Tống Ngộ từ Châu Hải trở về Đế Đô liền giống như trâu đất xuống biển, anh đâm đầu vào dự án mới, bay một chuyến tới New York rồi lại ở Washington một tuần, thời gian rảnh rỗi ít đến đáng thương, anh cũng không lên tiếng trả lời về chuyện tổ chức đua xe ở trong nhóm của Cố Thiệu Ninh.
Một khi bận rộn sẽ không có tâm trạng nghĩ đến những chuyện vụn vặt, thế nhưng Tống Ngộ đã bận đến mức ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon lại luôn cảm thấy trong lòng thiếu điều gì đó, khiến cho cả người anh cảm thấy không còn sức lực.
Anh nghĩ chắc là do cuộc sống ở nước ngoài quá tẻ nhạt, ngoại trừ công việc thì không có gì khác để làm. Sau khi về nước, cuối cùng anh cũng có thể thở phào, thả lỏng một chút, vì thế bèn gửi tin nhắn đến nhóm, hẹn bạn bè ra ngoài uống rượu.
Không ngờ bọn họ đều không rảnh, không phải xã giao thì có chuyện không ở trong địa phương, chỉ có Triệu Dịch Sâm rảnh rỗi nhất nên vui vẻ đồng ý: "Hẹn ở chỗ nào?”
Hai người uống rượu so với một người cũng tốt hơn, tuy rằng Tống Ngộ không thích bản tính nói nhiều của Triệu Dịch Sâm cho lắm. Anh suy nghĩ một lát, không nghĩ ra phải đi đâu, thời gian anh ở trong nước không dài, phần lớn đều đi công tác nên anh thật sự không quen thuộc với những nơi tiêu khiển.
Triệu Dịch Sâm trái lại rất quen thuộc, thấy anh không tìm được thì bèn liệt kê một đống tên câu lạc bộ giải trí, quán bar, hưng phấn giới thiệu đặc sắc của mỗi nơi cho Tống Ngộ.
Suy nghĩ trong đầu Tống Ngộ chợt lóe lên, anh lập tức nắm bắt được một nơi: "Đến quán bar của tên Chung Thành kia đi.”
"Chung Thành ư?" Triệu Dịch Sâm bỗng không nhớ ra người này là ai, trong quán bar anh ta liệt kê không có quán này.
Tống Ngộ đưa ra gợi ý: "Lúc tôi mới về nước, nơi đón gió tẩy trần.”
Triệu Dịch Sâm nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ tới quán bar trang trí cực kỳ phong cách cá nhân kia, anh ta trêu chọc nói: "Nếu cậu nói quán bar cậu bị Mạnh Tiệm Vãn bẻ gãy cánh tay thì tôi sẽ nhớ ra.”
Tống Ngộ: "..."
Anh đã hối hận rồi, đêm nay đồng ý uống rượu với Triệu Dịch Sâm chính là một sai lầm.
Chuyện lần trước trong vòng bạn bè anh còn chưa tính sổ với Triệu Dịch Sâm, bởi vì anh ta ăn nói lung tung nên bây giờ bạn bè đều nghĩ rằng anh đang đuổi theo Mạnh Tiệm Vãn, Hứa Thiêm còn đặc biệt gọi điện thoại ra nước ngoài hỏi anh có phải thật hay không...
Sau khi hẹn thời gian và địa điểm xong, hai người đều cùng lúc đến quán bar. Vừa đến trước cửa đã gặp mặt, Triệu Dịch Sâm còn suýt chút nữa đυ.ng vào đuôi xe Tống Ngộ. Sau khi Tống Ngộ xuống xe không hề nể mặt mà mắng anh ta một trận, xe của anh mới từ cửa hàng 4S về không lâu, nếu lại xảy ra vấn đề thì anh sẽ không để yên cho anh ta đâu.
Hai người đi vào từ cửa chính, vòng qua bức tường có cảm giác khoa học kỹ thuật kia, Tống Ngộ đẩy cánh cửa bên phải ra, cách quầy bar gần nhất, ánh mắt của anh lập tức dừng lại phía sau quầy bar, đáng tiếc không nhìn thấy Mạnh Tiệm Vãn, chỉ có một bartender mặc áo sơ mi trắng phối hợp với tây trang màu đen thắt nơ.
Trước mặt cậu ta bày một cái mâm tròn nhỏ màu đồng, phía trên đặt bốn ly cocktail với nhiều màu sắc khác nhau, cậu ta đang điều chế ly thứ năm, chắc là do khách nào đó gọi.
Triệu Dịch Sâm tụt lại phía sau hai bước, lúc đi tới thấy Tống Ngộ đứng yên không nhúc nhích thì nhìn theo tầm mắt của anh: "Cậu đang nhìn cái gì vậy? Cậu quan tâm đến cocktail à?”
Bình thường bọn họ tụ tập đều chỉ uống rượu vang đỏ, đừng thấy đây là một quán bar nhỏ, ở đây cũng có không ít rượu vang đỏ quý hiếm, lần trước tới đây liền uống được hai chai cũng không tệ lắm, vừa đủ năm.
Tống Ngộ thu lại ánh mắt, trên mặt không có cảm xúc dư thừa nào, anh đút một tay vào trong túi quần và cất bước đi lên lầu, bỏ lại một câu: "Không có hứng thú.”
Tuy rằng chỉ là buổi tụ họp của hai người nhưng bọn họ vẫn đặt một gian phòng xa hoa, mở hai chai rượu vang đỏ, đổ vào lọ đựng rượu. Trong tay Triệu Dịch Sâm cầm ba cái xúc xắc, lật tới lật lui, nửa người trên nghiêng tựa vào lưng ghế và mỉm cười nhìn về phía Tống Ngộ: "Tôi nói hôm nay cậu đến đây không phải để trả thù đấy chứ?”
Tống Ngộ vừa ngồi xuống liền ngẩn người, hoàn toàn không chú ý nghe Triệu Dịch Sâm nói cái gì, anh chỉ dựa vào một từ "trả thù" đoán được lời anh ta nói, sau đó tức giận ngay lập tức và nhấc chân đạp anh ta một cước: "Cậu còn có mặt mũi nói với tôi à!”
Triệu Dịch Sâm như có năng lực tiên tri, trước khi chân anh vươn ta anh ta nhanh chóng né tránh, xúc xắc trong tay rơi xuống sàn nhà, lăn ra thật xa.
"Có phải cậu nói tôi thích Mạnh Tiệm Vãn không?" Tống Ngộ cũng lười tính toán với anh ta, anh thu lại chân dài và nghiêng người cầm lấy bình rượu, rót vào ly của mình.
Triệu Dịch Sâm lớn tiếng kêu lên một tiếng oan uổng: "Nửa đêm nửa hôm cậu đăng ảnh Mạnh Tiệm Vãn trong nhóm bạn bè mà còn trách tôi hiểu lầm à? Cậu hỏi người khác xem có phải cũng nghĩ như vậy không?”
Tống Ngộ uống một ngụm rượu và nhìn anh ta với ánh mắt lạnh nhạt, Triệu Dịch Sâm rót cho mình một ly, cầm trong tay không uống, anh ta lại không sợ chết mà cười nói: "Cậu đừng ngại thừa nhận, chẳng phải cậu thẹn quá hóa giận là bởi vì tôi nói trúng tim đen của cậu sao?”
"Ai thẹn quá hóa giận hả?"
"Dù sao cũng không phải là tôi."
“......”
Tống Ngộ buông ly rượu xuống định rời đi, Triệu Dịch Sâm vội vàng nói lại: "Được rồi được rồi, là do tôi nghĩ nhiều. Cậu không hề hứng thú với Mạnh Tiệm Vãn một chút nào, tuyệt đối sẽ không thích cô ta, càng không thể nào theo đuổi cô ta, cho dù trên đời chỉ còn lại một người phụ nữ là cô ta thì cậu cũng lựa chọn cô đơn đến cuối đời. Như vậy được chưa?" Anh ta nói xong liền rũ mắt xuống tự suy nghĩ lại, một lát sau, vì thể hiện sự chân thành mà giơ một tay lên thề: "Thật ra thì tôi thật sự không nghĩ cậu sẽ theo đuổi Mạnh Tiệm Vãn, cùng lắm cậu chỉ cảm thấy cô ta rất cá tính nên nhìn cô ấy thêm vài lần. Dù sao với tác phong làm việc của Mạnh Tiệm Vãn, tôi không nghĩ cậu có thể đè ép được cô ta.”
Tống Ngộ uống hết rượu trong ly, lạnh lùng hừ một tiếng, không biết là phản bác lời nói của anh ta hay là đang tự so cao thấp với bản thân.
Hai người uống rượu, nói chuyện câu được câu không, đề tài phần lớn xoay quanh công việc. Một tiếng rưỡi sau đã tuyên bố kết thúc buổi tụ họp này. Tống Ngộ mời nhóm nên dĩ nhiên phải trả tiền rồi.
Khi Tống Ngộ lấy thẻ ngân hàng ra, Triệu Dịch Sâm cũng không nói nên lời, về nước bao lâu rồi mà còn chưa học được cách dùng điện thoại di động để thanh toán, anh ta lắc đầu và đưa điện thoại di động của mình cho anh.
Hai người một trước một sau đi xuống dưới lầu, khi giẫm lên bậc thang thứ ba thì Tống Ngộ chợt dừng lại.
Thời gian vừa qua chín giờ rưỡi, đại sảnh lầu một của quán bar trở nên sôi động hơn rất nhiều so với lúc bọn họ đến đây, chỉ liếc mắt nhìn qua thì thấy hầu như không còn chỗ trống, sàn nhảy bên kia càng sôi động hơn, nam nữ vặn vẹo lắc lư thân thể cùng nhau theo tiết tấu âm nhạc, âm nhạc sôi động vang vọng đến bầu trời đến mức màng nhĩ cũng rung theo.
Cách lối đi với những đầu người lắc lư, Tống Ngộ nhìn thấy Mạnh Tiệm Vãn mặc một chiếc váy nhỏ màu đen, đeo một cái túi dáng thể thao ở bên kia quầy bar, cô đưa lưng về phía anh, gật đầu có tiết tấu, mái tóc màu hồng không ngừng biến hóa dưới ánh đèn xoay tròn đầy màu sắc. Trong tay cô cầm một ly cocktail, uống một ngụm lớn như khát thật lâu.
Lúc này Tống Ngộ túm lấy Triệu Dịch Sâm, không chút suy nghĩ liền nói: "Đột nhiên muốn uống cocktail, chúng ta tìm một chỗ ngồi thêm một lát nữa đi.”
Triệu Dịch Sâm quay đầu nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, không phải nói không có hứng thú sao?
Chỗ trống trong đại sảnh thật sự không nhiều lắm, hai người đi qua đám người nhộn nhịp, cuối cùng cũng tìm được hai hàng ghế trống ở vị trí gần vách tường.
Tống Ngộ vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền cầm danh sách rượu tới, Triệu Dịch Sâm nhận lấy nhìn một cái, gọi một ly máy bay ném bom B-52*, hỏi Tống Ngộ muốn uống gì.
*Cocktail máy bay ném bom B-52 ( Cocktail B52): là món thức uống độc đáo với hương cà phê và cam đặc trưng, với tên gọi được lấy cảm hứng từ tên một loại máy bay ném bom tầm xa B52. Kể từ khi ra đời năm 1977, loại cocktail đã nhanh chóng nổi tiếng trên toàn thế giới và rất được lòng những ai thích thưởng thức những loại đồ uống có cảm giác mạnh.
Tống Ngộ tiện tay chỉ một loại trong danh sách, có lẽ chính anh cũng không thấy rõ ý nghĩa của loại cocktail này, kết quả nghe được Triệu Dịch Sâm cười nói: "Oa, first love, mối tình đầu.”
Nhân viên phục vụ cầm danh sách rượu xoay người rời đi, Tống Ngộ lại nhìn về phía quầy bar thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng Mạnh Tiệm Vãn, anh đứng thẳng dậy đi vòng quanh nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của cô.
------ ngoại lề------
Triệu Tiểu Ngũ: Tống Tiểu Bát thật sự là một người đàn ông một nói một đằng làm một nẻo, không xứng làm bạn của tôi, một chút cũng không!
Tiểu Bát: Cút cút cút cút cút!