Chương 36

Trang Thuận Lan cõng Yêu Muội đi tới: "Hách Ái Đệ! Là cô bảo Yêu Muội nhà tôi đi tìm cho cô một cành hoa Thất Diệp? Một cành hoa Thất Diệp không vào núi Đại Nhạn tìm, cô có thể tìm được sao?"

Hách Ái Đệ lặp lại một lần: "Tôi tưởng là trên đường sẽ có, cho nên mới bảo Tô Nguyệt Hồng nhà chị trên đường tan học tìm giúp."

Tất cả mọi người xúm lại, có người cầm đèn pin, có người giơ đèn dầu hỏi là có chuyện gì?

Hách Ái Đệ vẫn còn giả bộ vô tội, người khác hỏi bà ta, bà ta chỉ lo phủi sạch quan hệ: "Có liên quan gì tới tôi chứ?"

Tô Nguyệt Hòa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Yêu Muội: "Yêu Muội, thím ba đã nói với em như thế nào, em nói với mọi người đi?"

Yêu Muội ghé vào trên người mẹ già, cả người ỉu xìu, nhưng nói chuyện mạch suy nghĩ lại nghiêm túc: "Thím ba nói, họ hàng nhà mẹ đẻ thím ấy trên lưng có một vết thương lớn, bảo con đi núi Đại Nhạn tìm giúp thím ấy một cành hoa Thất Diệp trở về, nếu như tìm được, một gốc thảo dược đổi được một viên kẹo."

Hỉ Oa đứng ở một bên cũng từ trong túi sách móc ra một cành hoa Thất Diệp, "Tô Nguyệt Hồng nói thím ba cậu ấy đang cần gấp cây Thất Diệp, một gốc thảo dược có thể đổi một viên kẹo, chúng con đều muốn ăn kẹo, liền cùng đi núi Đại Nhạn tìm. Trên đường gặp được Thụ Oa, cậu ấy nghe nói một cành Thất Diệp có thể đổi được kẹo cũng muốn đi hái thuốc chung."

Tô Nguyệt Hòa: "Cho nên, họ hàng của thím ba cần Thất Diệp, thím không nói với những người khác mà chỉ nói với Yêu Muội nhà tôi? Hơn nữa còn nói với nó phải đi núi Đại Nhạn hái! Cho dù thím nói với em ba em tư nhà tôi thì tôi còn hiểu được, vì sao thím lại tìm Yêu Muội, người nhỏ nhất gầy nhất nhà tôi?"

Trang Thuận Lan bắt đầu mắng: "Núi Đại Nhạn người lớn chúng ta bình thường đều không dám đi, Hách Ái Đệ cô bảo Yêu Muội Nhi nhà tôi đi hái thuốc cho cô? Sao cô không bắt con trai con gái của cô đi đi? Cô đây là cố ý hại người!"



"Đúng vậy! Không nên tìm đứa bé nhỏ như vậy mới phải."

"Mới mười tuổi, cô tìm nó đi?"

Hách Ái Đệ trông thấy nhiều người vây quanh như vậy, bà ta ít nhiều có chút bối rối: "Tôi chỉ nói như vậy thôi chứ không bắt ai phải đi hái thuốc. Xảy ra chuyện, làm sao lại trách tôi cơ chứ? Thụ Oa nhà chúng tôi không phải cũng đi sao?"

Trang Thuận Lan chỉ về phía mặt bà ta mà mắng: "Đó là ông trời có mắt, ông trời đang cảnh cáo cô, làm chuyện xấu là phải bị báo ứng!"

Hách Ái Đệ không thừa nhận: "Tôi nói, tôi không có cố ý!"

Tô Nguyệt Hòa trên đường đã phân tích rõ ràng chuyện này, cô nói: "Thím chính là cố ý! Mấy ngày trước bởi vì chuyện nền nhà và chuyện thay việc của cha tôi mà các người cãi nhau với nhà tôi, thím cảm thấy nhà mình chịu thiệt, cho nên cố ý hãm hại Yêu Muội nhà tôi! Để một đứa bé như nó đi núi Đại Nhạn tìm thuốc cho thím, sao thím lại táng tận lương tâm như thế cơ chứ? Người trong thôn đều biết núi Đại Nhạn nguy hiểm, thím lại không biết? Thím chỉ là không nghĩ tới, con của thím cũng sẽ đi cùng."

Hách Ái Đệ kiên quyết không nhận: "Tôi thật sự là thuận miệng nói với em gái cô như vậy thôi, tôi không nghĩ tới nó sẽ đi."

"Đó chính là thím thừa nhận, là thím sai Yêu Muội nhà tôi đi núi Đại Nhạn tìm Thất Diệp đúng hay không?"

"Thím đừng nói thím là thuận miệng nói thôi. Em gái tôi không thấy, thím tỏ vẻ không sao cả, còn cố ý đánh lạc hướng mọi người, bảo đi bờ sông tìm. Cho đến khi thím biết Tô Bách Thụ cũng biến mất, mới nói với mọi người bọn nhỏ có khả năng lên núi hái thuốc. Lúc đó thím nói như thế nào, thím nói bọn nhỏ hái thuốc là muốn đổi kẹo với ông nội tôi! Tại sao thím lại đổ thừa cho ông nội tôi? Vì sao thím không dám trực tiếp thừa nhận là thím sai em tôi đi núi Đại Nhạn hái thuốc? Thím chột dạ cái gì?"