Cô đi vào phòng thay quần áo, hai người đàn em dừng bước, chờ ở cửa ra vào.
Một lát sau, Mạnh Tiệm Vãn đã thay một một bộ quần áo khác từ bên trong đi ra, quần áo đua xe ngầu lòi không biết bị vứt ở đâu rồi. Cô mặc áo màu xanh quần màu đen, dây áo mảnh như sợi tơ miễn cưỡng treo trên vai gầy nhỏ, để lộ ra một vùng da lớn, hai xương quai xanh cong hõm sâu xuống giống như hồ nước có thể nuôi cá, bên phải xương quai xanh còn có một hình xăm nhỏ, ở dưới mang ủng ngắn màu đen. Trong lúc đi, eo trắng nõn như ẩn như hiện, trong suốt giống như trân châu, vô cùng chói mắt
Dù đã từng thấy Mạnh Tiệm Vãn như vậy, nhưng Ngụy Xán Dương vẫn bị kinh động đến khó thở, hai bên tai đỏ nóng lên.
Mạnh Tiệm Vãn từ trong túi lấy ra một cây kẹo que, lột hai ba lớp giấy rồi bảo vào trong miệng, cây que màu trắng ở bên trái khóe môi, độ cong hơi nhếch lên.
Đôi mắt cô sáng long lanh, lông mì nhỏ dài, lúc cụp mắt còn vểnh lên, màu môi đậm hơn người bình thường, cho dù không bôi son cũng đỏ bừng đẹp mắt.
"Alo, anh Hứa, bây giờ anh có rảnh không? Tôi đi qua tìm anh, có chút chuyện cần bàn bạc với anh."
Ngụy Xán Dương tỉnh táo lại, thấy Mạnh Tiệm Vãn lấy điện thoại di động bấm gọi cho một người, cô kéo kẹo que trong miệng ra, vừa nói với giọng điệu lười nhác, vừa đi về phía bãi đậu xe.
Ngụy Xán Dương nghi hoặc, nhìn Cẩu Thịnh cũng đang nghi hoặc giống mình, nhỏ giọng hỏi: "Anh Hứa là ai?"
Bọn họ với chị Mạnh có quan hệ tốt như vậy, không lý gì không biết bạn của cô, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói tới tên "anh Hứa" này, là một tên giang hồ à?
Cẩu Thịnh cũng không biết anh Hứa là thần thánh phương nào, nhưng vẫn giả vờ tỏ vẻ hiểu biết: "Bị ngu hả? Đến cả anh Hứa cũng không biết? ‘Anh Hứa, anh có muốn có vợ không? Chỉ cần anh mở miệng, tôi sẽ đưa đến ngay cho anh", chính là anh Hứa đó đấy."
Ngụy Xán Dương: "..."
Là cái quái gì?
Hứa Thiêm không biết mình bị người ta ‘đưa một người vợ’, anh ta ở trong điện thoại nói với Mạnh Tiệm Vãn: “Bốn giờ tôi phải đi ra sân bay đón bạn, cậu ấy mới từ Mỹ về, còn chưa quen cuộc sống nơi đây. Chúng ta có thể hẹn vào thời gian khác, vừa khéo tôi cũng có chuyện muốn nói với cô."
"Bốn giờ?" Mạnh Tiệm Vãn cầm điện thoại bên tai xuống xem giờ, bây giờ là 3 giờ, cô lần nữa bỏ kẹo que vào lại bên trong miệng, nói không rõ ràng: “Tôi đang ở trường đua xe gần sân bay, anh khỏi đi đi, gửi cho tôi tên họ và cách liên lạc của bạn anh, tôi đi đón giúp anh."
Hứa Thiêm trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng nói: "Làm phiền cô rồi."
"Chút lòng thành thôi mà." Mạnh Tiệm Vãn đẩy kẹo từ quai hàm trái qua quai hàm phải, lớn giọng nói: "Bạn của anh cũng là bạn của tôi."
Cúp điện thoại, Hứa Thiêm liền gửi số chuyến bay của và cách liên lạc tới số của Mạnh Tiệm Vãn, anh ta không nói rõ tên là gì, chỉ nói là "anh Tống".
Mạnh Tiệm Vãn cũng không hỏi kỹ, ngón tay móc lấy chìa khóa xe, không quay đầu chỉ phất tay về hướng hai người phía sau: "Hai người các cậu làm gì thì làm đi, tôi đi sân bay đón người."
Cẩu Thịnh và Ngụy Xán Dương liếc mắt nhìn nhau, còn chưa kịp nói cái gì, đã thấy Mạnh Tiệm Vãn nhấn chìa khóa xe, siêu xe màu vàng ở hàng thứ ba trong bãi đậu xe lóe đèn lên.
Mạnh Tiệm Vãn mở cửa xe ngồi vào, nịt dây an toàn, để điện thoại xuống, đạp cần ga, xe như mũi tên rời cung phóng nhanh ra khỏi bãi đỗ xe.
Ngụy Xán Dương nhìn chằm chằm vào đuôi xe sắp biến mất trong tầm mắt, giơ ngón tay cái lên, nghiền ngẫm nói: "Chị Mạnh đúng là nghịch thiên mà, bãi đậu xe mà cũng có thể biến thành đường đua."
—— .
Sau hai mươi phút Mạnh Tiệm Vãn đã tới sân bay quốc tế Đế Đô , cô "móa" một tiếng, cắn nát kẹo que trong miệng, nếu biết còn sớm như vậy đã không chạy bão tố rồi.
Cô kiếm chỗ râm mát, dựa lưng vào vách tường, buồn bực nhàm chán mở điện thoại chơi PUBG.
Ván thứ hai kết thúc, Mạnh Tiệm Vãn thấy thời gian không sai biệt lắm, liền mở tin nhắn tìm số điện thoại anh Tống, gọi một cú điện thoại.
May mà không có tiếng báo đã tắt máy, vang lên mười mấy tiếng thì cũng tiếp thông, Mạnh Tiệm Vãn mở miệng trước: "Anh Tống, tôi là bạn của Hứa Thiêm, thay anh ấy tới đón anh, bây giờ anh đã đến đâu rồi? Tôi đang đứng ở lối đi hàng T3 ..."
Dòng người đi ra, Mạnh Tiệm Vãn vừa quay đầu tìm kiếm trong đoàn người đông đúc thì tầm mắt từ từ dừng lại trên một người đàn ông cao lớn, anh mặc âu phục màu lam đậm, áo sơ mi trắng đã cởi hai nút trên cùng, mang mắt kính màu vàng gọng mảnh, cả người lộ ra hơi thở lạnh lùng cấm dục.
"Vừa khéo, tôi cũng ở lối đi hàng T3."
Giọng nam trầm thấp mát lạnh vang lên bên cạnh, cùng lúc đó trong điện thoại cũng vọng ra giống như vậy, cùng một câu nói.
Bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Tiệm Vãn xác định, người trước mắt này chính là bạn của Hứa Thiêm. Còn anh Tống cũng nhìn Mạnh Tiệm Vãn, ánh mắt ngừng lại, trong đầu nảy ra ý nghĩ đúng là ngoài dự đoán. Hứa Thiêm không tự mình tới đón anh, mà phái một cô gái tới, còn là... tiểu mỹ nhân.
Làm cái gì vậy?
Từ trước đến giờ Mạnh Tiệm Vãn không quá nhiệt tình với người xa lạ, nhưng mà bởi vì cô nợ ân huệ của Hứa Thiêm quá nhiều nên mới chủ động giúp anh ấy đi đón bạn. Thái độ của cô lạnh nhạt: “Anh chính là anh Tống? Đi thôi, xe tôi đậu ở phía trước.”
Tống Ngộ nhíu mày, xem ra anh không được tiểu mỹ nhân này tiếp đãi.
Cô gái đi ở phía trước, Tống Ngộ kéo vali hành lí theo ở phía sau, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới. Dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, đầu tóc hồng kia quả thực làm người khác chú ý, da cánh tay trắng như tuyết, đặc biệt là eo nhỏ hơi hở, uyển chuyển không chịu được một cái nắm, khiến người ta một ngắt một cái. Tầm mắt dời xuống, rơi vào ủng da dày nặng màu đen, Tống Ngộ dừng lại, thu hồi tâm tư.
Mạnh Tiệm Vãn phát giác ra, âm thầm xì một tiếng.
Hai người ngồi lên xe, Tống Ngộ chủ động nói địa chỉ nhà mình, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh, bắt chuyện: "Không biết em tên là gì? Trở về tôi sẽ báo đáp."
Mắt Mạnh Tiệm Vãn nhìn thẳng: "Không cần, tôi và Hứa Thiêm là bạn bè."
Ý tứ, tôi tới đón anh không nửa xu quan hệ với anh, đừng có mà tưởng bở.
Khuỷu tay Tống Ngộ chống bên cạnh cửa sổ xe, ngón trỏ chạm môi dưới, làm như không nghe thấy, mỉm cười nói: "Vậy càng không được, tôi là tôi, Hứa Thiêm là Hứa Thiêm, con người của tôi đây, không thích nhất là nợ ân tình, nếu như em không cho tôi cảm ơn em, sợ là đêm nay tôi không thể chợp mắt được."
Ấn đường Mạnh Tiệm Vãn cau lại, lần đầu tiên gặp anh Tống này, cô nghĩ anh ta là người khó gần, nhân sĩ [1]cao quý lạnh lùng xa cách, hay có thể nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhân dĩ quần phân[2], Hứa Thiêm là một người đàn ông ôn nhu nho nhã, người có thể làm bạn bè với anh ấy không quân tử khiêm tốn thì cũng là thân sĩ tao nhã, nào có nghĩ tới lại là một tay ăn chơi.
[1] thân sĩ: chỉ những người sinh ra tốt đẹp, hiền lành và tốt bụng" thuộc tầng lớp xã hội cao.
[2] nhân dĩ quần phân( Nhân Dĩ Loại Tụ, Vật Dĩ Quần Phân): người nhóm theo loài, vật tụ theo bầy. Câu này hàm nghĩa những sự vật có cùng một tánh chất sẽ thu hút lẫn nhau, hoặc nói rộng hơn là phân chia sự vật theo tánh chất đặc trưng của chúng.
Đã như thế, cô càng không kiên nhẫn được nữa: "Vậy anh cũng đừng có ngủ."
Tống Ngộ nghiêng người sang nhìn Mạnh Tiệm Vãn, như muốn nói có phải cô rất có thành kiến với tôi không, thì bỗng nhiên chú ý tới hình xăm chỗ xương quai xanh bên phải của cô, cảm thấy rất thú vị, dứt khoát nói sang chuyện khác: "Hinh xăm này của cô nhìn rất đặc biệt, đây là gì vậy? Thoạt nhìn như một khẩu súng?"
Mạnh Tiệm Vãn liếc anh một cái, nhếch môi gằn từng chữ: "AWM, anh có thể thử xem."
Tống Ngộ: "..."
Phía trước vừa lúc là đèn đỏ, Mạnh Tiệm Vãn đạp phanh xe, vững vàng dừng lại trước vạch qua đường. Cô duỗi tay vào bên trong hộp xe lấy ra hủ Xylitol, đổ hai viên ném vào trong miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm con số màu đỏ phía trước, tay khoát lên trên tay lái, gõ từng cái.
Lúc đèn đỏ đếm ngược sáu mươi hai giây, Tống Ngộ không nhịn được một lần nữa tiến tới gần, giống như rất hứng thú với hình xăm của cô: "Em xăm cái này ở đâu vậy? Tôi cũng muốn xăm một cái giống như vậy, nhưng mà tôi nhìn kỹ lại thấy giống như vẽ? Không chân thật lắm."
Nói xong, Tống Ngộ càng sáp gần hơn, như muốn nhìn rõ một chút, thậm chí còn muốn động tay sờ thử xem hình xăm có bị mờ không thì bất ngờ ngửi thấy mùi quýt, anh ngẩn người, tay kia cũng chợt dừng ở giữa không trung.
Ánh mắt Mạnh Tiệm Vãn thoáng nhìn qua, đầu lưỡi chống đỡ quai hàm, từ từ nhắm mắt, như là đang cố gắng nhẫn nhịn. Đừng nói người này là bạn của Hứa Thiêm, dù ông trời con tới, cô cũng phải giáo huấn một trận!
Đệt! Người đàn ông này gần cô như thế, còn nhìn chằm chằm ngực cô, bước kế tiếp có phải sẽ ra tay hay không?
Mạnh Tiệm Vãn nắm lấy tay Tống Ngộ ở giữa không trung, trở tay đè tay anh ra đằng sau, sườn mặt anh đè trên cửa xe, một cái tay khác chỉ vào trán anh, hùng hổ nói: "Thằng nhóc con, chưa nghe ngóng tới danh tiếng chị Mạnh này à, còn dám động tay động chân với tôi? Tôi thấy anh chính là không muốn sống! Nếu không phải là xem anh là bạn bè Hứa Thiêm, hôm nay tôi đã đánh gãy chân anh rồi!"
Tống Ngộ chưa kịp phòng bị thì đã đánh úp, từ nhỏ đến lớn anh luôn thuận buồm xuôi gió, đây là lần đầu tiên bị người ấn đến không thể động đậy như vậy, như con cá trên thớt mặc người ta chém gϊếŧ, ngoại trừ căm tức, còn có cánh tay truyền đến cơn đau nhói như kim đâm. Mồ hôi lạnh trên trán anh ứa ra, huyệt thái dương giật thình thịch, gân xanh ở thái dương cũng nhô ra, ‘a’ một tiếng, cuối cùng tiếng rên thống khổ trào ra: "Đau đau đau đau... Buông tay, em có phải hiểu lầm rồi không?"
Mạnh Tiệm Vãn hừ một tiếng, không đáp lời, nhưng là càng dùng sức bẻ cánh tay anh ra phía sau.
Tống Ngộ cảm thấy cánh tay này không phải là của mình nữa, đang muốn xin tha, thì nghe thấy một tiếng "rắc", giọng như âm thanh trật khớp.