Tống Ngộ lau xong và gấp khăn tay đặt ở bên cạnh bàn, anh dời ghế dựa về phía Mạnh Tiệm Vãn một chút, cởi bỏ một cái nút âu phục rồi ngồi xuống, giống như quan hệ hai người rất tốt nhưng trên thực tế cách đây không lâu mới đánh một trận, chính xác là Mạnh Tiệm Vãn đánh anh.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới, nhìn thoáng qua Tống Ngộ, chắc là vì chưa từng thấy người mặc âu phục thắt cà vạt tới ăn quán ven đường nên cảm thấy vô cùng tò mò.
Mạnh Tiệm Vãn nhận lấy thực đơn nhìn lướt qua, sau đó gọi những món ăn quen thuộc: "Cho ba cân tôm hùm đất, vị cay và tỏi mỗi bên một nửa, một đĩa lạc và đậu luộc, với 12 chai bia.”
Nhân viên phục vụ cầm bút bi trong tay ghi lại những gì cô gọi trong cuốn sổ, cuối cùng người phục vụ hỏi 1 câu thường xuyên hỏi: "Quán của chúng tôi có món gà nước bọt*, do người Tứ Xuyên đích thân làm, cô có muốn thử không?" Anh ta chỉ vào một cái l*иg sắt trước quán: "Gà tam hoàng nhà nuôi, chất lượng thịt rất ngon, tất cả đều là gϊếŧ mổ trong một ngày.”
* gà nước bọt(口水鸡): là món ăn rất nổi tiếng ở Tứ Xuyên không chỉ đối với người dân địa phương mà ngay cả du khách nước ngoài cũng muốn thưởng thức thử khi có dịp đến đây.
Nghe phục vụ cố gắng chào hàng đẩy mạnh tiêu thụ, Mạnh Tiệm Vãn cũng định gọi, song khi cô nhìn lướt qua mấy con gà nằm sấp trong l*иg sắt thì lập tức gạt bỏ suy nghĩ này: "Không cần, cám ơn.”
Nhân viên phục vụ quyết tâm không từ bỏ mà tiếp tục đề cử: "Thực sự không muốn thử một chút sao? Khách đã ăn đều khen không ngớt.”
Mạnh Tiệm Vãn nhấc chân giẫm lên thanh ngang dưới một cái ghế trống bên cạnh, nào ngờ ghế nhựa ở ngoài trời phơi gió phơi nắng đã lâu trở nên vô cùng yếu ớt, Mạnh Tiệm Vãn mới một cước chân ghế đã nứt ra, phát ra vài tiếng giòn tan. Cô hoàn toàn không kiên nhẫn mà vạch trần lời nói dối của nhân viên phục vụ: "Cửa hàng của anh không sử dụng gà tam hoàng."
Tống Ngộ bị sặc nước miếng, anh ho khan hai tiếng và nhỏ tiếng lịch sự nhắc nhở: "Nói chuyện cẩn thận.”
Mạnh Tiệm Vãn quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái, trong mắt sáng ngời viết ba chữ "Bệnh thần kinh", sau đó lại nói với nhân viên phục vụ: "Gà tam hoàng có lông vàng, miệng vàng, chân vàng, tôi thấy gà trong l*иg chỉ có vẻ bề ngoài, cũng không phải gà tam hoàng, quán của các anh lấy đồ giả trộn lẫn với đồ thật à? Lừa dối người tiêu dùng?”
Vẻ mặt nhân viên phục vụ khẽ thay đổi, sợ giọng nói của cô lớn hơn một chút sẽ bị khách hàng khác nghe thấy nên liền lui về phía sau run rẩy nói: "Cô, cô chờ một chút, tôm hùm đất sẽ sớm mang ra.”
Mạnh Tiệm Vãn thay đổi tư thế thoải mái, nghiêng người dựa vào ghế, trong tay cầm điện thoại di động, giống như chơi bật lửa lật tới ngã lui, trước sau chưa từng rơi xuống.
Tống Ngộ cũng không thu lại ánh mắt, từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm cô, anh cảm thấy từng cử chỉ của cô đều lộ ra một khí chất của đại ca, quả nhiên không dễ chọc, nhưng có một điều khiến anh rất tò mò: "Mạnh Tiệm Vãn, cô là chủ một hộ chuyên nuôi gà à?" Vừa rồi cô nói rất rõ ràng mạch lạc, mặc dù anh không nghe hiểu nhưng vẻ mặt nhân viên phục vụ kia trông rất bất ngờ và sợ hãi.
Đúng vào lúc này, nhân viên phục vụ bưng một đĩa lạc và đậu luộc đặt trên bàn, Mạnh Tiệm Vãn nghiêng người cầm lấy một hạt lạc, nhanh chóng nhét vào miệng Tống Ngộ: "Tôi là hộ chuyên cho heo ăn!”
Tống Ngộ không hề đề phòng, khi lấy lại tinh thần thì trong miệng đã có hạt lạc, răng cắn một cái, nước tràn ra khiến lông mày anh nhíu chặt, anh phun ra rồi lại nhìn Mạnh Tiệm Vãn, cô vừa chơi điện thoại vừa không thèm nhìn mà cầm đậu luộc bỏ vào miệng, dùng răng rút đậu ra, rồi tiện tay ném vỏ đậu xuống.
Khi cảm nhận được Tống Ngộ đang nhìn mình, Mạnh Tiệm Vãn thật sự không còn cách nào khác, ngước mắt đón lấy ánh mắt của anh: "Anh rất rảnh rỗi sao? Anh định đi với tôi đến khi nào đây?”
Màn đêm buông xuống, chân trời lưa thưa những vì sao, ánh sáng đen ngòm, trên quầy hàng đêm gắn chuỗi đèn led giống như mạng nhện, một con trùng nhỏ không biết tên đi vòng quanh bóng đèn, xung quanh tràn ngập tiếng uống rượu tán gẫu, nồng đậm hơi thở mùa hè.
Tống Ngộ đặt một tay lên trên lưng ghế trống bên cạnh, vắt chéo chân, giày da sáng đến phản quang, ánh mắt nhìn Mạnh Tiệm Vãn qua một lớp tròng kính mỏng: "Làm huề với tôi đi, tôi sẽ không theo cô nữa.”
Vốn tưởng rằng Mạnh Tiệm Vãn lại muốn cãi, không ngờ cô lại sảng khoái gật đầu: "Được, chúng ta huề, anh đi đi.”
Tống Ngộ: "..."
Hai đĩa tôm hùm đất đều được bưng lên, còn có bia ướp lạnh, Mạnh Tiệm Vãn đã thả lỏng tâm trạng, cô thu cái chân đang gác trên chiếc ghế kia, đeo găng tay dùng một lần, tập trung cúi đầu bóc tôm, ngón tay cầm thịt tôm đầy màu đỏ tươi bỏ vào nước ngâm một chút, sau đó đưa vào miệng với vẻ mặt thỏa mãn.
Mạnh Tiệm Vãn liên tục ăn bốn năm con, khi thấy người bên cạnh vẫn không nhúc nhích thì nhướng mày: "Sao anh còn chưa đi?”
Đầu ngón tay Tống Ngộ điểm trên màn hình điện thoại di động: "Trợ lý đang trên đường tới đây.”
Mạnh Tiệm Vãn cầm chai bia lên khui với tâm trạng rất thoải mái. Tống Ngộ nhìn cô ngước cổ lên, đường cong cằm kéo dài, làn da dưới chùm đèn nhẵn nhụi mịn màng giống như một con thiên nga trắng xinh đẹp, nhưng con thiên nga này không uống nước mà uống bia.
Anh vô thúc nhếch khóe môi nở nụ cười, bên cạnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng ồn ào, Mạnh Tiệm Vãn nghiêng mắt nhìn qua, thì ra là một đám em trai chơi bóng rổ tới ăn khuya, các nam sinh cao lớn giống như từng cây bạch dương cao ngất, mặc áo đấu rộng thùng thình, trên trán mỗi nam sinh buộc băng cột đầu, thoạt nhìn tràn đầy sức sống.
Bọn họ cười đùa, vừa tán gẫu chuyện thú vị trên sân bóng, vừa thúc giục nhân viên phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên.
Một trong những chàng trai đá chân của cậu thanh niên đối diện ở dưới gầm bàn, nhỏ tiếng nói: "Anh ơi, hướng 10 giờ, có một em gái có giá trị nhan sắc siêu cao!"
Sự chú ý của chàng trai kia đều ở trong trò chơi di động, nghe vậy liền không kiên nhẫn quay đầu liếc lung tung, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại, cậu ta cũng mặc kệ đồng đội trong trò chơi hỏi cậu ta có phải tắt máy rồi hay không, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Mạnh Tiệm Vãn.
Cô gái gác hai tay ở bên bàn và lột vỏ tôm hùm một cách nghiêm túc, sườn mặt bị bao phủ bởi ánh đèn giống như một lớp bộ lọc mềm mại, tạo nên chất lượng hình ảnh mông lung của phong cách Hồng Kông. Bộ áo liền quần trên người cô trông mạnh mẽ, dây cầu vai chỉ rộng hai ngón tay để lộ ra xương quai xanh giống như dùng dao khắc gọt thành, hình xăm phía dưới làm cho cô tràn đầy vẻ đẹp hoang dã.
Tiếng giật dây của bạn bè truyền đến bên tai của chàng trai kia: "Anh, cơ hội hiếm có, qua xin wechat đi!”
Bên kia gây ra tiếng động không nhỏ, dĩ nhiên Tống Ngộ cũng chú ý tới, anh nhíu mày lại, một đám nhóc con không thấy vẫn còn một người đàn ông đang ngồi bên cạnh Mạnh Tiệm Vãn à? Chẳng lẽ không suy nghĩ và suy đoán rằng anh có thể là bạn trai của Mạnh Tiệm Vãn sao?
Tống Ngộ đẩy cánh tay Mạnh Tiệm Vãn: "Đi qua đánh cậu ta đi.”
Mạnh Tiệm Vãn: "??? ”
Tôi là một kẻ bạo lực à? Vừa thấy người liền đánh?
"Tại sao cô không đánh cậu ta? Đánh cậu ta đi, câu ta đang nhìn chằm chằm cô, đôi mắt của cậu ta nhìn đến sắp rơi ra rồi kìa." Tống Ngộ nói một cách nghiêm túc: "Lúc trước chẳng phải tôi chỉ nhìn cô nhiều hơn hai lần thì cô đã bẻ gảy cánh tay tôi sao.”
Mạnh Tiệm Vãn cởi một cái bao tay dính đầy dầu đỏ, chống trán nhìn về phía bàn bên cạnh, nam sinh nhìn trộm bị bắt được, khuôn mặt và lỗ tai đều đỏ lên, tầm mắt tránh né nhìn chung quanh, vén vạt áo lên quạt và giả vờ như mình rất nóng để che giấu, chỉ tùy tiện nhìn lung tung.
Hiển nhiên những nam sinh thường xuyên chơi bóng tập thể dục nên dáng người rất đẹp, lộ ra cơ bắp ở bụng có đường cong rõ ràng, hai bên đường nhân ngư đi vào quần thể thao, không có loại cảm giác quá mạnh mẽ mà trái lại còn vừa vặn gợi cảm.
Mạnh Tiệm Vãn phóng khoáng nhìn cơ bụng của em trai, dường như cảm thấy rất hài lòng mà nhướng mày nói: "Tôi đã nhìn lại cậu ta rồi.”
Tống Ngộ dừng một chút rồi bừng tỉnh: "Thì ra ý cô là như vậy, lúc trước cô trách tôi không cho cô nhìn à? Cô nên nói sớm chứ, cô không nói thì làm sao tôi biết được?”
Mạnh Tiệm Vãn: "..."
Mạnh Tiệm Vãn hé miệng và nặn ra một nụ cười giả tạo, bây giờ cô thật sự muốn đánh người rồi.