Đang nói, cổng truyền đến tiếng động, là chị Khâu tới, Vạn Tú Mẫn ra ngoài đón, cười nói: "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến. Chị Khâu, nhanh nhanh nhanh, đi vào nhà ngồi."
Chị Khâu là vợ của chủ nhiệm bộ chính trị Nhị đoàn, chị ấy là người địa phương, cho nên quen biết nhiều người, chị ấy đến tổ chức làm người giới thiệu là thích hợp nhất.
"Cầm cho nhà em hai quả hồng, em gái chị từ nông thôn mang tới, rất ngọt."
"Chị Khâu chị khách khí như vậy làm gì! Mau ngồi đi."
Vạn Tú Mẫn kéo cái ghế trước bàn ăn cho chị ấy chỗ, lại đưa tiền cho hai đứa trẻ đi mua kẹo, đuổi bọn họ đi ra.
Chị Khâu cùng Lương Chính Phong không tính là thân quen, chị ấy cười lên tiếng chào hỏi: "Lương phó đoàn trưởng, chị cậu vì chuyện lớn đời người của cậu mà tốn hết tâm can."
Lương Chính Phong xấu hổ cười: "Cảm ơn chị Khâu đã hỗ trợ."
Chị Khâu hôm nay phải đi mấy nhà, chị ấy cũng không nói lời nói ngoài miệng gì, sau khi ngồi xuống liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đem một xấp ảnh chụp từ trong phong thư giấy da trâu ra, xếp thành một hàng bày trên bàn.
"Trước mắt nhìn duyên số, cậu nhìn xem người nào vừa mắt nhất, vậy trước tiên sắp xếp xem mắt với người đó, đôi bên cảm thấy phù hợp thì bàn tiếp, không thích hợp vậy chúng ta đổi người khác."
Một xấp ảnh chụp này của chị Khâu có bảy tám cô gái, hình của chị ấy sắp xếp là có kỹ xảo, chị ấy đặt ảnh của hai đứa cháu gái nhà mình một người đặt ở phía trước nhất, một người đặt ở ở giữa.
Trong đám ‘nan giải’ ở bộ đội thì Lương Chính Phong có điều kiện tốt nhất, sinh viên, người Bắc kinh, trong nhà có bối cảnh, còn trẻ như vậy đã làm chức phó đoàn, sắp thăng lên chính đoàn, tương lai tiền đồ vô lượng.
Chị Khâu giới thiệu tình huống cháu gái nhà mình kỹ càng, Lương Chính Phong thản nhiên nhìn tấm ảnh phía trước nhất, chăm chú lắng nghe.
Vạn Tú Mẫn thì nhanh chóng lướt một vòng ảnh chụp trên bàn, ánh mắt cô ấy dừng ở bên trên tấm ảnh cuối cùng, không khỏi nhìn thêm mấy lần —— cô gái này thật xinh đẹp!
Không nghĩ tới người chị Khâu giới thiệu còn có thể có loại tiêu chuẩn này.
Cô ấy rút tấm hình kia ra đưa cho Lương Chính Phong.
Lương Chính Phong cúi đầu nhìn, cô gái trong tấm hình đang nhàn nhạt mỉm cười với anh, ngũ quan nhu hòa, mắt hạnh mày ngài, xinh đẹp kiều diễm.
Trái tim anh đập lên thình thịch.
Quá đẹp, lời nói không thích hợp còn chưa nói ra khỏi miệng, chị Khâu đã cười nói: "Cô gái này điều kiện tương đối đặc biệt, có khả năng không quá phù hợp."
Vạn Tú Mẫn vội hỏi: "Làm sao không thích hợp?"
"Là như vậy, cô gái này có cha là người đội vận tải, cô ấy theo mẹ ở nông thôn, nhà cô ấy không có con trai cho nên muốn kén rể. Người trong nhà có anh em nhiều cũng có thể cân nhắc."
Kén rể?
Tay Vạn Tú Mẫn không tự giác mà run lên một chút, điều này ở chỗ cô ấy cũng không phải từ gì hay, từng có lúc, cô họ của cô ấy cũng chính là mẹ của Chính Phong đã từng kén rể, nhưng về sau thế nào? Con cái sửa họ, còn mình chết thảm.
Cô ấy sợ đυ.ng vào hồi ức đau khổ của Lương Chính Phong, vội nói: "Đúng là không thích hợp."
Lương Chính Phong nhìn chằm chằm cô gái trong tấm ảnh, suy nghĩ bay đi rất xa.
Ngày hôm đó, ngoài trời đổ mưa phùn không ngớt, anh tan học về đến nhà, bảo mẫu nói mẹ ở trên lầu nghỉ ngơi, dặn anh nhỏ tiếng chút.
Chờ khi anh làm xong bài tập, đẩy cửa phòng mẹ ra, máu trên mặt đất nhuộm đỏ đôi giày trắng noãn của anh.
Đời này anh sẽ không quên, sau khi chết mẹ không nhắm được mắt.
Năm đó anh mới chín tuổi, sau khi mẹ chết, khoảng nửa năm trời anh không muốn nói, từ đó giấu ảnh chụp của mẹ ở bên trong đồng hồ bỏ túi của mình.
Những năm nay rời khỏi Bắc Kinh, anh chưa từng trở về lần nào, mặc dù ông bà nội nhiều lần gửi điện tín cho anh, bảo anh về nhà ăn tết, nhưng đều bị anh từ chối.
Anh thà ở một mình trong bộ đội cùng bọn chiến hữu ăn tết cũng sẽ không về cái nơi đã "gϊếŧ" mẹ mình.
"Tên cô ấy là gì?" Anh hỏi.
Chị Khâu bất ngờ sửng sốt một chút, giúp anh lật mặt sau của tấm ảnh, trên đó viết tên của cô gái: Tô Nguyệt Hòa.
Tô Nguyệt Hòa...
Tên anh cũng thích.