- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tống Phu Nhân, Không Dễ Trêu Chọc
- Chương 5: Không Hề Có Dáng Vẻ Tiểu Thư Khuê Các
Tống Phu Nhân, Không Dễ Trêu Chọc
Chương 5: Không Hề Có Dáng Vẻ Tiểu Thư Khuê Các
Mặc dù rượu của quán bar uống không ngon, nhưng Mạnh Tiệm Vãn rất hưởng thụ bầu không khí chiến thắng, không biết từ lúc nào đã chơi đến mười một giờ.
Thời gian này không tính là muộn, đối với một đám cú mà nói đây chỉ là mới bắt đầu, tiếp theo sẽ càng náo nhiệt hơn. Nhưng Mạnh Tiệm Vãn lại không thể không trở về, trễ một chút nữa mẹ cô sẽ lo lắng, đến lúc đó nước mắt nước mũi lại chảy không ngừng.
Cô sợ nhất là Mai Tư Tú lấy chiêu này ra.
Mạnh Tiệm Vãn bỏ bộ bài còn lại trong tay lên bàn, lắc lắc cái đầu tóc hồng chói mắt kia, chân dài lướt qua cái ghế: “Đi đây, lần sau lại tụ tập.”
Chìa khóa xe được cô cầm trong tay, thỉnh thoảng ném lên không trung, xem như đồ chơi mà chơi.
Chung Thành thấy Mạnh Tiệm Vãn đứng dậy, vội vàng thân thiết hỏi cô có chơi thoải mái hay không, còn bảo cô ngày mai lại tới, cậu ta chuẩn bị tuyển thêm mấy người bartender, nhờ cô tới xem giúp. Trong một quán bar, bartender cực kỳ quan trọng, rượu pha chế ra uống không ngon, dần dần sẽ không có khách quen.
Bước chân Mạnh Tiệm Vãn ngừng lại, trong đầu liệt ra danh sách lịch trình ngày mai một chút, phát hiện cô rất bận, không chắc có thời gian: “Để nói sau đi.”
Chung Thành cũng không quá cố chấp, chỉ nói cô có thời gian thì đến chơi.
Đêm khuya ở Đế Đô là một phong cảnh khác, đầy những ánh đèn lấp lánh, sáng liên tục, tĩnh lặng lại phồn hoa, cuối đường không nhìn thấy giống như một vầng sáng trôi về phía chân trời xa.
Mạnh Tiệm Vãn giẫm chân ga, một đường nhanh như chớp, mở mui xe thể thao ra, gió đêm từ bốn phương tám hướng thổi vào, tung bay mái tóc dài của cô.
Lúc đến biệt thự nhà họ Mạnh, cô ngoài ý muốn nhíu mày, không ngờ đã trễ như vậy mà đèn đuốc trong nhà còn sáng trưng, không biết còn tưởng rằng đang tổ chức tiệc.
Mạnh Tiệm Vãn lái xe vào nhà để xe, sau khi tắt máy thì ngồi im ba phút, rồi mới đi vào phòng khách.
Bà cụ Mạnh ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nhìn thấy cô trở về gương mặt lập tức thay đổi, là vẻ mặt chán ghét và khinh thường không có chút che giấu, giống như lúc nào cũng có thể sẽ gây chuyện.
Mạnh Tiệm Vãn đã sớm quen với chuyện này, không hề có cảm giác ngột ngạt nào cả, xem bà ta như không tồn tại, cô ngâm nga hát đi lên lầu.
Quả nhiên thấy điệu bộ cô như vậy, bà cụ Mạnh tức giận không có nơi phát tiết, đập bàn một cái, vô cùng tức giận nói: “Mày đứng lại đó cho tao.”
Mạnh Tiệm Vãn nghe lời ngừng bước, quay người nhìn bà cụ cao chưa tới cổ mình, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Bà nội thân yêu, bà có lời gì muốn nói ạ?” Cô làm bộ trừng mắt nhìn, ra vẻ là một cô gái ngoan ngoãn.
Đáng tiếc Mạnh Tiệm Vãn lấy lòng cũng không có tác dụng, một giây sau bà cụ Mạnh lập tức chỉ vào mũi cô mắng to: “Cái tóc này của mày là sao? Còn có quần áo của mày… Mày nhìn trên dưới toàn thân mày xem chỗ nào có dáng vẻ tiểu thư khuê các không! Mười hai giờ nửa đêm cả người đầy mùi rượu trở về, không biết đã ở nơi hỗn loạn nào, lăn lộn cùng những kẻ không đứng đắn nào. Mày vào cái nhà này cũng mười năm rồi, còn không biết quy củ sao? Bố mày còn muốn cho mày vào công ty thực tập, tao thấy mày bớt đi làm mất mặt nhà này đi.”
Mạnh Tiệm Vãn nghe vậy, im lặng cười nhạo, chỉ sợ câu nói cuối cùng của bà cụ mới là trọng điểm.
Cô tốt nghiệp đại học gần một tháng, người bố hời kia muốn cho cô vào công ty gia đình để thực tập, bà cụ lập tức nóng nảy, sợ cô nhớ thương tài sản nhà họ Mạnh. Có điều bà cụ nghĩ nhiều quá, cô trời sinh buông thả không muốn trói buộc, cũng không thích loại công việc ràng buộc trong khung giờ từ chín giờ đến năm giờ về kia.
Một bà cụ đã có tuổi, hơn nửa đêm không ngủ chặn ở đây nhắc nhở cô đừng vọng tưởng thứ không thuộc về mình, Mạnh Tiệm Vãn không biết mình nên khóc hay nên cười.
Cô xoa xoa quai hàm, tiếp tục mỉm cười nói: “Đúng đúng đúng, lời bà nói đều đúng, bà lợi hại vô địch nhất vũ trụ, bà chính là thánh chỉ, cháu chắc chắn sẽ tuân thủ.”
Vừa dứt lời, cửa lớn có người đẩy ra, Mạnh Duy Hạ giẫm giày cao gót cẩn thận từng li từng tí tiến vào, vốn không muốn quấy rầy người trong nhà, lại không ngờ bà cụ và Mạnh Tiệm Vãn đều ở trong phòng khách, cô ta có chút sửng sốt.
Mạnh Tiệm Vãn nghĩ đến lời bà cụ vừa nói, không nhịn được phụt cười ra tiếng: “Chị à, bà nội nói tiểu thư khuê các không được về nhà vào lúc nửa đêm, lần sau chị đừng như vậy nhé.”
Cô nói xong thì ngáp một cái, khéo léo khom người, chuẩn bị lên lầu đi ngủ.
Mạnh Duy Hạ trừng cô một cái, đang muốn phản bác, thì bà cụ Mạnh lại lập tức nhìn về phía bóng lưng Mạnh Tiệm Vãn nói: “Mày đừng nói sang chuyện khác, Hạ Hạ sao giống như mày được, mày đừng cho rằng tao không biết mày ở bên ngoài lêu lổng cùng một đám lưu manh, giống y chang người mẹ không biết xấu hổ kia.”
Nụ cười trên mặt Mạnh Tiệm Vãn cố gắng nặn ra lập tức biến mất không còn chút dấu vết, bàn chân nâng lên kia từ từ thu lại, tay chống đỡ tay vịn cầu thang xoay người lại, nhìn bà cụ Mạnh ở giữa phòng khách.
Bà cụ nói cô thế nào không quan trọng, dù sao không đau không ngứa cũng không thiếu miếng thịt nào, cô không hề quan tâm, lười so đo với bà ta. Để giảm bớt phiền toái không cần thiết, cô thậm chí còn bố thí vài nụ cười, đóng vai một cháu gái hiểu chuyện. Nhưng bà cụ tuyệt đối đừng nên sỉ nhục mẹ cô.
Bà cụ Mạnh bị sự lạnh lùng trong ánh mắt Mạnh Tiệm Vãn kí©h thí©ɧ, trong phút chốc bà ta cảm thấy hốt hoảng, nhưng không cam lòng yếu thế: “Sao hả, tao nói không đúng sao? Năm đó nếu không phải mẹ mày không biết xấu hổ bò lên giường, thì làm sao có thể vào nhà bọn tao. Trong lòng hai mẹ con mày tính toán gì tao là người rõ nhất, tao cho mày biết, một ngày có tao ở đây, tao sẽ không để bọn bây đạt được mục đích đâu.”
Ngừng một chút, bà ta phủi tro bụi không tồn tại trên tay áo, giọng điệu chán ghét và khinh thường: “Sớm muộn gì cũng sẽ bị tức chết…”
Mạnh Tiệm Vãn cười một tiếng, chỉ là nụ cười không hề có hơi ấm: “Ngày nào bà bị tức chết nhớ phái người nói cho cháu biết, cháu sẽ tới mộ bà nhảy disco.”
Dứt lời, cô không hề ngạc nhiên nhìn bà cụ tức giận đến run rẩy toàn thân, chỉ về phía cô mắng nhưng không mắng được.
Mạnh Tiệm Vãn nghiêng đầu, thản nhiên lên lầu, sau lưng truyền đến giọng nói an ủi bà cụ của Mạnh Duy Hạ: “Bà nội, bà đừng nóng giận, bác sĩ nói bà không được tức giận…”
Khóa cửa phòng, bên tai Mạnh Tiệm Vãn hoàn toàn yên tĩnh, cô cầm chiếc váy trong tủ quần áo đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, giọt nước tí tách rơi xuống, làm nhòe đôi mắt.
Bên tai quanh quẩn lời của bà cụ, cô quệt quệt khóe môi, cũng đều người già cả, tại sao bà cụ này khác biệt với bà nội ngày xưa của cô lớn như vậy.
Bố ruột của Mạnh Tiệm Vãn là tài xế xe tải, người một nhà ở trong thị trấn nhỏ vắng vẻ, gia đình không xem là giàu có, nhưng cũng nhẹ nhàng tự tại sống qua ngày. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, lúc Mạnh Tiệm Vãn mười tuổi, bố cô ngoài ý muốn xảy ra tai nạn giao thông rồi qua đời, để lại vợ con và mẹ già cao tuổi. Mẹ Mai Tư Tú của Mạnh Tiệm Vãn rơi vào đường cùng, dẫn cô tới thành phố làm việc, một lần tình cờ quen biết Mạnh Vị Hoài, hai người qua lại hơn một năm mới kết hôn, Mạnh Tiệm Vãn đi theo mẹ vào ở nhà họ Mạnh, bởi vì tuổi còn nhỏ nên đã đổi họ.
Cho tới bây giờ bà cụ Mạnh vẫn không thích Mai Tư Tú, ghét bỏ bà xuất thân bình dân địa vị thấp, cũng càng ghét bỏ Mạnh Tiệm Vãn vướng víu này.
Mạnh Tiệm Vãn tắm rửa xong đi ra, ngã người trên giường lớn mềm mại.
Cô sở dĩ không chống đối bà cụ là bởi vì không muốn Mai Tư Tú khổ sở, cũng không muốn để người bố hời kia khó xử, nói thật Mạnh Vị Hoài đối xử với cô không tệ lắm, không để cô phải lo cơm áo, tiền tiêu vặt ngày thường cũng cho thoải mái. Sau khi tốt nghiệp cô muốn mua chiếc xe, Mạnh Vị Hoài không nói hai lời đã mua cho cô siêu xe cô thích từ lâu, còn đề nghị cô tới công ty thực tập…
Nhưng mỗi lần cô cãi nhau với bà cụ, bà cụ không thể làm gì cô, quay đầu lập tức đi tìm Mai Tư Tú gây phiền toái.
Tính cách Mai Tư Tú mềm mỏng, bị ức hϊếp chỉ biết lén trốn đi khóc một mình, không dám nói với chồng, sợ gây ầm ĩ với người trong nhà cũng không thoải mái.
Lúc còn nhỏ Mạnh Tiệm Vãn đã nhiều lần từng thấy bà khóc, nên cô đành sống nhượng bộ thu liễm, có thể nhịn được thì nhịn, không nhịn được sẽ mắng lại giống như đêm nay.
“Haizz…” Mạnh Tiệm Vãn nhức đầu xoa thái dương, thở dài, có lẽ ngày mai Mai Tư Tú lại phải khóc.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tống Phu Nhân, Không Dễ Trêu Chọc
- Chương 5: Không Hề Có Dáng Vẻ Tiểu Thư Khuê Các