mẹ, mẹ có chuyện gì giấu con không?

Tiểu Bát: Cảm ơn mẹ vợ đại nhân ^o^/