Tin nhắn gửi đi không đến hai mươi phút, Tống Ngộ liền đầy vẻ mệt nhọc chạy tới. Anh đã thay một cặp kính, viền vàng hình lục giác, tóc được chải kỹ càng, mái tóc trước trán chia bảy ba, lộ ra phong cách tinh anh đồng thời cũng không mất đi vẻ tuấn tú.
Tiệm làm móng lại trở nên xôn xao một lần nữa, các nhân viên trong tiệm đều đã gặp qua Tống Ngộ nên vẻ mặt trông khá bình tĩnh, nhưng mà những cô gái đến làm móng kia lại không bình tĩnh như vậy, chớp mắt hỏi người làm móng của mình với vẻ mặt phấn khích: "Anh ấy là ai vậy? Sao trước đây tôi chưa bao giờ thấy anh ấy? Đẹp trai quá!”
Người làm móng mỉm cười và trả lời: "Anh ấy là người hâm mộ của chị chủ chúng tôi."
Các cô gái lại nhìn về phía Mạnh Tiệm Vãn lạnh lùng đứng ở một bên, liền thu lại ý nghĩ lung lay của mình, không có lá gan muốn dính đến đàn ông có quan hệ với cô.
Tống Ngộ đứng ở cửa thưởng thức xe máy trong chốc lát rồi lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm ảnh, thầm nghĩ thảo nào Mạnh Tiệm Vãn muốn mua một chiếc xe mô tô, chỉ nhìn hình dáng thôi đã cảm thấy rất có phong cách.
Anh thong thả đi vào trong tiệm, vừa định mở miệng thì dưới chân không biết giẫm phải cái gì, bất ngờ không kịp đề phòng trượt ngã một cái, "bốp" một tiếng quỳ trên mặt đất, trượt về phía trước một chút, quỳ gối trước mặt Mạnh Tiệm Vãn.
Trong cửa hàng lập tức lặng ngắt như tờ, hơn mười đôi mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào Tống Ngộ.
Anh đang...muốn cầu hôn sao?
Là người trong cuộc, đầu óc của Tống Ngộ hơi mờ mịt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Dĩ nhiên Tống Ngộ sẽ không biết, trước khi anh tới, có một người mẹ trẻ tới làm móng, dẫn theo một cậu bé bốn tuổi. Cậu bé nghịch ngợm, ăn kem vương vãi khắp nơi, còn không cẩn thận làm rơi cục kem, sau thời gian dài tan chảy thành một bãi chất lỏng nhớp nhớp. Nhân viên tiệm lúc đó đều bận rộn, không thấy sàn nhà bẩn nên cũng không kịp dọn dẹp.
Nào ngờ Tống Ngộ không để ý giẫm lên kem tan chảy, ngoài ý muốn té ra một tư thế có độ khó như vậy.
Cả người Mạnh Tiệm Vãn giống như bị dính thần chú, không nhúc nhích đứng một lúc lâu, sau đó sờ vào bốn cái túi trên dưới chiếc quần, ngượng ngùng nói: "Anh nói xem, đây cũng không phải ngày lễ tết, không chuẩn bị bao lì xì, tôi cũng không thể để anh quỳ không công như vậy được, lát nữa tôi lấy wechat chuyển cho anh hai trăm đồng nhé?”
Tống Ngộ: "..."
May mà Tống Ngộ có thể giữ bình tĩnh trước tình huống bất ngờ, anh thong dong đứng lên dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, làm bộ lơ đãng rũ mắt nhìn một cái, may mắn quần không dính vết bẩn, nhẹ nhàng vỗ bụi bặm phía trên và anh vẫn là người đàn ông tao nhã thanh quý của một phút trước.
Tuy nhiên, đôi mắt không ngừng lay động và vành tai đỏ hơn cà chua đã phản bội cảm xúc của anh.
Mạnh Tiệm Vãn liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Đào Nhiễm lập tức hiểu được ý tứ của cô, cầm cây lau nhà từ góc tường lên, dọn dẹp sạch sẽ vết bẩn trên mặt đất, để những khách hàng khác không gặp bị té.
Thật ra Tống Ngộ bị trượt ngã cũng không có gì kỳ lạ, sàn nhà trong tiệm vì chống bẩn, dán hoa văn gợn sóng nước, đồ bẩn rơi ở trên một chút cũng không nhìn thấy rõ.
Tống Ngộ nắm chặt tay lại, đặt bên môi ho nhẹ một tiếng, vành tai đỏ ửng vẫn chưa nhạt đi, còn rất đỏ. Anh không có gì để nói: "Mũ bảo hiểm đâu? Đội mũ bảo hiểm, cô chở tôi đi một vòng?”
Mạnh Tiệm Vãn nghiêng đầu: "Anh... Anh đang nói gì???”
Tống Ngộ nhắm mắt lại, thầm mắng mình một trận, cái gì vậy, sao mỗi lần nhìn thấy Mạnh Tiệm Vãn là toàn nói năng lung tung, chẳng lẽ quên mang đầu óc đến gặp cô sao?
"Tôi nói là cô lái xe máy chở tôi đi một vòng." Lần này Tống Ngộ nói rõ từng chữ như sợ mình nói sai.
Mạnh Tiệm Vãn nhìn chiếc xe máy ngoài cửa, người đi đường không nhịn được dừng chân vây xem, nhất là nam sinh, hưng phấn chụp ảnh gửi bạn bè, khoe chiếc xe máy này giá đắt đỏ, có thể đổi một chiếc xe cũng không tệ.
"Tôi đã lái thử rồi, ngoại trừ chiều cao tay lái không quá phù hợp, các phương diện khác đều rất tốt." Người đàn ông đầu trọc mang theo dụng cụ, trước khi đi đã điều chỉnh dựa theo yêu cầu của cô, hiện tại hầu như không còn vấn đề.
"Đã thử rồi à?" Tống Ngộ nói: "Không phải đã bảo cô chờ tôi cùng lái thử sao?”
Mạnh Tiệm Vãn không thể hiểu được lời nói của anh, giống như quan hệ của bọn họ rất thân mật, cô hậm hừ một tiếng: "Không hiểu ra sao, tại sao tôi phải chờ anh?”
Tống Ngộ thẳng thắn: "Xe là tôi mua.”
Mạnh Tiệm Vãn như có điều suy nghĩ mà "A" một tiếng, sau khi lái thử một vòng thì suýt chút nữa đã đem xe máy làm của riêng, quên mất là Tống Ngộ trả tiền: "Bao nhiêu tiền, cho tôi số tài khoản, tôi trả tiền lại cho anh.”
“......”
Tống Ngộ hoàn toàn không còn gì để nói, đồ cậu Tống anh đã đưa có bao giờ muốn lấy lại chứ, huống chi là món quà tặng cho người yêu.
"Đã nói tặng cho cô thì chính là của cô, tôi lấy tiền của cô làm gì?" Tống Ngộ tự ôm lấy mũ bảo hiểm đặt trên bàn trà, rồi lại cầm lấy mũ bảo hiểm bên cạnh đưa cho Mạnh Tiệm Vãn: "Vừa rồi chẳng phải nói chiều cao của xe không thích hợp sao? Vừa điều chỉnh rồi, không phải nên thử lại sao?”
Lúc trước khi anh bảo Tạ Vịnh mua xe máy, đã đặc biệt dặn dò phải đặt hai cái mũ bảo hiểm, cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Mạnh Tiệm Vãn hơi chần chờ mà nhìn vào mặt anh, sau đó đưa tay nhận lấy mũ bảo hiểm, lắc lắc mái tóc dài, rồi đội vào đầu: "Nếu như anh muốn làm tấm chắn bùn như vậy thì thỏa mãn anh thôi.”
Tống Ngộ không nghe rõ, nhưng vẫn nhắm mắt theo sau, anh tháo kính xuống cẩn thận cất kỹ, sau đó đội mũ bảo hiểm, khi đi ngang qua tấm gương toàn thân ở cửa, không nhịn được kề sát nhìn một chút: "Không đúng, mũ bảo hiểm của tôi vì sao lại màu xanh lá cây?”
Mạnh Tiệm Vãn xoay người lại, khó hiểu nhìn anh: "Đây chẳng lẽ không phải do anh chọn sao?”
Tống Ngộ nhìn chiếc mũ bảo hiểm màu đen thuần khiết mà Mạnh Tiệm Vãn đội, trong lòng dâng lên sự khó chịu, anh liền đề nghị với cô: "Hai chúng ta đổi lại.”
Mạnh Tiệm Vãn: "Anh mơ đẹp nhỉ!”
Cô sải bước ra ngoài, lên xe máy, xoay chìa khóa xe để khởi động xe. Tống Ngộ "chậc" một tiếng, đành phải cam chịu, chân dài bước lên, dễ dàng ngồi lên ghế sau, chỉ cách lưng Mạnh Tiệm Vãn một khoảng.
Tống Ngộ vì muốn làm nổi bật ưu thế chiều cao chân dài của mình, một chân dễ dàng giẫm lên mặt đất: "Cô lái xe chở tôi rất có lợi, lỡ như xuất hiện tình huống bất ngờ, chân tôi duỗi ra là có thể chạm đất, có thể ổn định xe.”
Mạnh Tiệm Vãn tay cầm tay lái, điều chỉnh độ cao quả nhiên rất thích hợp, so với lần lái thử đầu tiên thoải mái hơn nhiều. Cô nghe vậy liền trợn trắng mắt: "Anh nghĩ đang đi xe đạp sao?”
Đây chính là Kawasaki sánh ngang với xe thể thao, anh còn muốn dùng chân phanh, vậy cái chết đến với anh cũng nhanh lắm.
Mạnh Tiệm Vãn hơi khom người, xe máy tựa như một con mãnh thú vừa mới ra khỏi l*иg, lấy thế sét đánh không kịp che tai lao ra ngoài. Tống Ngộ bị tốc độ bất ngờ này làm cho sợ tới mức không nhẹ, trước ngực bất giác dán lên lưng Mạnh Tiệm Vãn, tay thuận thế vịn bên hông cô. Eo của cô quá nhỏ, một cánh tay có thể dễ dàng vòng quanh, thừa sức anh dùng hai cánh tay ôm chặt lấy.
Mạnh Tiệm Vãn nhíu mày, lạnh lùng nhắc nhở: "Móng vuốt của anh.”
Tống Ngộ thuận theo buông tay ra, đổi thành vịn vai cô, mũ bảo hiểm trùm đầu anh, giọng trở nên hơi ngột ngạt: "Tôi phải vịn cô, lỡ tốc độ quá nhanh quăng tôi ra ngoài thì làm sao bây giờ?” Bộ âu phục của anh tung bay lên xuống, phát ra âm thanh vù vù, có thể thấy được tốc độ nhanh bao nhiêu.
"Không phải là muốn dùng chân phanh sao?" Mạnh Tiệm Vãn khinh thường nói: "Anh làm thử cho tôi xem.”
"Tôi không biết được chưa." Tống Ngộ cười đến dung túng: "Tôi phát hiện cô đúng là có thể chiếm ưu thế ở tất cả mọi phương diện, ngoại trừ tôi thì còn ai có thể chịu đựng được tính này của cô chứ... Này, cô lại tăng tốc nữa à? Cô đã tăng bao nhiêu vậy? Không được, tôi choáng váng, vịn vai cô vẫn cảm thấy không an toàn.”
Anh nói xong, chậm rãi chuyển tay đến bên hông cô, giống như vừa rồi hai tay vòng quanh, áp sát cô, hai mũ bảo hiểm lớn một trước một sau kề vào nhau.
“Tống Ngộ!” Mạnh Tiệm Vãn nói lời cảnh cáo.
"Ai bảo kỹ năng lái xe của cô quá cao, tôi không muốn ngã xuống mặt mũi bầm dập đâu." Tống Ngộ phát huy hết công lực mặt dày mày dạn đến cực hạn: "Tôi phải trói cùng một chỗ với cô.”
Mạnh Tiệm Vãn lạnh lùng châm chọc: "Tống Ngộ, anh là đàn ông sao?”
Tống Ngộ cách mũ bảo hiểm của hai người, nhỏ tiếng nói bên tai cô: "Đương nhiên rồi, sau này cô sẽ biết.”
Mạnh Tiệm Vãn: "..."
Mẹ nó cô đã đánh giá thấp mức độ không biết xấu hổ của người đàn ông này rồi.
----- ngoại ngữ------
Tống Ngộ: Khóe miệng điên cuồng mẹ nó nhếch lên.
Chị Mạnh: Tôi khuyên chị đừng quá tự hào.