Triệu Dịch Sâm nhấc mí mắt lên và lại ném ánh mắt khinh bỉ về phía Tống Ngộ lần nữa, trong miệng nói muốn đuổi theo Mạnh Tiệm Vãn mà ngay cả thông tin liên lạc với con gái người ta cũng không có. Trong mắt anh ta, không có người đàn ông nào thất bại hơn Tống Ngộ.
"Trong bữa tiệc sinh nhật của lão Hứa, tôi đã xin add Wechat." Triệu Dịch Sâm hào phóng gửi danh thϊếp WeChat của Mạnh Tiệm Vãn cho Tống Ngộ rồi thuận miệng nói về chuyện ngày đó: "Không phải lúc ấy cậu cũng ở đó sao? Chẳng lẽ không chú ý à?”
Mạnh Tiệm Vãn chơi bài rất giỏi, đêm đó kiếm được đầy túi tiền, mọi người cảm thấy cứ quét mã thu tiền quá phiền phức nên dứt khoát add Wechat, người thua chuyển tiền cho cô. Không chỉ có anh ta, Yến Bắc, Tề Chính bọn họ đều kết bạn Wechat với cô, Chu Mộ Vân là người duy nhất từng đánh bài với Mạnh Tiệm Vãn mà không thêm Wechat của cô, bởi vì anh ta chưa từng thua.
Điện thoại di động của Tống Ngộ run lên, nhắc nhở anh đã nhận được danh thϊếp Triệu Dịch Sâm gửi tới.
Không biết anh đang suy nghĩ cái gì mà ánh mắt luôn nhìn chằm chằm ly cocktail đỏ cam vàng xanh trước mặt, thoạt nhìn giống như đang ngẩn người, ngón tay lại cách một lớp vải vuốt ve điện thoại di động trong túi, hình như cảm thấy kích động.
Triệu Dịch Sâm không định uốn mấy ly cocktail còn lại, nếu như uống tiếp ngày mai chắc hẳn sẽ không đứng dậy nổi. Anh ta đứng dậy bẻ cổ kéo giãn gân cốt của mình, chuẩn bị về nhà: "Đi thôi."
Đêm nay đi cũng không tính là lỗ vốn, ít nhất đã xác nhận được một chuyện, lời đồn đã biến thành sự thật.
Tống Ngộ gọi người lái thay, về đến nhà cũng đã khuya, Lương Như Thủy còn chưa ngủ, dì trong nhà đang nấu tổ yến cho bà, bát sứ trắng nho nhỏ bốc lên hơi nóng. Người có tuổi càng ngày càng để ý đến việc chăm sóc bản thân, thường xuyên đến salon làm đẹp và thứ không thể thiếu chính là quy trình chăm sóc da, các phương diện khác cũng phải theo kịp.
Lương Như Thủy nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường với vẻ mặt ghét bỏ, bà định mở miệng dạy dỗ anh vài câu thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, bà quay lại nói: "Mẹ đã nghe nói rồi.”
Tống Ngộ đứng đổi giày ở trước cửa, nới lỏng cà vạt, cởi hai nút áo sơ mi ra, cảm xúc không chút phập phồng trả lời: "Nghe nói cái gì?”
"Con đang theo đuổi Vãn Vãn."
Sau khi hầm tổ yến xong, dì Đỗ dùng khăn trắng quấn quanh chén sứ rồi bưng lên, đặt ở trên bàn ăn, lấy cho Lương Như Thủy một cái thìa nhỏ, sau đó tự mình thức thời rời đi, để lại không gian ở trong phòng khách cho hai mẹ con bọn họ nói chuyện.
Lần đầu tiên Tống Ngộ chứng kiến tốc độ truyền tin đồn, anh nghĩ rằng chuyện này chỉ lan truyền trong vòng bạn bè, không nghĩ tới người thế hệ trước cũng biết.
Tống Ngộ Im lặng không lên tiếng.
Anh đã bị quá nhiều người hiểu lầm, ngay cả Mạnh Tiệm Vãn cũng biết, bây giờ anh có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch được, hơn nữa đêm nay chính miệng anh còn thừa nhận, không phải thật cũng đã biến thành sự thật.
Lương Như Thủy uống một ngụm tổ yến nhỏ, tỏ vẻ không hài lòng với sự trầm mặc của anh, tức giận nhíu mày nói: "Thằng nhóc chết tiệt này, mẹ đang nói chuyện với con đấy, sao con không lên tiếng hả? Uống quá nhiều nên đầu óc không tỉnh táo à?”
Tống Ngộ đứng ở bên cạnh bàn, ngón tay tháo mắt kính xuống, một tiếng cười trầm thấp tràn ra từ trong khoang mũi: "Vãn Vãn ư? Gọi cũng thân mật thật đấy, mẹ đây là đã nhận định cô ấy làm con dâu mẹ rồi sao?”
"Không phải con thích con bé thích đến chết đi sống lại, còn đuổi theo Châu Hải xem người ta thi đấu sao?" Lương Như Thủy nhỏ giọng nói thầm: "Đừng tưởng vòng bạn bè con giấu mẹ thì mẹ liền không biết bất cứ thứ gì.”
Tống Ngộ không biết nói sao với bà bèn dứt khoát đánh ra đòn sát thủ: "Mẹ đã luyện xong Thiết Đầu Công của mẹ chưa?” Anh không tin trong lòng bà không cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại hình ảnh Mạnh Tiệm Vãn dạy dỗ bà Tần trong bữa tiệc.
Quả nhiên, Lương Như Thủy vừa nghe lời này liền bị sặc, bà từ từ vuốt ngực để lấy lại hơi cho mình, bà nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, sau khi ổn định cảm xúc của mình mới nghiêm túc nói: "Mẹ đã nói chuyện với bà Mạnh. Vãn Vãn bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời, là một đứa nhỏ tốt hiếu thảo. Con bớt lấy chuyện đó ra hù doạ mẹ đi. Mẹ còn không biết rõ về tình huống ngày hôm ấy sao? Là bà Tần nói chuyện không dễ nghe, Vãn Vãn vì bảo vệ mẹ mình nên mới ra tay... Mặc dù hành vi như vậy hơi quá mức nhưng cũng hợp tình hợp lý.”
Từ khi biết con trai đang theo đuổi Mạnh Tiệm Vãn, Lương Như Thủy cũng gom mình và Mai Tư Tú về cùng một đội, dĩ nhiên cán cân trong lòng nghiêng về phía Mai Tư Tú.
Tống Ngộ không khỏi cảm khái, phụ nữ trở mặt như thời tiết thay đổi. Còn nữa, Mạnh Tiệm Vãn ngoan ngoãn nghe lời à? Sao anh không nhìn ra một chút nào vậy.
Lương Như Thủy khuấy tổ yến trong bát rồi buông thìa nhỏ xuống, bà mím môi, mỉm cười với vẻ mặt hiền hậu: "Có cần mẹ giúp đỡ không? Mẹ thấy con cũng không có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ. Vãn Vãn thoạt nhìn cũng không dễ theo đuổi như cô gái bình thường. Mẹ nói cho con biết..."
Nếu như nói tiếp thì Tống Ngộ anh sẽ phát điên, vì vậy anh liền giơ tay lên cắt ngang lời bà: "Không cần, cám ơn mẹ, con tự theo đuổi được." Không phải, anh không có ý định theo đuổi.
Lương Như Thủy vô cùng vui vẻ, nụ cười trên mặt xếp thành một đóa hoa, bà nhớ tới điều gì đó vội vàng dùng ngón tay ấn khóe mắt, kéo thái dương, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không thể cười không thể cười, sẽ thêm nếp nhăn.”
Tống Ngộ không nói nên lời, cất bước lên lầu, trở lại phòng ngủ, đầu tiên tìm một bộ đồ ngủ rồi đi tắm rửa sạch mùi rượu trên người cùng với một số cảm xúc không rõ ràng.
Nửa tiếng sau, Tống Ngộ sảng khoái đi ra, trong tay cầm một cái khăn trắng, nút áo ngủ một cái cũng không cài, hoàn toàn mở rộng lộ ra l*иg ngực trắng nõn như ngọc. Nếu Mạnh Tiệm Vãn ở chỗ này, hẳn là sẽ phát hiện dáng người của anh đẹp hơn rất nhiều lần so với người em trai chơi bóng kia. Tóc ngắn ướt sũng, sau khi dùng máy sấy tóc sấy khô một nửa, lộn xộn phủ lên trán, ngón tay anh xuyên qua sợi tóc, vuốt hết lêи đỉиɦ đầu, giống như chải đầu, lộ ra vẻ anh tuấn mê hoặc người.
Cặp kính đặt trong phòng vệ sinh phủ một lớp hơi nước, Tống Ngộ khom lưng lấy một miếng vải kính sạch sẽ từ trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng lau mặt kính, một lát sau, hai tròng kính mỏng trở nên trong suốt, khúc xạ ánh đèn màu trắng trên đỉnh đầu.
Tống Ngộ ngồi ở trên giường, kéo một cái gối đệm ở đầu giường, lười biếng dựa vào, cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, danh thϊếp Triệu Dịch Sâm gửi cho anh vẫn còn nằm ở đó.
Avatar wechat của Mạnh Tiệm Vãn là một chiếc xe thể thao hoạt hình màu hồng, Tống Ngộ lập tức liên tưởng đến mái tóc màu hồng của cô, tai nghe cũng màu hồng, hoá ra cô cũng có tâm hồn của thiếu nữ.
Tống Ngộ vươn hai ngón tay, đè chặt khóe miệng, ngăn cản chúng giương lên, âm thầm phản bác chính mình, cái gì mà tâm hồn thiếu nữ chứ, rõ ràng là bề ngoài thiếu nữ, tâm hồn lão đại, lúc nào cũng loanh quanh bờ vực của sự nổi nóng.
Anh nhìn chằm chằm danh thϊếp WeChat của Mạnh Tiệm Vãn rồi thì thào tự nói: "Thêm một wechat mà thôi, cũng không thể đại diện cho điều gì, chẳng phải bọn Triệu Dịch Sâm đều có WeChat của cô ấy sao?”
Tống Ngộ nói xong, ngón tay không khống chế được đi xuống, thêm Mạnh Tiệm Vãn vào danh bạ, nhưng lúc gửi lời mời kết bạn thì anh bỗng nhiên sững người lại.
Nếu như anh nói anh là Tống Ngộ, lấy thái độ của Mạnh Tiệm Vãn đối với anh, chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí còn có thể kéo anh vào danh sách đen.
Tống Ngộ gõ mép điện thoại, suy nghĩ như thế nào mới có thể khiến Mạnh Tiệm Vãn nhìn thấy liền đồng ý kết bạn.
Anh đánh một hàng chữ, cảm thấy không ổn liền xóa từng chữ, rồi đánh một lần nữa, nhìn trong chốc lát, vẫn không hài lòng, lại xóa đi.
Mất mười phút lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng Tống Ngộ mới nghĩ ra một lý do tuyệt vời, Mạnh Tiệm Vãn chắc chắn sẽ không từ chối.
"Xin chào, tôi muốn đến làm móng tay."
------ Ngoài lề------
Chu Chu: Xin chào, bạn mua nhà à?
Tống Tiểu Bát: Tôi nghi ngờ bạn đang ở trong ý nghĩa của tôi :)