"Phong phú quá đi!" Tiểu đường đệ để cảm thấy kinh hỉ dị thường.
"Hai ngày nay phải gặt gấp, cả nhà tẩm bổ ăn ngon một bữa." Bà nội Tống một bên vừa phân cơm vừa nói.
Nhìn thấy ông nội động đũa, mọi người cũng đều vùi đầu vùi cổ vào ăn. Tống Nhan cũng không nói lời nào, nhanh chóng nhai đồ ăn trong miệng.
Sau khi cơm nước xong, Tống Nhan cùng nhị ca và đường đệ ra ngoài đi bộ tiêu thực.
"A Nhan tỷ, chị có phải sắp đi làm không?"- Tiểu đường đệ Tống Tiểu Bảo hỏi.
"Ừ, đúng rồi, chờ chị đi làm xong sẽ có tiền lương, đến lúc đó mua đường cho các em ăn." Tống Nhan nhéo nhéo mặt tiểu đường đệ,tiểu thiếu niên 12 tuổi, trên mặt đã không không còn vẻ béo tròn của trẻ con.
"Em cũng muốn đi làm, em muốn kiếm tiền." Tổng Tiểu Bảo nói.
"Ai mà không muốn kiếm tiền, anh cũng muốn mua đường ăn." Tống Dân quay đầu nói với Tống Nhan,"A Nhan tỷ, chị có tiền lương thì mua đường cho em ăn nhé, em muốn ăn kẹo đại bạch thỏ"
"Được, mua cho em đại bạch thỏ." Tống Nhan vỗ vỗ bả vai Tống Dân.Ba chị em vừa đi vừa nói chuyện. Nơi xa hoàng hôn cũng bắt đầu lặn dần, đến lúc không còn một tia ánh sáng nào nữa, ba chị em mới đi về nhà.
Về đến nhà, Tống Nhan đi bưng nước tắm rửa, mùa hè nóng nực chạy tới chạy lui, không thể không tắm. Tắm rửa xong cô quay trở về phòng, trong phòng bà nội đã sớm hun ngải thảo. Cô bò lên giường, đem mùng mền che chắn tốt, liền cầm lấy cái quạt hương bồ nhẹ nhàng quạt, chỉ trong chốc lát, liền ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau vẫn là một ngày đẹp trời, liên tục mấy ngày đều là là ngày nắng to,các thôn dân đều gia tăng tốc độ thu lương. Cuối cùng đến ngày 16 đã hoàn thành thu hoạch vụ hè, cả kho hàng chất đầy lương thực, chờ nộp thuế, nộp lương xong là đến thời điểm phát lương thực cho sáu tháng cuối năm. Hai ngày này có thể khoan khoái nghỉ ngơi, đảo mắt là tới ngày 18, trước ngày anh họ cả kết hôn một ngày, lúc ánh trăng lên cao cha mẹ của Tống Nhan đã về tới nhà.
Tống Nhan xem xét ký ức, thật ra nguyên chủ cùng cô có tính cách khá giống nhau, kiều khí, không thích làm việc nhà. Chẳng qua là cô chính mình ra sức phấn đấu làm việc bao nhiêu năm, đều là tiêu tiền của bản thân, mang một cảm xúc tự lực tự cường. Mà nguyên chủ chỉ là học sinh cấp ba bình thường,thiên chân vô tà. Cô cũng thấy không sao cả, xem như là mình trở về tuổi 17, hưởng thụ tốt là được. Vậy nên lúc nhìn thấy cha Tống và mẹ Tống, một chút cũng không cảm thấy hổ thẹn chạy tới ôm lấy mẹ Tống:"Mẹ, mẹ!"
Mẹ Tống cười tủm tỉm vỗ vỗ cô:" Lớn như vậy rồi mà còn làm nũng."
Bà một bên vừa thả đồ vật trong tay xuống, một bên lại nói chuyện cùng với bác dâu cả:
"Đây là phích nước nóng chị dâu bảo em mang về, có hai cái, còn có đường, hạt dưa. Còn đây là lễ vật kết hôn bọn em đưa cho A Hoa. Mẹ Tống đưa một bộ vỏ chăn mới tinh cho bác dâu cả.
"Này đây là hoàn toàn mới đi, ai da,cái này đẹp thật đấy." Bác dâu cả vuốt vỏ chăn. Tống Nhan cũng thò đầu quay qua nhìn. Màu sắc đỏ rực, đồ án hoa khai phú quý, chất liệu tơ lụa, sờ lên mềm mềm êm êm, còn chưa nói đến trông cũng khá xinh đẹp. Bác dâu cả sờ soạng một chút là nhanh chóng thu hồi, sợ tay mình thô ráp sờ hỏng vỏ chăn.
"Cái này cũng không tệ, chắc tốn không ít tiền mua đâu." Bà nội Tống cũng là người biết hàng.
"Không nhiều lắm,80 đồng thôi, anh trai em lúc đi Thượng Hải mang về cho." -Mẹ Tống thấy lễ vật của mình được người ta thích cũng cảm thấy vui vẻ.
"Ui, đắt như vậy cơ à." Thím út nghe xong líu cả lưỡi, từng này là bằng tiền lương vài tháng của một người công nhân.Thím út cũng thầm tính toán,đoán chừng của cải của nhà chú hai dày thế nào.