Trên đường đua, những chiếc xe đua tiến vào giai đoạn quyết định cuối cùng, khoảng cách điểm cuối chỉ còn 100 mét, tất cả tay đua đều dốc hết sức lực để trở thành người thắng cuộc, trong sân khép kín mùi khói thuốc súng nổi lên bốn phía.
Một chiếc xe màu đỏ rực đua như một tia chớp, lúc qua khúc cua cuối cùng, còn vượt luôn chiếc xe đua màu trắng.
Một giây sau, người người trên khán đài nhốn nháo bùng nổ phát ra tiếng khen, thậm chí còn có khán giả không nhịn được đứng dậy la "Cố lên" .
Giữa tháng sáu Đế Đô đã vào Hạ, nắng đỏ như lửa, vòng tròn đường đua nóng lên, tiếng nổ động cơ vang rền, tiếng săm lốp xe ma sát vọng lên tận không trung, làm cho trận thi đấu càng thêm mấy phần kí©h thí©ɧ. Trải qua mấy vòng thi đấu loại, cuối cùng hôm nay bước vào trận chung kết, chỉ còn lại năm chiếc xe, quán quân đều nằm trong số bọn họ, khán giả nào không kích động.
Ngụy Xán Dương kéo vạt áo T-shirt lên, lau trán ướt đầy mồ hôi. Cậu ta chỉ là khán giả, mà còn sốt sắng hơn những tay đua: "Cẩu Thặng, anh nói xem chị Mạnh có thể thắng không? Đây là lần đầu tiên chị ấy tham gia thi đấu, nghe nói mới lấy được bằng lái không bao lâu, thời gian đào tạo cộng lại không tới một tuần, em thấy hơi lo."
Người đàn ông ngồi bên cạnh mặc áo thun màu đen, đầu đinh, hai bên tóc mai cạo tạo hình chữ Z, chỗ lông mày có vết sẹo 2cm. Tay áo thun cậu ta vén lên tới trên, thành áo ba lỗ, lộ ra hình xăm mặt nạ kinh kịch trên cánh tay bên trái. Nghe vậy, cậu ta không chút lưu tình đạp Ngụy Xán Dương một cước: “Nói bao nhiêu lần rồi, lão tử tên là Cẩu Thịnh! Tiếng thứ hai là Chéng, chứ không phải cmn sheng, không biết ghép âm thì xuống lớp tiểu học học lại đi! Nếu còn lần sau, có tin lão tử đạp gãy chân chó cậu không?”
Ngụy Xán Dương sờ chân nhỏ bị đạp đau, lông máy nhíu lại, nhỏ giọng nguỵ biện: "Em thấy chị Mạnh gọi anh như vậy, mà anh có nói gì đâu..."
Mặc dù trong trường đua giọng gào thét lấn át tiếng nói, nhưng Cẩu Thịnh vẫn nghe rõ lời nói của cậu ta, một tiếng bốp đập thẳng vào trán cậu ta: "Chị Mạnh là chị Mạnh, cậu có thể so với chị Mạnh sao?"
Ngụy Xán Dương cười hì hì, lấy lòng nói: "Em và chị Mạnh đương nhiên là không thể so sánh rồi. Chị Mạnh anh minh thần võ, nhất thống giang hồ..."
Chưa kịp nịnh nọt xong, tất cả khán giả trên khán đài đã đồng loạt đứng lên, tiếng hoan hô nối liền không dứt.
Ngụy Xán Dương nhìn ra xa, thấy năm chiếc xe đua đều đã dừng lại ở điểm cuối, đầu xe ngang hàng nhau, nhất thời không biết xe nào giành được quán quân. Vẻ mặt cậu ta dại ra, đập trán, cậu ta chỉ lo nịnh nọt mà quên mất thi đấu, không thấy được một màn kích động lòng người, chuyến đi này xem như bằng không rồi!
"Chị Mạnh, thắng à?" Ngụy Xán Dương đẩy khủy tay Cẩu Thịnh : "Vừa nãy em không nhìn rõ."
Cẩu Thịnh không có trả lời, một khán giả lạ mặt hưng phấn hô: "Số 25! Số 25 là quán quân! Quá lợi hại, nghe nói tay đua là một cô gái, thật là khiến người khác mở mang tầm mắt mà!"
Số 25 chính là Mạnh Tiệm Vãn.
Cẩu Thịnh nhếch môi cười, cánh tay cong lại quàng cổ Ngụy Xán Dương, đè đầu cậu ta xuống, thô lỗ nói: "Tiểu gia sẽ dạy cậu một câu chân lý."
Ngụy Xán Dương vô cùng chân chó, cười hì hì nói: "Anh Cẩu xin chỉ giáo."
Cẩu Thịnh: "Trong từ điển của chị Mạnh cậu không có chữ ‘thua’."
Nói xong, cậu ta vỗ sau lưng Ngụy Xán Dương một cái, sức lực lớn đến mức như muốn đánh cậu ta đến nội thương, cũng là đang nhắc nhở cậu ta không nên hỏi câu hỏi thừa thải này.
Ngụy Xán Dương tằng hắng một cái, bộ dạng như sắp thổ huyết, một chưởng của Cậu Thịnh thật sự khiến cậu ta muốn chết. Ngay lập tức Cẩu Thịnh đứng dậy, kéo tay áo trên vai xuống, vuốt sau gáy: "Đi, chúng ta đi ủng hộ quán quân."
Quán quân từ trong xe bước ra ngoài, một thân quần áo đua xe màu đỏ trắng, hòa hợp với chiếc xe đua đỏ bên cạnh. Ánh mặt trời rọi xuống, quay quanh cô gái một lớp viền vàng, vô cùng chói mắt. Cho dù chỉ là mặc quần áo đua xe, nhưng thông qua dáng người thướt tha cũng có thể phán đoán ra cô là một cô gái.
Mạnh Tiệm Vãn cởi nón bảo hiểm to bự xuống, chống một tay thở hổn hển, hình như còn chưa bình tĩnh lại sau trận thi đấu căng thẳng kí©h thí©ɧ, tim đập như trống đánh, cổ họng khô đến bốc khói.
Cô quơ quơ đầu, buông thả mái tóc dài màu hồng, tóc bị mồ hôi làm ướt, từng sợi từng sợi dính trên gương mặt. Tóc vừa mới nhuộm chưa tới hai giờ, thợ cắt tóc không cho gội, nếu là bởi vì chảy mồ hôi mà bạc màu, vậy là cô bỏ phí mấy tiếng đồng hồ ngồi ở tiệm cắt tóc rồi.
Mạnh Tiệm Vãn giơ cánh tay lên, năm ngón tay xuyên qua sợi tóc, tùy ý hất mấy cái, tiện thể quan sát tình hình xung quanh, suy nghĩ có phải nên tới tiết mục trao giải rồi không.
Quả nhiên, trong sân vang lên tiếng thông báo, nhắc nhở các tay đua thắng quán quân, á quân, và huy chương đồng đến sân khấu nhận giải thưởng.
Ở đây chỉ là một trường đua xe nhỏ, không đủ quyền uy, Mạnh Tiệm Vãn tới tham gia góp vui cũng bởi vì ở nhà quá nhàn rỗi nhàm chán, chỉ ôm tâm thái chơi đùa, không nghĩ tới có thể đoạt được quán quân.
Cô tự nhận có thể đoạt giải quán quân, không phải bởi vì trình độ của cô cao, mà là các tuyển thủ dự thi quá cùi bắp. Cho nên, trong quá trình nhận giải thưởng cô không biểu hiện quá kích động, ngay cả cảm nghĩ thắng giải cũng lười nói.
Xuống sân khấu, hai người đàn em đi lên, mỗi người một câu nói giống như tấu hài. Cẩu Thịnh nhiệt tình cầm nón bảo hiểm giúp Mạnh Tiệm Vãn, hoàn toàn không còn hình tượng đại ca ở trước mắt Ngụy Xán Dương nữa, bàn tay vỗ nón bảo hiểm tán dương: "Chị Mạnh thật trâu bò nha, vượt hết tất cả tay đua xe ở đây, lúc quẹo khúc cua, đúng là soái!"
Ngụy Xán Dương theo sát phía sau, đưa cho Mạnh Tiệm Vãn một chai nước suối ướp lạnh, còn hiểu chuyện vặn mở trước nắp chai: "Sau khi trở về em phải xem lại video thi đấu hôm nay, rồi downlad xuống lưu vào bên trong điện thoại, mỗi ngày cúng lạy hai mươi lần!"
Mặc dù hôm nay buổi thi đấu không đủ long trọng, nhưng vẫn có quay phim lại toàn bộ và đăng lên trang web, tạo điều kiện cho những người thích đua xe nhưng không đến được có thể xem lại.
Mạnh Tiệm Vãn trợn mắt, đập chai nước mới uống mấy ngụm về phía Ngụy Xán Dương: "Cút qua một bên đi."
Cô đứng ở trên sân khấu trao giải dưới ánh nắng mặt trời, cả người đã sắp bị nướng khét, vậy mà còn phải nhẫn nại nghe mc lải nhải hết lời này tới lời khác, sự kiên nhẫn gần hết rồi.
Ngụy Xán Dương cũng không giận, ôm chai nước suối, vui vẻ theo đuôi sau lưng cô, đề nghị: "Chị Mạnh, buổi tối có tổ chức lễ chúc mừng không?"
Mắt Cẩu Thịnh sáng lên: “Đề nghị của A Dương hay đó, chị Mạnh, đêm nay chúng ta đi quán bar Thành tử mới mở ăn mừng đi? Em mời khách, kêu thêm bọn Nam Tử nữa."
Mạnh Tiệm Vãn ngáp một cái, có vẻ không hứng thú lắm, tay nắm vai nhanh chân đi về phía trước: "Nói sau đi, bây giờ tôi còn có chuyện phải làm."