Hắn thoáng nhìn ra ngoài điện rồi ôm ta vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về:
“Nguyên Nguyên, đợi nàng giải độc cho Tri Vi rồi.”
“Đợi nàng quên hết đi những chuyện không vui.”
“Chúng ta lại bắt đầu một lần nữa.”
Bắt đầu một lần nữa?
“Bệ hạ!” Cung nhân bên ngoài thúc giục.
Bùi Diễn buông ta ra, xoay người rời đi.
“Bệ hạ.” Ta gọi hắn.
“Khi nào vu sư mang vong ưu cổ đến?”
Bùi Diễn quay đầu lại: “Vong ưu cổ đã mang vào kinh rồi.”
“Vậy sáng sớm ngày mai đi…”
Ta nhìn hắn, nhìn chàng thiếu niên ta từng khắc sâu trong đáy lòng.
“Sáng sớm ngày mai, thỉnh vu sư vào cung đi.”
Ta không biết vong ưu cổ có thể giúp ta và Bùi Diễn bắt đầu lại một lần nữa không.
Nhưng ta không có lựa chọn.
Cha mẹ của ta, phu quân của ta, đều mong ta giải độc cho Tống Tri Vi.
Ngày thứ hai, Thần Lộ Cung của ta bỗng nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Phụ thân thừa tướng, mẫu thân cáo mệnh phu nhân, Hoàng Đế phu quân, Hoàng Hậu tỷ tỷ.
Đều tụ họp lại đây.
Bốn người, bốn đôi mắt đều mang theo ý cười chăm chú nhìn ta.
Nhìn chén trà có chứa cổ trùng được đưa tới trước mặt ta.
Ta nhìn con cổ trùng đen sì ngo ngoe dưới đáy tách trà, lòng bàn tay siết chặt.
Ta sợ côn trùng.
Khi ta còn ở thôn trang, có một ác nô để trả thù chuyện ta cáo trạng việc xấu với mẫu thân, nửa đêm ném cả đống côn trùng lên giường ta.
“Nguyên Nguyên.” Bùi Diễn lên tiếng.
Giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo.
Ta cắn môi dưới đến bật máu, bưng chén trà kia lên, uống hết một hơi.
Phụ thân lập tức cười lớn:
“Hoàng Hậu nương nương hồng phúc tề thiên, cầu chúc bệ hạ, nương nương, sớm sinh quý tử!”
Mẫu thân lập tức đỡ Tống Tri Vi:
“Thứ bẩn thỉu đó có dọa nương nương sợ không?”
Tống Tri Vi bất đắc dĩ nói:
“Kìa cha, mẹ, hai người nên quan tâm tới muội muội mới đúng.”
“Muội muội, để ta đỡ muội vào nội điện nghỉ ngơi.”
Khi đỡ ta, vẻ mặt tỷ tỷ tràn ngập lo lắng, nhưng trước khi xoay người lại ghé sát tai ta cười nhẹ:
“Minh châu phủ bụi ắt có ngày tỏa sáng.”
“Muội muội ngốc của ta, ngươi thật sự nghĩ rằng Thái Tử điện hạ năm đó có thời gian rảnh rỗi thư từ tâm sự với ngươi ư?”
Minh châu phủ bụi ắt có ngày tỏa sáng.
Năm đó Bùi Diễn từng viết thư cho ta:
“Giai nhân như minh châu, minh châu phủ bụi, không ai thưởng thức.”
“Nhưng ắt sẽ có ngày…”
Hắn nói ta là minh châu phủ bụi.
Nói ta rất tốt.
Nói ta xứng đáng được yêu thương.
Những lời này của hắn như ánh trăng trong sáng chiếu rọi cuộc đời u ám của ta.
Nhưng sao Tống Tri Vi lại biết được?
Không để cho ta nghĩ nhiều, cổ trùng kia vừa chui vào cơ thể đã bắt đầu gặm nhấm máu thịt ta.
Ta nằm trên giường, cả người run rẩy, cố gắng cắn chặt răng không để không phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Sẽ bị người ta cười nhạo.
Ta gả cho Bùi Diễn khi hắn còn thất thế, dùng thân phận Thái Tử Phi tiến cung.
Cuối cùng lại được phong là “Thần phi”.