Chương 3: Tỉnh Lại 2

"Ôi con cái đứa bé này!" Mặt già của bà nội Tống cười tươi thành đóa hoa cúc.

"Cái socola này ăn không ngon, đắng quá, còn không ngon bằng kẹo đại bạch thỏ." Bà nội Tống cau mày nói.

"Dạ, ăn không ngon, đại bạch thỏ ăn ngon." Tống Nhan phụ họa theo bà cụ.

"Bà nội,sau này con về thành phố làm việc được phát tiền lương, con sẽ mua cho bà nội kẹo đại bạch thỏ, còn mua sữa mạch nha cho bà nội nữa." Tống Nhan ôm lấy cánh tay của bà lắc lắc.

"Bà nội chờ bé ngoan mua cho bà nội."- Bà nội Tống cười đến khuôn mặt nở hoa.

"Bà nội, A Nhan tỷ ăn cơm thôi." -Ngoài cửa Tống Dân rống to.Tống Nhan chạy nhanh lại đỡ bà nội đi ăn cơm.

Đi đến trước bàn cơm mọi người đều đã tới đông đủ. "Nhan Nhan con đã ổn chưa?"- Âm thanh già nua chính là ông nội của Tống Nhan,Tống Đại Nghĩa,cũng chính là đại đội trưởng của thôn.

Trước kia, thôn này tên gọi là thôn Tống gia, hầu như mọi người đều là họ Tống, cho nên đại đội trưởng, thôn trưởng, bí thư chi bộ tất cả đều là người Tống gia.Tống Đại Nghĩa trong thôn vốn là có chút danh vọng, hơn nữa lại còn đọc sách biết chữ, việc nhân đức tất nhiên không nhường ai nên trở thành đại đội trưởng. Lúc này chính là vụ hè, mọi người đều đang vội vàng thu hoạch hoa màu.

"Con đã khá hơn rồi ,ông nội." - Tống Nhan ngoan ngoãn trả lời.

"Em gái, em biết hai cái thanh niên tri thức kia sau này như thế nào không?"- Lão nhị Tống Tinh làm mặt quỷ hỏi, "Cái người bị rơi xuống nước là thanh niên trí thức Phương bị Tống Tam đầu thôn cứu đấy."

"Hả? Tống Tam? cái tên du thủ du thực kia?" Tống Nhan cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, lại có chút may mắn.



"May là nhị ca tới kịp, bằng không liền xong rồi."

"Ngươi còn không biết xấu hổ nói, bà nội kêu ngươi mang em gái đi chơi, ngươi lại đem Nhan Nhan ra bờ sông, mY không có việc gì, bằng không ngươi chờ xem bà nội có đánh gãy chân ngươi không." Bà nội Tống hung tợn nói.

Tống Tinh rụt rụt cổ, không dám nói chuyện nữa, Tống Nhan thấy bà nội Tống lại tức giận , vội vàng nói sang chuyện khác: "Thế thanh niên trí thức Phương kia bây giờ phải làm sao?"

"Còn có thể làm sao nữa, ở trong nước bị Tống lão tam sờ soạng, chỉ có thể gả cho hắn thôi."- Thím út Lý Chiêu Đệ bĩu môi nói, "Chuyện này cũng không còn cách nào khác, trước mặt mọi người hời cho tên Tống lão tam."

"Được rồi, ăn cơm thôi, việc của người khác chúng ta quản không được." Ông nội Tống gõ gõ cái bàn nói, trong lúc nhất thời mọi người đều yên tĩnh lại, chỉ còn nghe được âm thanh chén đũa va chạm.

Cơm nước xong, bác dâu cả cùng thím út tay chân nhanh lẹ thu thập mặt bàn.

"Nhan Nhan,cha mẹ con là ngày 18 trở về phải không? " Ông nội Tống hỏi.

"Vâng ạ, cha nói chỉ có thể xin nghỉ phép hai ngày, đoán chừng đến tối ngày 18 mới có thể về đây." Tống Nhan gật gật đầu.

"Buổi tối thì buổi tối đi, lần này anh cả con kết hôn xong, rồi lại đến lượt nhị ca con, vừa vặn có hai năm để tiết kiệm tiền." Bà nội Tống ở một bên vừa quạt vừa nói.

Đúng rồi,Tống Nhan lần này trở về ngoại trừ thả lỏng sau khi thi xong, còn bởi vì anh họ cả nhà bác cả Tống Hoa kết hôn.Năm nay, Tống Hoa 19 tuổi, ở trong thôn làm nhân viên ghi điểm, lớn nhỏ cũng coi như là một tiểu cán bộ. Hơn nữa ông nội là đại đội trưởng, cha là tiểu đội trưởng, chú hai ở trong thành phố làm việc ở xưởng máy móc, chính mình là học sinh cấp ba, lớn lên trông cũng không tệ, chỉ là da hơi đen. Bất quá ở nông thôn như vậy cũng không có ai để ý, làng trên xóm dưới đây chính là miếng bánh ngọt, chủ yếu là trong nhà mẹ chồng nàng dâu đều quan hệ rất tốt.