Sau khi Hứa Thiêm mở một cuộc họp khẩn cấp, lúc mở điện thoại di động liền thấy trong nhóm đã có hơn một trăm tin nhắn, xét thấy trong nhóm luôn sôi nổi như vậy, anh ta cũng không cảm thấy kỳ lạ nên định thoát ra.
Khi nhìn thấy ba chữ "Mạnh Tiệm Vãn", đầu ngón tay chợt dừng lại, nhanh chóng kéo xem tin nhắn phía trước, tìm được một tin đầu tiên là Tống Ngộ hỏi cách theo đuổi con gái, Triệu Dịch Sâm trả lời không biết theo đuổi Mạnh Tiệm Vãn như thế nào, nội dung kế tiếp là các anh em trong nhóm bày mưu tính kế cho Tống Ngộ.
Hứa Thiêm nhíu mày, quay đầu lại dặn dò trợ lý đưa biên bản cuộc họp đến văn phòng của mình, rồi tag @Tống Ngộ: "Lần trước tôi gọi điện hỏi cậu, chẳng phải cậu nói theo đuổi Mạnh Tiệm Vãn chỉ là lời đồn thôi sao?”
Tống Ngộ đang cùng mọi người tán gẫu rất sôi nổi, nhìn thấy Hứa Thiêm dò hỏi liền thản nhiên trả lời: "Tôi không lừa cậu, lúc trước đúng là lời đồn, nhưng mà từ giờ trở đi thì không phải, tôi chính là đang đuổi theo cô ấy.”
Hứa Thiêm: "?”
Tống Ngộ nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Hứa Thiêm, trong mắt đột nhiên loé sáng, vô cùng hào hứng:"Tôi suýt chút nữa thì quên, trong chúng ta chỉ có cậu là biết rõ Mạnh Tiệm Vãn nhất. Cậu mau nói cho tôi biết sở thích của cô ấy, càng chi tiết càng tốt!”
Một lúc lâu sau cũng không thấy Hứa Thiêm trả lời, Tống Ngộ nghĩ rằng anh ta đang bận nên không thúc giục anh ta, khi chuẩn bị cất điện thoại di động thì Hứa Thiêm gọi tới một cuộc điện thoại.
Tống Ngộ nghi ngờ, ba giây sau liền phản ứng lại, chắc là Hứa Thiêm định lén lút truyền dạy cho anh, dù sao liên quan đến sự riêng tư của Mạnh Tiệm Vãn, nói công khai ở trong nhóm cũng không tốt lắm.
Khi nghĩ như vậy, Tống Ngộ vui vẻ nhận điện thoại, nhưng lại đột nhiên nghe Hứa Thiêm dạy dỗ một trận, giọng điệu như có thù với anh, không chừa một chút đường lui nào: "Tống Ngộ, tôi nghĩ cậu ở quốc gia cởi mở nhiều năm nên tư tưởng bị ảnh hưởng. Tôi không biết rõ cậu ở nước ngoài thế nào nhưng Mạnh Tiệm Vãn là bạn của tôi, tốt nhất cậu nên cất hết những tâm tư đùa giỡn đó đi, đừng trêu chọc cô ấy. Tôi đã nói rồi đấy, nếu cậu dám làm bậy thì chúng ta không cần phải làm anh em nữa.”
Tống Ngộ sửng sốt, nghiêm trọng đến vậy sao?
Anh nghe ra Hứa Thiêm không phải đang nói đùa, dĩ nhiên cũng trở nên nghiêm túc, anh nói với giọng điệu kiên định: "Tôi không định đùa bỡn tình cảm với Mạnh Tiệm Vãn, tôi thích cô ấy nên mới muốn theo đuổi cô ấy. Tôi là bạn của cậu, chẳng lẽ cậu còn không biết tôi là loại người gì sao? Cậu nghĩ rằng tôi là gái hồng lâu* như Triệu Dịch Sâm kia à?”
* gái hồng lâu 交际花: chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp trong xã hội xưa, mang ý miệt khinh
Mấy năm ở nước ngoài, cậu một lòng lao vào học tập, mỗi lần người trong nhà gọi điện thoại tới đều tỏ vẻ kỳ vọng rất lớn vào anh, chờ đợi anh sớm học thành tài trở về kế thừa gia nghiệp. Đừng nói là có bạn gái, ngay cả thời gian giải trí của anh cũng không nhiều.
Tống Ngộ nói: "Tôi sẽ xem như cậu quan tâm quá nên loạn. Dù sao thì tôi cũng nghiêm túc, quyết tâm muốn theo đuổi cô ấy vào tay.”
Hứa Thiêm tựa như không còn lời nào để nói, anh ta im lặng một lúc lâu.
Anh ta đã nghĩ tới các loại kết quả, nhưng mà thật không ngờ Tống Ngộ lại quyết tâm, còn thản nhiên nói cho mọi người biết mình thích Mạnh Tiệm Vãn.
Hứa Thiêm xoa ấn đường, nhớ lại những lời nói vừa rồi của mình, quả thật hơi quá khích. Nếu như lúc này Tống Ngộ ngồi ở trước mặt anh ta, nhất định sẽ phát hiện sắc mặt của anh ta rất khó coi.
Anh ta và Mạnh Tiệm Vãn quen nhau trong một bữa tiệc của nhà họ Hứa, Mạnh Vị Hoài và bố Hứa có quan hệ cá nhân rất sâu. Đó là lần đầu tiên Mạnh Vị Hoài dẫn con gái út xuất hiện trước công chúng, anh ta nhớ rõ lúc đó Mạnh Tiệm Vãn ăn mặc khác với những cô gái mặc váy lễ phục hoa mỹ, cô mặc một bộ đồ Tây nhỏ màu nhạt, cá tính lại xinh đẹp, mái tóc đen buông xuống đầu vai, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay kiều diễm động lòng người, gương mặt lại lộ ra vẻ khó chịu.
Hiển nhiên, Mạnh Tiệm Vãn không có hứng thú với bữa tiệc, nửa đường thừa dịp người không chú ý liền chuồn ra ngoài chơi.
Hứa Thiêm cảm thấy tò mò liền đi theo cô ra ngoài, sau đó thấy cô hưng phấn đi vòng quanh một chiếc xe thể thao trong sân, tay vỗ vỗ trên nóc xe, dáng vẻ yêu thích không buông tay. Khi đó Mạnh Tiệm Vãn mới mười sáu mười bảy tuổi, ánh mắt hâm mộ và nóng lòng muốn thử đều không giấu được.
Hứa Thiêm cũng không biết mình lấy đâu ra sự hứng thú, tiện tay đặt sâm-banh lên bậc thềm bên chân rồi đi qua hỏi cô: "Có muốn ngồi lên thử không?" Anh ta nhớ ra điều gì đó, dừng lại một chút: "Em không có bằng lái xe à? Tôi đưa em đi dạo một vòng.”
Đây là lần đầu tiên anh ta làm trái quy tắc như vậy, bỏ lại toàn bộ khách khứa trong phòng tiệc mà chở Mạnh Tiệm Vãn đi dạo gần phân nửa Đế Đô, thưởng thức cảnh đường phố. Nếu không phải sau đó ông Hứa gọi điện thoại tới, hỏi anh ta đang ở đâu, có lẽ anh ta cũng sẽ không nhớ tới mình đã chạy ra khỏi bữa tiệc...
Sau này khi thường xuyên qua lại, hai người dần dần quen thân với nhau, lúc Mạnh Tiệm Vãn học đại học muốn mở tiệm làm móng, anh ta cho cô mượn tiền, cô không có thời gian rảnh thì anh ta sẽ giúp cô quản lý cửa hàng. Cô tích góp đủ tiền, trả hết cả vốn lẫn lãi, cô trải qua những ngày thoải mái tự tại, quan hệ của hai người cũng càng thêm thân thiết.
Hứa Thiêm không rõ mình đã động lòng với Mạnh Tiệm Vãn từ khi nào nhưng chắc chắn sớm hơn Tống Ngộ rất nhiều, nhưng anh ta không thẳng thắn dũng cảm như Tống Ngộ, thích một người hy vọng cả thế giới đều biết.
Anh ta thích Mạnh Tiệm Vãn, ngoại trừ chính anh ta, không ai biết, bản thân Mạnh Tiệm Vãn cũng không biết.
Điều khiến Hứa Thiêm bất ngờ chính là có một ngày, anh ta và anh em của anh ta thích cùng một người.
Nhưng nghĩ lại, anh ta có gì mà phải lo lắng, người có hảo cảm với Mạnh Tiệm Vãn đâu chỉ có mình Tống Ngộ, mấy năm nay chỉ riêng anh ta biết đã có mấy người, nhưng ai có thể có được trái tim của cô chứ?
Điện thoại bị Hứa Thiêm cúp máy, Tống Ngộ biết con đường này không thể thực hiện được, anh lại vào trong nhóm lấy kinh nghiệm từ đám bạn bè.
Trước khi vào nhà anh còn đang cúi đầu xem tin nhắn, kết quả anh vừa đẩy cửa ra liền nghe thấy một giọng điệu nũng nịu: "Anh A Ngộ, anh trở về rồi!”
Tống Ngộ dừng bước, huyệt thái dương lập tức nhảy lên một cái.
Một giây sau, bóng người xinh đẹp kia nhanh chóng đi đến trước mặt, tri kỷ đưa cho anh một ly nước ấm, không ngừng nói: "Đã nhiều năm em không gặp anh, quả nhiên anh lại trở nên đẹp trai hơn rồi! Em nghe dì nói anh vào công ty làm tổng giám đốc bá đạo, ừm, bộ quần này này của anh quả thật khá phù hợp với hình tượng tổng giám đốc. Em cũng nghe nói, mối quan hệ của anh với Yến Bắc rất tốt, khi nào anh có thời gian rảnh rỗi, có thể đưa em đến thăm công ty của anh không? Gần đây em thích một người anh trai nhỏ là nghệ sĩ của công ty Yến Bắc,em rất muốn nhìn thấy thần tượng ở khoảng cách gần!”
Tống Ngộ nhắm mắt lại, ngoại trừ Mạnh Tiệm Vãn, anh sợ nhất chính là giọng nói này. Mấy năm không gặp, cô bé này thật đúng là không thay đổi một chút nào, mỗi lần nói chuyện đều làm cho anh cảm giác như có muỗi ở bên tai.
Tống Ngộ nhận lấy ly nước uống một ngụm nước để đè nén sự sợ hãi, rồi thuận miệng hỏi: "Sao em lại tới đây? Không cần phải đi học à?”
Lương Nguyên Nguyên mặc đồng phục JK được thiết kế riêng, áo sơ mi nếp gấp accordion màu trắng kết hợp với váy ngắn kẻ sọc màu vàng nhạt, cổ áo sơ mi buộc nơ cùng màu với váy, vớ dài màu trắng bọc đôi chân mảnh khảnh, trên chân là một đôi giày da nhỏ màu đen.
Đôi mắt của cô bé vừa đen vừa sáng, khi nói chuyện vẻ mặt rất phong phú, đuôi ngựa buộc cao theo đó lay động một cái, trên đuôi ngựa cũng thắt nơ thật lớn: "Em thi đậu đại học Đế Đô rồi, chẳng phải sắp khai giảng rồi sao, trước tiên thích ứng một chút, sau này phiền anh chăm sóc!”
Lương Nguyên Nguyên là con gái của cậu út Tống Ngộ, vừa tròn mười tám tuổi, tính cách lại giống như đứa trẻ chưa trưởng thành, yếu ớt lại dính người.
Tống Ngộ cười qua loa rồi nhét ly nước vào trong tay cô bé, gần đây anh đang theo đuổi Mạnh Tiệm Vãn, không có thời gian chăm sóc cô bé.
Lương Nguyên Nguyên không để ý đến sự ghét bỏ của anh, giơ tay che mặt, nhỏ giọng nói: "Em nghe dì nói, anh đang đuổi theo một cô gái, loại con gái nào vậy? Anh giỏi đến vậy cũng không thể làm được gì sao?”
Tống Ngộ vốn không muốn để ý tới cô bé, nhưng bị câu nói cuối cùng của cô bé làm cho mở cờ trong bụng, sau đó lại bắt đầu phiền muộn, người khác đều cảm thấy anh ưu tú, sao Mạnh Tiệm Vãn lại không nhìn thấy.
Tống Ngộ nhìn mặt Lương Nguyên Nguyên, từ trước đến này một ưu điểm lớn của em họ anh chính là rất dễ gần, ai cũng có thể nói chuyện, ba phút là có thể kết thành bạn.
Nhìn cô bé, anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ không được chín chắn cho lắm.
------ ngoài lề------
Triệu Dịch Sâm: Từ chối đạp người này nâng người khác, sao tôi lại trở thành gái hồng lầu rồi hả ???
Tống Tiểu Bát: Xin hãy hiểu rõ về bản thân một chút [mỉm cười]