Mạnh Tiệm Vãn cố ý chọn một con đường hơi hẻo lánh, hai bên cỏ cây thưa thớt, xe cộ trên đường cũng ít, cô đã thích ứng với chiếc xe được một khoảng thời gian, càng ngày càng chạy thuận buồm xuôi gió, vì thế đoạn đường kế tiếp tăng tốc độ rất nhanh.
Tống Ngộ gọi cô vài tiếng, cô cũng giống như không nghe thấy, vẫn làm theo ý mình.
Phía trước vừa vặn là đèn đỏ, Mạnh Tiệm Vãn đạp phanh xe ở trước vạch ngựa vằn màu trắng, đưa chân chống đỡ, xe hơi nghiêng sang một bên. Tống Ngộ thật sự chịu không nổi, đẩy ống kính chắn gió mũ bảo hiểm ra, thở hổn hển, đứt quãng nói: "Cô... cô có thể... Chậm lại một chút không?”
Một chân Mạnh Tiệm Vãn cong lên, chân kia giẫm trên mặt đất, cũng đẩy tấm chắn gió mũ bảo hiểm lên, xoay người nhìn Tống Ngộ ngồi ở ghế sau. Anh hoàn toàn không còn hăng hái như lúc xuất phát, cúi đầu xuống trông giống như rau xanh phơi nắng trên mặt đất. Bởi vì đội mũ bảo hiểm cực lớn nên có vẻ hơi buồn cười.
Mạnh Tiệm Vãn bật cười: "Không phải anh chủ động đề nghị tôi lái thử sao? Tôi lấy dao gác ở cổ bắt buộc anh à? Bây giờ hối hận rồi à?”
Cô liên tục hỏi ba câu, Tống Ngộ không nói lên lời: "Tôi..."
Đúng vào lúc này, có hai chiếc xe mô tô dừng ở làn đường bên trái, một chiếc là BMW 1000 RR, chiếc còn lại là Ducati V4, Mạnh Tiệm Vãn đều tìm hiểu qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ngoài đời thực, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ yêu thích, thậm chí không nhịn được mà huýt sáo một tiếng.
Tống Ngộ: "..."
Hai người đàn ông lái xe bị hấp dẫn ánh mắt, nhìn sang bên phải, một người đàn ông trong đó bấm còi xem như đáp lại, đến khi thấy rõ nửa khuôn mặt Mạnh Tiệm Vãn lộ ra, liền thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nói: "Thì ra là cô gái nhỏ, xe của em chạy được bao nhiêu km rồi, trông rất mới.”
"Vừa mới mua không bao lâu." Mạnh Tiệm Vãn trả lời.
"À, bảo sao, mới đến như vậy." Người đàn ông giơ ngón tay cái lên về phía cô, khen ngợi nói: "Cô em rất ngầu nha, rất phù hợp với xe máy của em!”
Mạnh Tiệm Vãn mỉm cười: "Cảm ơn, xe của anh cũng rất ngầu.”
Đầu của Tống Ngộ đang ngột ngạt trong mũ bảo hiểm vốn đã phiền não, bây giờ lại càng trở nên nóng nảy. Cả người anh dán sát vào người Mạnh Tiệm Vãn, tư thế hơi ôm lấy cô: "Vãn Vãn, buổi tối chúng ta ăn gì?”
Trên đường lái xe vì lo lắng an toàn, cô không nói chuyện với Tống Ngộ, vậy nên được voi đòi tiên đúng không?
“Ăn cái rắm!” Mạnh Tiệm Vãn đưa khuỷu tay đập vào bụng anh.
Lại lấy chiêu này ra, Tống Ngộ đau đến kêu lên một tiếng nhưng ở trước mặt người ngoài không dám lộ ra sự khác thường, phải bày ra dáng vẻ vui vẻ mà nói: "Được, buổi tối chúng ta ăn gà.”
Hai người đàn ông lúc này mới chú ý tới người ngồi sau, kinh ngạc đến hai mắt trợn tròn, người đàn ông vẫn luôn im lặng kia lẩm bẩm nói: "Cô em, tấm chắn bùn của em...thật sự rất đặc biệt.”
Lần thứ hai nghe danh xưng này, Tống Ngộ vô cùng tò mò: "Rốt cuộc tấm chắn bùn là có ý gì?”
Phía trước thay đổi đèn xanh, Mạnh Tiệm Vãn thu lại cái chân chống trên mặt đất, nói với hai người đàn ông lái xe kia "Đi đây”, xe máy lại chạy nhanh như bay một lần nữa, sau khi chạy qua vạch ngựa vằn, tốc độ chỉ tăng chứ không giảm, Tống Ngộ lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, mắt bị gió thổi đến không mở ra được, đành phải kéo kính chắn gió che lại.
Năm phút sau, Tống Ngộ nghe thấy giọng nói lười biếng của Mạnh Tiệm Vãn: "Bây giờ đã trở nên ngoan ngoãn rồi à?”
Tại sao cô lại giống như không có gì, cô có phải là cô gái hay không vậy?
"Dừng xe lại." Hơi thở của Tống Ngộ trở nên dồn dập, anh đưa tay vỗ bả vai cô.
Lần này Mạnh Tiệm Vãn không tra tấn anh nữa, nghiêm túc dừng xe ở ven đường, Tống Ngộ xuống xe ngay lập tức, duỗi tay cởi mũ bảo hiểm ra, mái tóc trước trán đều ướt đẫm mồ hôi, đã không còn kiểu tóc tinh xảo trước khi ra khỏi cửa.
Anh ngồi xổm ven đường thở hổn hển, khoát tay áo với Mạnh Tiệm Vãn ở phía sau: "Tôi không được rồi... Tôi không đi xe của cô nữa, tôi tự đi bộ về.”
Mạnh Tiệm Vãn dựa lưng vào thân xe, thản nhiên thưởng thức bộ dạng chật vật của Tống Ngộ, chợt bật cười một tiếng, vỗ về chiếc xe yêu quý của mình: "Anh từ từ về, tôi đi trước.”
Tống Ngộ đứng thẳng người, hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Tôi cảm thấy mình ổn lại rồi.”
Mạnh Tiệm Vãn: "... Không cần phải ép buộc bản thân.”
"Không ép buộc." Chỉ có ba chữ đơn giản nhưng Tống Ngộ lại nghiến răng nói ra, vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng không giống như không ép buộc.
Anh đội mũ bảo hiểm lên một lần nữa, đôi chân dài bước qua ngồi ở ghế sau, hắng giọng nói với giọng điệu thương lượng: "Có thể lái chậm một chút được không? Tay lái Mạnh.”
Nếu là bình thường, Mạnh Tiệm Vãn sẽ không thèm nghe một chữ nào của Tổng Ngộ, nhưng với tình huống đặc thù trước mắt, lo lắng Tống Ngộ sẽ nôn lên người cô nên cô đành phải giảm tốc độ.
Tống Ngộ có thể cảm nhận được tốc độ xe chậm lại, khóe miệng giấu trong mũ bảo hiểm khẽ nhếch lên, kéo ra một chút độ cong mờ nhạt.
Mạnh Tiệm Vãn ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm anh.
Tống Ngộ nghĩ như vậy, càng cảm thấy như ăn mật ngọt.
Tốc độ xe không nhanh không chậm, gió thổi vào gò má từ tấm chắn gió, đây mới là cảm giác đi dạo. Tống Ngộ híp mắt, cả người thả lỏng, đầu to tiến đến bên mặt Mạnh Tiệm Vãn: "Vãn Vãn, bây giờ cô có thích tôi chút nào chưa?”
Nhưng mà câu trả lời dành cho anh là tốc độ xe đột nhiên tăng lên, tiếng nổ thật lớn vang lên bên tai, Tống Ngộ cảm giác mình ngồi ở ghế sau một giây nữa sẽ bị hất văng ra ngoài, anh lập tức ôm lấy Mạnh Tiệm Vãn, làm bộ câu nói kia không phải là mình nói: "Vừa rồi tôi có nói chuyện sao? Không có nhỉ? Tôi không nhớ rõ..."
Lúc này Mạnh Tiệm Vãn mới tha cho anh, chậm rãi khôi phục lại tốc độ bình thường. Cô đang dùng hành động thực tế nói cho Tống Ngộ biết, không nên tùy tiện khıêυ khí©h cô.
Hai người đi ngang qua một quán trà sữa, Mạnh Tiệm Vãn dừng xe, chuẩn bị đi vào mua một ly uống. Tống Ngộ đoán được ý đồ của cô, liền xuống xe trước một bước: "Tôi đi mua cho cô.”
Anh cởi mũ bảo hiểm đưa cho cô rồi tự xoay người đi vào quán trà sữa, đứng trước quầy bar sửng sốt, hương vị Mạnh Tiệm Vãn thích uống là gì? Nho và kem à?
Anh không chắc chắn, lấy điện thoại di động ra khỏi túi của mình, bấm vào bản ghi nhớ, may mắn anh đã ghi lại: "Xin chào, cho tôi một ly trà nho nhiều kem, làm ngọt một chút." Mạnh Tiệm Vãn thích uống ngọt.
Nhân viên phục vụ in hóa đơn ra, mỉm cười và nói: "Được, xin vui lòng chờ một chút."
Tống Ngộ khều cọng tóc ướt trên trán, kiên nhẫn chờ đợi. Người trong cửa hàng không tính là nhiều, hầu như đều là những cô gái trẻ tuổi, hai người ngồi vây quanh một cái bàn tròn nhỏ, gọi một ly đồ uống lạnh mình thích uống, ở trong cửa hàng thổi điều hòa chơi điện thoại di động, rồi lại chụp mấy tấm ảnh tự sướиɠ đẹp.
Bỗng nhiên có một người đàn ông đẹp trai lọt vào tầm mắt, cảm thấy không chân thực lắm, cũng không biết anh làm cái gì mà tóc ướt đẫm, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến hình tượng, trái lại còn ngầu hơn so với kiểu tóc ướt mà ngôi sao nam cố ý làm, có thể là bởi vì khí chất riêng trên người anh.
Các nữ sinh còn chưa kịp hành động, Tống Ngộ đã cầm ly trà nho nhiều kem nhân viên phục vụ đưa tới đi ra khỏi quán trà sữa.
Anh xách túi nilon nhìn kỹ một chút, đây chính là trà sữa Mạnh Tiệm Vãn thích uống ư? Lớp trên là kem trắng như tuyết, lớp dưới là màu tím sâu, không có múi thịt, cũng không có nho.
Tống Ngộ đưa trà sữa cho Mạnh Tiệm Vãn: "Không cho thêm nhiều đá.”
À, hóa ra có bạn gái rồi. Các nữ sinh tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng buồn bã mất mát.
Mạnh Tiệm Vãn nhìn chằm chằm ly trà sữa trước mắt này mà trở nên im lặng, khác với sự cảm động trong tưởng tượng của Tống Ngộ, trong lòng cô nghĩ là Tống Ngộ có phải quá mức thần thông quảng đại rồi không?
Nếu như nói anh vừa khéo mua một chiếc xe máy mình thích thì cũng không tính là gì, còn mua trà sữa nho nhiều kem cô thích uống. vậy chứng tỏ trong đó nhất định có điều kỳ lạ.
Mạnh Tiệm Vãn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không chú ý tới một quán cà phê bên cạnh, Mạnh Duy Hạ sắp xoắn nát làn váy của mình.
Tống Ngộ đưa trà sữa về phía trước: "Rốt cuộc cô có muốn uống không?" Chẳng lẽ anh mua không đúng khẩu vị sao? Không thể nào, tình báo của Lương Nguyên Nguyên không nhầm được.
Mạnh Tiệm Vãn không nói gì, nhận lấy trà sữa, mở nắp uống một ngụm lớn, quả thật không có đá, nhưng ngọt hơn rất nhiều so với ly Lương Nguyên Nguyên mua cho cô.
------ Ngoài lề------
Tiểu Bát: Hôm nay cũng là một ngày khóe miệng nhếch lên, Vãn Vãn thật ngọt ngào!!!
Anh bạn, đừng cười khúc khích, anh bị nghi ngờ, anh biết không?