Chương 16: Tuyệt Đối Không Cưới Mạnh Tiệm Vãn

Lương Như Thủy nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không yên tâm, nhất định phải làm chút gì đó.

Có rồi! Hai tay của bà hợp lại, vỗ vào lòng bàn tay, chớp mắt với chồng: "Nếu không nhà chúng ta tổ chức tiệc rượu đi? Mời mọi người tới chơi, bảo bọn họ dẫn theo cả nhà tới, nếu A Ngộ coi trọng con gái nhà ai, thì đó là con dâu của chúng ta!"

Bà càng nói càng cảm thấy ý này quả thực là hoàn hảo, còn định vỗ tay cho chính mình.

Tối hôm qua nháo loạn một hồi không đâu vào đâu, Tống Tiêu Chinh không muốn lại càn quấy với bà, lật trang báo trong tay, nghiêm túc nói: "Ở công ty A Ngộ vừa đứng vững gót chân, em đừng để nó bị phân tâm."

Lương Như Thủy bất mãn: "Chuyện này sao có thể nói là bị phân tâm? Có câu nói, thành gia lập nghiệp, trước tiên phải thành gia sau đó mới lập nghiệp!"

Tống Tiêu Chinh không biết làm sao, đành lấy Tống Ngộ ra làm bia đỡ đạn: "A Ngộ chưa hẳn là muốn."

Lương Như Thủy: " Em mở tiệc là chuyện của em, mặc kệ thằng bé thế nào, nó chỉ cần nghiêm túc tham gia là được rồi."

Bà nói xong liền hào hứng lên kế hoạch mở tiệc, trước tiên là gọi điện thoại kêu người tới nhà giúp bố trí sảnh tiệc, sau đó hẹn đầu bếp Michelin, cuối cùng lên danh sách khách mời và làm thiệp mời.

Những quy trình này bà không thể không quen thuộc hơn, nên bắt tay vào làm rất nhanh.

Buổi tối Tống Ngộ về đến nhà, Lương Như Thủy chính thức thông báo với anh: "Tối thứ sáu tuần này mẹ sẽ tổ chức tiệc rượu, mời bạn bè tới chung vui, con phải đúng giờ tham dự đấy."

Tống Ngộ lấy iPad, nhìn thoáng qua lịch trình Tạ Vịnh sắp xếp, thứ sáu buổi tối đúng lúc không có chuyện gì, anh nhàn nhạt "vâng" một tiếng.

Mấy năm qua anh không ở trong nước, có rất nhiều người anh không quen biết, vừa khéo nhân cơ hội này kết giao với họ, để sau này có lợi cho sự phát triển công ty.

Lương Như Thủy đối với con trai cảm thấy rất hài lòng, cầm một xấp thiệp mời qua cho anh nhìn: “Con xem, có cần thêm người hay không?”

Tống Ngộ không cầm, lười biếng dựa vào lưng ghế dựa: “Con quen biết mấy người đâu! Mẹ cứ mời đi.”

Thiệp mời Lương Như Thủy chuẩn bị rất tinh tế, thiết kế chạm khắc màu đen tuyền, phía bên trên in kiểu chữ mạ vàng, dưới góc phải thiệp còn có tua rua màu chàm.

Tống Ngộ chỉ tùy tiện quét mắt nhìn thôi mà phải cảm thán, quả nhiên là thẩm mỹ của phụ nữ, sao bà không buộc hoa hồng lớn ở trên luôn đi?

Lương Như Thủy thấy anh không có hứng thú, nhếch miệng, tự mình làm. Bỗng nhiên, Tống Ngộ chú ý tới một tấm thiệp trong đống thiệp mời, hai ngón tay cầm lên đưa tới trước mặt, hứng thú nói: "Nhà họ Mạnh?"

Lương Như Thủy thuận miệng nói: "Chắc là con chưa biết bà Mạnh đúng không? Mẹ nói là bà Mạnh sau, không phải là trước kia nha."



Đám cưới của Mạnh Vị Hoài và Mai Tư Tú làm rất khiêm tốn, sau khi kết hôn Mai Tư Tú lại ít khi tham gia tiệc, cho nên hiếm người thấy bà ấy. Lương Như Thủy cũng từng gặp bà ấy mấy lần, cảm thấy bà ấy là một người phụ nữ rất dịu dàng, đến mức đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ như bà con có ý nghĩ muốn bảo vệ bà ấy.

Tống Ngộ đáp một tiếng ‘vâng’, quả thật là chưa từng thấy, bà Mạnh hiện tại hẳn là mẹ của Mạnh Tiệm Vãn.

Giống như để xác nhận suy nghĩ của anh, một giây sâu Lương Như Thủy mở miệng nói: “Nghe nói bên cạnh bà ấy có đứa con gái của chồng trước, cho tới bây giờ mẹ chưa từng gặp, không biết dung mạo ra sao.”

Nói tới đây, Tống Ngộ ngoài cười nhưng trong không cười: "Con nghĩ mẹ không cần gặp đâu, sợ mẹ sẽ bị hù dọa đó."

Lương Như Thủy đẩy anh một cái: "Xem con nói kìa, bà Mạnh xinh đẹp như vậy, con gái mà bà ấy sinh ra nhất định sẽ không kém, nói không chừng có thể làm con dâu mẹ đấy." Bây giờ suy nghĩ của bà là, chỉ cần đối phương là cô gái này, thì có thể tương lai sẽ trở thành con dâu của bà.

Tống Ngộ không nhịn được, giễu cợt: "Mẹ nằm mơ đi."

Tống Ngộ anh thà độc thân cả đời, đến đời sau, cả kiếp sau sau nữa cũng tuyệt đối không cưới con nhóc Mạnh Tiệm Vãn chết tiệt kia đâu! Anh còn muốn sống thêm mấy năm….

—— .

Xế chiều hôm sau ở nhà họ Mạnh đã nhận được thiệp mời.

Mai Tư Tú cầm thiệp trên tay lật qua lật lại với vẻ mặt khó xử, bà không muốn tham gia loại tiệc rượu này, bà cảm thấy cả người không được tự nhiên, hơn nữa bà với những người kia không quá quen thân, nói chuyện sẽ có chút lúng túng.

Nhưng bà cụ trong nhà đã lên tiếng, bảo bà dẫn Mạnh Duy Hạ và Mạnh Kiều Sâm đi.

Bà cụ Mạnh rất khôn khéo, thông minh, vừa nhìn thấy đã đoán được ý đồ của nhà họ Tống. Tống Ngộ mới về nước, cũng vừa đến tuổi lập gia đình, bà chủ nhà họ Tống đây là đang có ý định chọn con dâu.

Mai Tư Tú đương nhiên không dám đối nghịch lại bà cụ, đành phải nhắm mắt chọn lễ phục.

Bà mặc sườn xám màu xanh nhạt, họa tiết là những đóa hoa trà nhỏ, kéo dài từ cổ áo đến thắt lưng, trên làn váy vòng qua eo nhỏ cũng thêu những đóa hoa trà trắng giống như vậy.

Màu sắc hình như có chút trẻ trung, Mai Tư Tú cau mày nhìn gương, quay đầu hỏi Mạnh Tiệm Vãn đang ngồi trên ghế sofa chơi game: “Vãn Vãn, mẹ mặc bộ này thấy được không?”

Mạnh Tiệm Vãn không ngẩng đầu, đáp qua loa như những người đàn ông cặn bà: "Đẹp."

Mai Tư Tú: "..."

Mai Tư Tú đi chân trần tới trước mặt cô, Mạnh Tiệm Vãn còn đang nói chuyện với đồng đội trong trò chơi: "Số 3, lái xe đến đầu đường chờ, chị nhảy dù đi cướp."



Số 3 là một cô gái, bị giọng nói của cô mê hoặc, ngoan ngoãn nói: "Được, em đi ra kia chờ chị."

Mạnh Tiệm Vãn cười khen: "Ngoan lắm."

Đồng đội số 3 che mặt, thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Chị gái, chị có thể kết bạn với em không? Lần sau cùng nhau chơi."

Hợp tác xong một ván, Mạnh Tiệm Vãn nhìn ra kỹ thuật của đồng đội số 3 không tệ, gật đầu đồng ý: "Có thể."

Mai Tư Túi im lặng, đợi đến lúc Mạnh Tiệm Vãn chơi game xong, bà mới lên tiếng: "Vãn Vãn, con muốn đi tham gia tiệc rượu với mẹ không?"

Mạnh Tiệm Vãn cầm trái nho trong đĩa đựng trái cây ném lên không trung, rồi ngước cổ há miệng tiếp lấy, răng cắn mở, nước ngọt chảy vào trong miệng, thờ ơ hỏi: “Tiệc rượu gì? Chơi mạt chược à?”

"Không phải." Mai Tư Tú đưa thiệp mời cho cô nhìn, dịu dàng nói: "Là của một vị phu nhân tổ chức, nói là muốn tụ họp mọi người nói chuyện phiếm, Hạ Hạ và Kiều Sâm cũng đi."

Mạnh Tiệm Vãn liền nói: "Vậy con không đi, vô vị."

Mai Tư Tú ngồi bên cạnh cô, lấy quả nho đút vào trong miệng cô, buồn buồn nói: "Mẹ cho là con sẽ đi với mẹ."

Mạnh Tiệm Vãn biết rõ tiếp theo bà sẽ dùng nước mắt tấn công, liền vội vã dừng: "Me đừng nói nữa, con và Mạnh Duy Hạ, Mạnh Kiều Sâm không ưa nhau, con đi chỉ có phá bữa tiệc người ta thôi."

Mai Tư Tú thở dài, không miễn cưỡng cô nữa.

Buổi tối thứ sáu, mọi người tụ tập dẫn theo con trai con gái nhà mình tới tham dự, có người lần đầu đến không nhịn được đánh giá xung quanh. Sảnh tiệc trang trí sang trọng, theo phong cách của một người phụ nữ thích sự hoàn mỹ. Lúc này trong bữa tiệc linh đình, lễ phục mọi người lả lướt xinh đẹp, tiếng cười cười nói nói không ngừng vang lên, mùi thơm đồ ăn và hoa tươi đan vào nhau, giống như viễn cảnh trong mơ.

Tống Ngộ mặc âu phục, phác hoạ rõ đường nét vai và eo anh, một tay anh nhét ở trong túi, nói chuyện với một chủ tập đoàn, đề tài cũng chỉ là về công việc. Trong lúc nói chuyện, anh tiện tay lấy một cốc rượu đỏ trên tháp cốc đưa cho người kia, rồi lấy cho mình một cốc. Anh khẽ nghiêng thân cốc, đυ.ng với cốc của đối phương, sau đó khẽ nhấp một ngụm, cả quá trình vung tay nhấc chân đều rất tao nhã.

Trên đỉnh đầu anh vừa khéo là đèn chùm pha lê hình hoa mẫu đơn, tầng lớp cánh hoa chiếu ra ánh sáng long lanh, rèm châu buông xuống, ánh sáng khúc xạ nhỏ vụn rơi vào mắt kính, làm nổi bật đôi mắt vô cùng lạnh lùng của anh, thu hút không ít ánh mắt của các cô gái, lén lút che miệng cười duyên.

Không biết là ai hô ‘bà Mạnh tới’, Tống Ngộ thoáng ngừng một lát, ghé mắt nhìn qua, thấy ở cửa ra vào một người phụ nữ mặc sườn xám đang đi vào, tóc đen dài hơi xoăn, gương mặt cười nhẹ nhàng, chào một người nào đó. Đi theo phía sau bà là một nam một nữ, nhưng người con gái không phải là Mạnh Tiệm Vãn.

Tống Ngộ đưa cốc rượu đỏ lên miệng uống một ngụm, âm thầm xì, mình đang chờ mong gì chứ? Có bệnh à?

Không biết từ khi nào Lương Như Thủy đã đến bên cạnh Tống Ngộ, mắt thấy anh nhìn chằm chằm cửa ra vào, bà cũng nhìn sang, ai ngờ người đi vào chính là Chu Mộ Vân và Tề Chính.

Ấn đường Lương Như Thủy nhảy một cái, trong lòng không nhịn được nghi ngờ, sao A Ngộ lại nhìn Chu Mộ Vân, mỹ nữ xung quanh nhiều mà nó không có hứng thú vậy?!