Chương 2: Tỉnh lại

"Nhan Nhan à,bé ngoan của nội!"

Tống Nhan chợt rùng mình, trứng tráng trên tay rơi xuống chén, cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy một lão thái thái tầm 60 tuổi đang bước nhanh về phía cô, đừng nói cái tốc độ kia thật đúng là không giống một người 60 tuổi.

Lão thái thái đi vào phòng lôi kéo tay Tống Nhan hỏi :" Con còn mệt hay không? Có thấy nhức đầu không? Trên người có thấy chỗ nào thoải mái hay không?" vẻ mặt hiền từ nhìn Tống Nhan.

Tống Nhan biết lão thái thái trước mặt đây chính là bà nội của nguyên chủ. Nói đến cũng lạ, nhà bác cả nguyên chủ cũng có một con gái, nhà chú út cũng có hai đứa con gái, nhà mình còn có chị gái, nhưng tất cả bà nội của nguyên chủ đều không thích, duy nhất độc sủng cô. Cô vẫn còn nhớ lúc bé có hỏi qua cha cô, tại vì sao bà nội lại thích cô như vậy, cha cô chỉ nói, bởi vì cô lớn lên giống bà nội nhất. Tốt thôi, xem ở phần nguyên nhân này, Tống Nhan nhanh chóng học theo bộ dáng của nguyên chủ, dựa sát vào lão thái thái làm nũng nội: "Bà nội, con không có hôn mê, không có việc gì đâu ạ."

Lão thái thái đã yên lòng, lại hung tợn mà mắng:" Tất cả đều do mấy thanh niên trí thức kia,suốt ngày nháo nhào gây sự,bây giờ còn liên lụy đến cả con, may mà con không có việc gì,nếu không ta sẽ không buông tha cho bọn họ. Còn có nhị ca con, trừ ăn ra không biết làm gì, bảo nó trông nom con cẩn thận, kết quả lại đưa con ra bờ sông. Nếu không phải con không có việc gì, xem bà nội có cho nó quả ngọt để ăn hay không,cái thằng nhóc chết tiệt ấy."

Tống Nhan vội vã trấn an bà nội bà nội:" Con đã không sao rồi, may mắn là nhị ca cứu con, người cũng đừng mắng nhị ca nữa nhé" Tống Nhan cũng không cảm thấy xấu hổ làm nũng giống như trẻ con.

" Được,được, được, bà nội nghe con, tha cho nhị ca con một lần." Bà nội Tống thật sự nghe theo Tống Nhan nói.

"Nhan Nhan à,con mau ăn trứng gà đi."

Tống Nhan ngoan ngoãn bưng chén lên từ từ thưởng thức món trứng tráng tình yêu.



" Nhan Nhan" -theo thanh âm là vợ bác cả nguyên chủ tới ,"Bác vừa mới ra đồng làm việc, con thế nào rồi đã tốt chưa? " Bác dâu cả Tiểu Hồ thị quan tâm hỏi han.

Tống Nhan xem xét lại ký ức, biết bác dâu cả là thật sự yêu thương nguyên chủ, cũng không làm ra vẻ, buông chén cười nói :"Bác dâu, con không sao ạ."

"Không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt." Hồ Kim Hoa vẫn lôi kéo Tống Nhan nhìn qua một lượt.

"Được rồi Nhan Nhan đã không có việc gì nữa, con có rảnh phải dạy dỗ lại thằng nhóc Tống Tinh chết tiệt kia một trận, cũng không biết mang em gái đi chơi cho đàng hoàng." Bà nội Tống không kiên nhẫn nói ,

"Thuận tiện đi gọi vợ lão tam làm cơm trưa đi, sắp đến giờ mọi người trở về rồi."

"Vâng, mẹ, con đi luôn đây." Bác dâu cả lanh lẹ đáp lời , "Nhan Nhan, con nghỉ ngơi đi, lại chơi với bà nội, tý nữa làm cơm xong bác sẽ kêu con." Tống Nhan còn chưa kịp trả lời thì bác ta đã đi ra ngoài.

"Nhan Nhan đi, đi vào phòng bà nội." Bà nội Tống lôi kéo Tống Nhan trở về phòng bà.

Chỉ thấy bà nội Tống mở tủ đồ ăn của mình, lấy ra một thứ, "Mau ăn đi, đây là của ông nội lần trước đi công xã họp, thư ký đưa cho kêu là socola, nói là của người nước ngoài, con ăn thử xem có ngon không."

Tống Nhan nhìn socola trong tay, chỉ bằng đồng tiền xu, cô biết đây là của bà nội cố ý để lại cho cô, mùa hè thời tiết quá nóng, socola bị chảy ra một ít, cô cái gì cũng chưa nói, bóc mở ra chính mình cắn một ngụm, còn lại đều đưa lên miệng bà nội Tống:" Bà nội cùng ăn."