Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tống Phu Nhân, Không Dễ Trêu Chọc

Chương 13: Không Tiếp Tục Trả Thù Nữa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hồi lâu sau Tống Ngộ mới ý thức được, mình đến để rửa sạch mối nhục, cuối cùng lại dễ dàng cho Mạnh Tiệm Vãn chạy, còn mơ hồ sơn móng tay.

Anh không cam lòng yếu thế, liền lái xe đuổi theo chiếc xe màu vàng ánh ở trước mặt.

Mắt Mạnh Tiệm Vãn nhìn thẳng, nên không phát hiện phía sau có người đuổi theo, là Tưởng Vi Niên lên tiếng nhắc nhở: "Hình như có chiếc xe đuổi theo chúng ta."

Mạnh Tiệm Vãn hơi nghiêng đầu, từ kính chiếu hậu liền thấy chiếc xe Bentley màu đen, tuy nói đi theo sau xe, nhưng vẫn giữ khoảng cách xa xe cô, đại khái là không đuổi kịp tốc độ xe cô.

Tưởng Vi Niên tò mò hỏi: "Ai vậy?"

"Còn có thể là ai?" Mạnh Tiệm Vãn nhếch môi: "Thì là anh Tống đấy, đoán chừng là bây giờ tỉnh táo lại, tới tìm tôi tính sổ."

Vẻ mặt Tưởng Vi Niên ngạc nhiên: "Hả? Vậy làm sao bây giờ?"

Mạnh Tiệm Vãn thu tầm mắt lại, không chút biến sắc giẫm chân ga, Tưởng Vi Niên cảm giác tốc độ xe so với vừa nãy nhanh hơn không ít, bên tai đều là tiếng gió vun vυ"t, cảnh vật ngoài cửa xe nhìn không còn rõ nữa, chỉ còn tàn ảnh mơ hồ.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, tay nắm lấy dưới thân ghế dựa, run rẩy nói: "Chị, chị gái, chị...chị lái chậm lại một chút đi."

"Đúng là không có tiền đồ." Mạnh Tiệm Vãn xì một tiếng, tốc độ xe vẫn không giảm.

Tưởng Vi Niên cắn môi, sợ đến hồn cũng không còn, thậm chí còn muốn móc thẻ căn cước ra cắn ở trong miệng, suy nghĩ nếu như xảy ra chuyện gì, tất cả có thay đổi[1], thì tốt xấu gì người ta còn biết cậu là ai.

[1] Ý là xảy ra chuyện tới nỗi không nhìn ra dáng người vd như có nát mặt….

Tống Ngộ trước khi ra nước ngoài cũng hay cùng đám bạn đua xe, anh tự nhận là mình đua không kém, nhưng không ngờ trong chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe của Mạnh Tiệm Vãn đâu, may con đường này không có nhiều ngã ba, lái trên đường thẳng cũng không dễ dàng mất dấu.

Quả nhiên, anh lái lên một đoạn đường, xe thể thao màu vàng ánh một lần nữa đập vào tầm mắt.

Tưởng Vi Niên sắp bị lên tăng song rồi, cậu âm thầm thề, sau này sẽ không ngồi xe Mạnh Tiệm Vãn nữa. Cậu đè ngực, ngăn cơn nôn mửa chợt trào ra, trong lúc lơ đãng lại thấy chiếc xe kia đuổi kịp ở phía sau, cậu đang muốn mở miệng nhắc nhở, thì suy nghĩ thấy nên thôi, nếu như Mạnh Tiệm Vãn lại đua xe, cậu sẽ thật sự ói trên xe cô mất.



Lúc hai người đến quán ăn nhỏ, trước cửa ra vào ghế và bàn ăn đã ngã tứ tung ngang dọc ở trên mặt đất, Tưởng Thọ mặc áo ba lỗ màu xám, râu ria xồm xàm, nắm chặt tóc của Trương Lan Chi, kéo đến mức cả người bà ngửa ra sau.

Chưa tới giờ ăn cơm nên trong quán không có khách hàng, mặt hai người phụ giúp ít nhiều cũng đã bị thương, đều là do Tưởng Thọ đánh.

Tưởng Vi Niên tức giận đến viền mắt đỏ rực, vừa xuống xe liền xông tới: "Cái con người cặn bã kia, thả mẹ tôi ra!"

Mạnh Tiệm Vãn vừa lấy điện thoại di động báo cảnh sát, vừa không nhanh không chậm đi tới, nắm lấy cổ áo Tưởng Vi Niên đẩy ra đằng sau, cùng lúc đó, cô đạp một cước vào phần eo Tưởng Thọ.

Trong chốc lát, Tưởng Thọ cảm thấy vị trí xương bị lệch đau đến buông lỏng tay ra, ngã trên mặt đất thống khổ kêu rên, nhưng trong miệng vẫn không chịu thua phun ra những lời không sạch sẽ.

Tống Ngộ ngồi ở trong xe, vừa khéo thu một màn này vào mắt, cơ thể trong nháy mắt liền ngồi thẳng, mở to mắt nhìn người đàn ông đang che bụng lăn lộn trên mặt đất. Anh biết, ủng da Mạnh Tiệm Vãn đang mang trên chân đạp người rất đau.

Cũng may, ngày đó cô không dùng chân đạp anh...

Nếu không so sánh sẽ không có thương tổn, Tống Ngộ chợt phát hiện, so với người đàn ông bị đánh này, xem ra là Mạnh Tiệm Vãn đã hạ thủ lưu tình với anh.

Nhưng mà cái này vẫn chưa hết, Mạnh Tiệm Vãn bóp tay, khom lưng nhấc Tưởng Thọ lên, nắm tóc đè ông ta trên miếng sắt của bàn ăn ở cửa ra vào. Mặt Tưởng Thọ bị ép đến biến dạng, trong miệng đều là mùi máu tanh, nhưng vẫn mạnh miệng: "Con mẹ nó mày là ai! Thả ông đây ra! Ông đây với mày không thù không oán, mày quản việc không đâu coi chừng gặp báo ứng!"

Mạnh Tiệm Vãn vỗ mặt của ông ta, động tác nhìn như lười biếng, nhưng ra tay rất nặng, đến mức vang lên bốp bốp: "Đã vào cục cảnh sát một chuyến rồi mà vẫn không biết sợ, còn dám tới gây sự, nếu không dạy dỗ ông thì tôi sống trên đời này thật uổng phí mà!"

Cô nhấc ghế ở dưới đất lên, quay ở trong tay, Tưởng Thọ thấy động tác của cô, sợ đến hai chân run rẩy, khí thế giảm đi một nửa: "Cô, cô muốn làm gì?"

Mạnh Tiệm Vãn nhếch môi, nở một nụ cười rung động lòng người: "Nhìn xem ông bị dọa chưa kìa, nhưng tôi là công dân tuân theo luật pháp, nên sẽ không đối xử ông như vậy."

Tống Ngộ cũng cho là cô muốn cầm ghế đập người, suy nghĩ vạn nhất đập người đến nguy hiểm tính mạng thì xong rồi, anh còn đang định đi qua ngăn cản, thì thấy Mạnh Tiệm Vãn kẹp bốn chân ghế vào trên đầu người đàn ông, khiến cho ông ta không thể động đậy. Tay của cô chống mặt bàn, nhảy lên bàn, ngồi ở trên ghế, hai chân tréo nguẫy, thảnh thơi nói: "Trước khi chú cảnh sát đến, ông nên giữ cái tư thế này đi."

Tống Ngộ: "..."

Sau một giây, Tống Ngộ quyết định xóa bỏ mọi ân oán, không trả thù, cũng không tiếp tục trả thù nữa.



Anh không thể nào tưởng tượng được cảm giác đầu mình kẹp ở trong ghế không thoát ra được.

Tưởng Vi Niên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Tiệm Vãn ra tay, há hốc mồm không nói được gì, trong lòng âm thầm cảm khái, bình thường chị Mạnh đánh trán cậu, đá chân nhỏ cậu, cầm sách đập cậu đều chỉ là gãi ngứa thôi, đối cậu vẫn còn thương yêu.

Tưởng Vi Niên dựng ghế ở trên đất lên, dìu Trương Lan Chi ngồi xuống, nghiêm túc dò hỏi: "Mẹ, mẹ có bị thương không, có cần đi bệnh viện khám không?"

Cú điện thoại đó là do người phụ giúp lấy điện thoại di động của Trương Lan Chi gọi, bà vốn dĩ không muốn con trai về, vì lần trước đã bị Tưởng Thọ đả thương, may mà lần này có Mạnh Tiệm Vãn đến, bằng không hậu quả khó mà lường được

Trương Lan Chi lắc đầu: "Mẹ không sao, tay chỉ bị trầy da chút xíu, không có gì đáng ngại."

Không qua bao lâu, Tưởng Thọ lại bị bắt đi lần nữa, lần trước cũng là bởi vì ông ta gây sự, ảnh hưởng đến an toàn xã hội, lần này tình thế nghiêm trọng hơn, nói ông cố ý đánh đập người khác. Mặc dù ông ta cũng bị thương, nhưng Mạnh Tiệm Vãn giải thích là bản thân mình tự vệ, còn có thêm lời khai của Trương Lan Chi và hai người phụ giúp, không có gì bất ngờ xảy ra, Tưởng Thọ sẽ bị giam mấy tháng.

Nhưng sau lần dạy dỗ này, coi như Tưởng Thọ có được thả ra, cũng không còn dám đến gây phiền phức.

Mạnh Tiệm Vãn phối hợp ghi xong khẩu cung, vừa duỗi cánh tay, vừa đi xuống bậc thang. Trương Lan Chi đuổi theo, hai mắt đẫm lệ nhìn cô, nức nở nói: "Lần này may mắn mà có cô, nếu không tôi cũng không biết phải làm gì, cảm ơn, thật sự cám ơn cô. Hôm nay trong quán quá loạn, lần sau cô tới đây, tôi sẽ chu đáo tiếp đãi cô." Bà lau nước mắt trên khóe mắt, mỉm cười với Mạnh Tiệm Vãn, trong lòng vô cùng cảm kích.

"Ôi, chuyện nhỏ mà, dì không cần để ở trong lòng đâu." Mạnh Tiệm Vãn ghét nhất là đối phó với loại trường hợp kích động này, cả người cứ cảm thấy không tự nhiên, hoàn toàn không còn dáng vẻ hiên ngang lúc trước.

Cô giả bộ lấy điện thoại di động ra xem, lại thấy tin nhắn wechat Mai Tư Tú gửi nửa giờ trước, bảo cô về nhà ăn tối, còn nói có làm sủi cảo cô thích ăn.

Mặc dù Mạnh Tiệm Vãn rất không muốn về, nhưng cô biết rõ, nếu qua mấy phút không trả lời tin nhắn, Mai Tư Tú sẽ gọi điện thoại khóc lóc.

Vì thế Mạnh Tiệm Vãn trả lời tin nhắn, cầm lấy chía khóa xe thẳng lên xoay tròn, nói vói Tưởng Vi Niên: "Chăm sóc mẹ chọ khỏe đi, tôi đi trước."

Đi chưa được mấy bước, cô liền nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc, Mạnh Tiệm Vãn trợn mắt một cái, đúng là bám dai như đỉa.

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của Tống Ngộ, lần đầu tiên Mạnh Tiệm Vãn nhìn thấy tay đàn ông cầm tay lái, còn là mười ngón tay vừa mới sơn sạch sẽ, không nhịn được xì cười một tiếng.

Tống Ngộ cảm thấy khó hiểu: "Cô cười cái gì?"
« Chương TrướcChương Tiếp »