Chương 1

Ta vẫn nghĩ rằng ta với Bùi Diễn yêu nhau.

Thành hôn mười năm, ta bồi hắn từ phế Thái Tử lên đến vị trí trên vạn người.

Vô số đêm, hắn vừa thở dốc vừa siết chặt tay ta:

“Nguyên Nguyên, may mà có nàng.”

Nhưng cuối cùng cái tên viết trên chiếu thư phong hậu lại không phải tên ta.

Mà là Tống Tri Vi.

Hắn bất chấp sự phản đối của quần thần, nhất quyết lập góa phụ của Thục Vương, cũng là đích tỷ của ta làm Hoàng Hậu.

“Nguyên Nguyên, dù sao nàng ấy cũng là tỷ tỷ của nàng, không thể để nàng ấy chịu thiệt thòi được.”

“Không lập nàng ấy làm Hoàng Hậu, chẳng lẽ lại để tỷ tỷ ngày ngày quỳ trước mặt nàng hay sao?”

Lúc đó hắn nhìn ta, gương mặt thể hiện như đó là lẽ đương nhiên.

Cũng hệt như lúc này.

“Nguyên Nguyên, dù sao nàng ấy cũng là tỷ tỷ của nàng, chẳng lẽ nàng lại nhìn nàng ấy ch*t mà không cứu?”

Chàng thiếu niên trong lòng chỉ có mình ta, chẳng biết từ bao giờ, trong lòng đã thay người khác.

Tống Tri Vi muốn hậu vị, hắn hai tay dâng lên.

Tống Tri Vi trúng độc, hắn không chút do dự muốn ta lấy thân nuôi cổ cứu tỷ ấy.

“Lấy thân nuôi cổ”, bốn chữ này nói thì dễ.

Người dùng thân nuôi cổ, máu thịt sẽ bị cổ trúng cắn nuốt bảy ngày bảy đêm.

Cuối cùng còn phải chích ra một chén máu tươi, mới có thể giải bách độc.

Ta nhìn Bùi Diễn, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời.

Hắn không biết chuyện này sao?

Hắn biết chứ.

Vu y kia chính là bản thân hắn trăm phương nghìn kế tìm về mà.

Nhưng dù biết sẽ phải trải qua dày vò như thế, hắn vẫn kiên quyết không thay đổi ý định, muốn ta dưỡng cổ trùng.

Bởi vì ta là muội muội duy nhất của Tống Tri Vi.

Máu của ta truyền cho Tống Tri Vi, sẽ phát huy công hiệu lớn nhất.

“Nguyên Nguyên, vong ưu cổ thôi mà.”

Bùi Diễn hơi cúi người.

Hắn ngồi xổm xuống, nắm lấy tay ta, trong mắt tràn đầy dịu dàng:

“Đau khổ nhất thời lại có thể quên đi tất thảy ưu phiền, không tốt sao?”

Ta cố nén vị tanh ngọt trong cổ họng, gượng cười:

“Được.”

Quên hết ưu phiền, cầu còn không được.

Chiều tối, Tống Tri Vi phái người tới gọi ta qua đó.

Như mong muốn của Bùi Diễn.

Ta và Tống Tri Vi gặp nhau, tỷ ấy không cần quỳ trước mặt ta.

Người phải quỳ là ta.

Ta ngoan ngoãn quỳ dưới đất, Tống Tri Vi nghiêng người dựa trên sạp.

“Nghe nói muội muội nguyện lấy thân nuôi cổ, giúp ta giải độc?”

Tiến cung ba tháng, Tống Tri Vi được nuôi đến trắng nõn hồng nhuận.

Không đợi ta đáp lời, tỷ ấy đã cười tươi như hoa:

“Thật vất vả cho muội muội.”

“Lý ma ma, lấy tượng Quan Tâm Tống Tử lần trước bệ hạ cầu cho ta ra đây, thưởng cho muội muội.”

“À… suýt nữa ta quên, thân thể muội muội hiện tại, sợ là Quan âm đích thân tới cũng bó tay hết cách.”