"Nếu như thím không phải có âm mưu có tính toán, vì sao thím chột dạ? Nếu như thím không phải chột dạ, vừa rồi tôi đưa Thất Diệp cho thím, thím nên trực tiếp đưa kẹo cho tôi chứ, còn kéo ông nội tôi vào, thím là có âm mưu gì, mọi người sẽ nghĩ không rõ sao?"
Hách Ái Đệ bị Tô Nguyệt Hòa nói có lẽ có chứng, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Chị dâu Mai cùng thím Nhị Phúc liếc nhìn nhau, đều lắc đầu liên tục, tất cả mọi người cho rằng tình huống mà Tô Nguyệt Hòa nói tám chín phần mười chính là sự thật.
"Hách Ái Đệ! Mao Oa nhà tôi mà xảy ra chuyện thật thì tôi sẽ liều mạng với cô!"
"Người lớn cãi nhau cũng được, đánh nhau cũng được, đều không được làm liên lụy con trẻ vô tội..."
"Thật sao?!"
Trang Thuận Lan nếu không phải đang cõng Yêu Muội, bà nhất định sẽ lột da Hách Ái Đệ, bà hung hăng mắng: "Đồ chó hoang! Cái đồ chết bằm không có lương tâm!"
Đám người Triệu Đại Phúc Triệu Nhị Phúc nhìn về phía Tô lão tam, việc này kết thúc như thế nào? Tô lão tam phải tỏ thái độ mới đúng!
Tô lão tam mới vừa rồi còn có khả năng không biết chuyện gì xảy ra, hiện tại không có khả năng không biết chuyện gì xảy ra.
Trên mặt ông ta nóng rát, quăng cho vợ ông ta một bạt tai: "Đĩ mẹ mày! Đồ ngu xuẩn! Xem chuyện ngu xuẩn cô làm kìa!"
Hách Ái Đệ không chút yếu thế, bắt đầu khóc lóc om sòm: "Anh làm cái gì đó hả! Người cả thôn hợp lại ức hϊếp tôi có đúng hay không? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ thuận miệng nói với đứa nhỏ thôi, tôi nào biết nó đi tìm thật đâu. Tôi nói cho các người biết, chuyện này tôi không có trách nhiệm!"
Các thôn dân anh một lời tôi một câu bắt đầu quở trách.
"Cô làm sao không có trách nhiệm? Cô đây là có lòng xấu! Cố ý hại người!"
"Lần này là đám nhỏ mạng lớn! Nếu như cô không có lòng hối cải thì cô không có kết quả tốt đâu!"
"Vì sao lần này Thụ Oa nhà cô lại đi theo mấy đứa nhỏ? Đó là trời cao có mắt, không muốn nhìn chuyện xấu xảy ra!"
Tô lão tam thấy mọi người không có ý muốn bỏ qua cho Hách Ái Đệ, ông ta giả bộ tiếp tục đánh, kết quả bị ghét bỏ.
"Tô Vận Vinh, cái đánh này của anh không có tí sức lực nào, vẫn nên để cảnh sát đến!"
Bí thư Đại đội Nhạn Nam - Mạc Thiên Quân đẩy xe đạp đã sớm muốn đi, mắt thấy sự việc ngày càng ầm ĩ, ông ấy sợ làm lớn chuyện ảnh hưởng đến danh dự của đại đội, vội vàng nháy mắt với Triệu Đại Phúc.
Triệu Đại Phúc đành phải mau chóng lên tiếng khuyên can: "Mọi người đừng náo loạn ở cổng công xã truyền đến tai lãnh đạo công xã, ảnh hưởng không tốt. Nếu mấy đứa nhỏ đều đã bình an trở về rồi thì chuyện này tạm thời cứ tính như vậy. Hách Ái Đệ cô sai một đứa bé mười tuổi búp bê đi núi Đại Nhạn hái thuốc cho cô, dẫn đến bọn nhỏ mất tích, chậm trễ công việc của đội sản xuất, cô phải chịu trách nhiệm tương ứng, trở về cán bộ đội sản xuất chúng tôi sẽ họp lại thương lượng ra một kết quả, nhìn xem là trừ công điểm, hay là lao động thêm, được chưa?"
Mạc Thiên Quân cũng thúc giục bọn họ: "Nhanh đi về đi, mấy đứa bé đều mệt mỏi rồi, đi về nghỉ trước đã."
Mọi người thấy bí thư đại đội cùng đội trưởng đội sản xuất đều sợ làm lớn chuyện, cũng đều không dám nói gì nữa, việc này chỉ có thể tạm thời tính như vậy.
Tô Nguyệt Hòa thì không chịu, mượn cơ hội lần này, cô về nhà phải làm lớn chuyện lên, cô muốn chia nhà ở riêng một lần nữa.
Không thể cứ để Hách Ái Đệ được lợi như vậy.