- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
- Chương 5
Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 5
Đội sản xuất Lĩnh Hạ nằm dưới chân núi dãy núi Đại Nhạn, trong đội, người đông đất ít, để sản xuất nhiều lương thực, trong đội tận dụng hết mọi thứ, mỗi năm trồng hai vụ lúa, một vụ đông lúa mì, các xã viên mới miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhà của nhà họ Tô là nhà cũ kết cấu gỗ hai tầng, ba đứa con trai nhà họ Tô đều sống trong tòa lầu này.
Bà nội đã qua đời nhiều năm trước, bây giờ một mình ông nội một phòng, sống cùng chú ba.
Còn lại sáu gian phòng ngủ, mỗi nhà hai gian. Về cơ bản mỗi nhà đều là một phòng trên lầu, một phòng dưới lầu.
Chỉ có nhà anh cả bởi vì hai con trai đã thành niên và kết hôn, lại mở rộng thêm ba gian phòng ngói về phía tây.
Hai bên đông tây mỗi bên có một nhà bếp, nhà bác cả dùng nhà bếp nhỏ phía tây, nhà Tô Nguyệt Hòa và nhà chú ba dùng chung nhà bếp lớn phía đông.
Dù sao thì ông cụ vẫn còn, ngoài mặt ba nhà vẫn tính là hòa khí.
Ông nội là người có uy tín, có văn hóa nhất trong đám người già trong thôn, xưa kia từng làm giáo viên, sau đó vẫn luôn ở nhà làm thầy thuốc tay ngang.
Đội sản xuất Lĩnh Hạ gần như đều mang họ Triệu, chỉ có nhà họ Tô là người khác họ.
Cha của ông cụ cũng chính là ông cố của Tô Nguyệt Hòa, là nhân vật truyền kỳ, nghe nói là tiên sinh phong thủy biết vu thuật huyền học, từ vùng ngoài tới, lại kiếm được bốn mặt tiền trên thị trấn, ở thôn Nhạn Nam kiếm được trăm mẫu đất tốt, ngay cả phần lớn núi Tiểu Nhạn trước kia cũng là của nhà họ Tô.
Sau khi ông cố qua đời, ông nội làm trụ cột gia đình, ba đứa con trai nhà họ Tô ngoại trừ ông hai, lúc trẻ đều khá vô dụng, ông cả và ông ba cờ bạc thua hết phần lớn gia sản trong nhà.
Trước giải phóng, nhà họ Tô đã không còn đất ruộng, trong nhà ngay cả cái cuốc cái liềm cũng không có, nghèo mạt rệp.
Đều nói trong họa có phúc, so với năm 49 vào quốc quân, nhà họ Tô suy tàn được coi là gặp phải đại vận.
Cuối cùng khi bình định giai cấp thành phần, cũng bởi vì ông nội ở trong thôn hành y nhiều năm, cứu không ít người, tích lũy danh tiếng tốt, cuối cùng nhà họ Tô được bình là bần nông.
Cha của Tô Nguyệt Hòa - Tô Lão Nhị bởi vì có văn hóa, kiếm được công việc ổn định trong huyện, mấy năm gần đây được điều tới trạm xe, lương cũng tăng lên.
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, Tô Nguyệt Hòa ở phòng lầu hai trải dược liệu trong nia trúc, nhét dưới gầm giường, đợi ngày mai sẽ cầm lên nóc nhà phơi.
Mỗi lần phơi còn phải trốn ông nội, ông cụ Tô tin quỷ thần, ông ấy vững tin gia thần ở trên nóc nhà, cho nên không cho phép mọi người phơi đồ bên trên.
Tô Nguyệt Hòa đã tích được chín cây nhân sâm, đợi tích nhiều thêm chút nữa, cô định mang đi đổi tiền.
Ngoài nhà truyền tới tiếng của mẹ Trang Thuận Lan, Tô Nguyệt Hòa nhanh chóng cất đồ, đi xuống lầu.
Trên cái bàn vuông ở cửa nhà mẹ, bày một dĩa nấm tùng xào thịt khô, một dĩa rau muống xào, một dĩa cọng muống xào tỏi ớt.
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, Trang Thuận Lan không khỏi xị mặt: “Thịt khô ở đâu ra?”
Em ba vừa nãy còn không sợ trời không sợ đất, ở trước mặt mẹ, rắm cũng không dám thả, em bốn và em út càng giống như chim cút, không dám lên tiếng, dù sao thì miếng thịt kho này là mẹ để đãi khách.
Trên mặt Tô Nguyệt Hòa khoai khoái qua loa nói: “Lần trước cậu cả cầm tới nhỉ?”
“Cậu cả con cầm thịt khô tới khi nào?” Trang Thuận Lan hồ nghi xoay người vào nhà, lấy xuống cái làn treo trên sàn gác, phát hiện thịt khô vẫn còn, bà cũng hồ đồ rồi, sao lại có thêm một miếng thịt khô?
Đồ ăn đã nấu xong, Trang Thuận Lan cũng không mắng con, dù sao thì trong bụng cũng không có dầu nước, ai không muốn ăn chút đồ mặn chứ?
Trong nhà hiếm khi ăn thịt, Trang Thuận Lan hỏi: “Gọi ông nội tới ăn cơm chưa?”
“Gọi rồi, ông nội không tới.”
Trang Thuận Lan múc một bát nấm tùng xào thịt khô: “Đi đi, bưng cho ông nội.”
Em ba không muốn, cô ấy nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Con không đi, ông nội không tới chính là muốn để chúng ta bưng tới, tới lúc đó ông ấy ăn không hết, đều cho hai anh em Tô Bách Tùng, Tô Bách Thụ ăn.”
Trang Thuận Lan làm việc xưa nay coi trọng lễ tiết, sẽ không để người ta có chuyện nói ra nói vào mình: “Đi mau.”
Vẫn là em tư nghe lời, cô ấy đứng lên bưng đồ ăn tới phòng ông nội.
Hôm nay ăn cơm gạo trắng, mỗi năm cũng chỉ có lúc thu hoạch hai vụ hè thu, có thể ăn được cơm trắng, thời gian khác, trong cơm đều phải trộn khoai tây hoặc khoai lang.
Đặc biệt là nhà họ, trước đây cả nhà sáu người, chỉ dựa vào một sức lao động là Trang Thuận Lan, mỗi năm đều ứng trước tiền của đội sản xuất.
Hai năm nay, Tô Nguyệt Hòa bắt đầu kiếm điểm công, cuộc sống mới coi như khá hơn.
Tô Nguyệt Hòa nói: “Đói quá, ăn cơm thôi.”
“Được.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tông Môn Đại Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
- Chương 5