Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Tống Mạn] Thiên Thần Gãy Cánh

Chương 48: người em thích

« Chương TrướcChương Tiếp »
Louis mang gối tới phòng Daisy để cùng ngủ

Phòng ngủ cô bé rất đẹp, màu hồng công chúa đáng yêu, bàn học, tủ quần áo đều là gam màu tươi sáng, cái màu yêu thích của những cô gái tuổi mới lớn. Trên giường ngủ có rất nhiều gấu bông, có cả hương vị ngọt ngào thuộc về cô bé, Louis vô thức hít sâu thêm vài hơi

Daisy mặc váy ngủ màu trắng, đang ngồi trên giường đọc tiểu thuyết, tóc màu nắng dài tới eo xoã ra sau lưng, vô cùng xinh đẹp. Louis cứ ngỡ thiên sứ từ nơi nào đi lạc xuống trần gian

" Louis onii-chan" Daisy ngẩng đầu, ngọt ngào cười

Louis cảm thấy trong tim nảy thịch lên một cảm giác khác lạ mà cậu chưa từng thấy

Louis nghĩ có lẽ mình đã mắc bệnh tim, ngày mai nên đến bệnh viện Masaomi nii thực tập để khám

" Ngủ sớm thôi, ban đêm đọc truyện sẽ hư mắt đấy"

" Vâng ạ" Daisy nhảy xuống giường mang vào dép gấu trúc, cất quyển sạch về lại ngăn tủ, rửa mặt lẫn chân tay thật sạch rồi leo lên giường

Louis cũng trèo lên nằm cạnh cô bé

Chăn gối màu xám của cậu hoàn toàn trái ngược vẻ tươi sáng của căn phòng nhỏ

Hai người không nói gì, im lặng nằm cạnh nhau

Buổi tối xác thực khu phố vì mưa lớn nên bị mất điện, tuy sau đó không lâu nhóm giúp việc của nhà Cielo đã sử dụng máy phát điện, nhưng không thể ngăn được việc Daisy cảm thấy sợ hãi

" Có điện rồi, em mau chui ra ngoài đi, sẽ ngộp thở lắm"

Louis dở khóc dở cười nhìn cô bé đang chui vào chăn làm tổ, chổng cái mông nhỏ lên trời, đáng yêu hết mức

" Không được đâu, em không sợ bóng tối, em chui vào đây để ngủ, bên, bên ngoài rất lạnh" Daisy lắp bắp, vẫn mạnh miệng cãi bướng

" Máy lạnh bật 27 độ mà, không lạnh đâu Daisy" Louis mở ra một góc chăn chui vào, bên trong tối om, thông qua tia sáng nho nhỏ lọt vào bên trong cái chăn, cậu thấy được khuôn mặt trắng bệch của cô gái nhỏ

Đáy lòng Louis dâng lên cảm giác đau đớn, duỗi tay sờ cái đầu nhỏ, tóc cô bé con bóng loáng xinh đẹp như tơ lụa

Hai người cự ly đến cực gần, có thể cảm nhận được hô hấp của cô bé phun ra ở cổ cùng bên tai cậu

" Ở bên trong này rất khó thở. Ra ngoài, ngoan"

Daisy nhìn biểu tình nghiêm túc trên khuôn mặt xinh đẹp kia, rầu rĩ không đáp lời

Hai người chính là chung chăn giường, khoảng cách ở giữa chỉ cách chưa đến một thước, tóc vàng của Daisy rối tung sau đầu, cách mặt Louis không đến một khuỷu tay, gần đến mức hai người đều có thể ngửi được mùi hương thoải mái từ trên người đối phương

" Nhưng mà em sợ bóng tối, nếu cho em ôm anh, em sẽ chui ra" Daisy lúc còn bé tuy buổi tối chưa bao giờ được mẹ ôm, thậm chí là ngủ với mẹ, nhưng lúc đến Varia, người trong Varia đều tranh nhau quyền được ru ngủ cho cô bé

Daisy là trẻ con, nhưng lại chẳng phải trẻ con

Cô bé biết nhiều hơn mọi người vẫn nghĩ

Daisy biết Varia kiêu ngạo như thế nào, ru một đứa trẻ ngủ sao?

Cần biết bao nhiêu tình thương mới làm được chứ...

" Louis- nii, có thể không ạ?" Tựa như cầu xin, lại càng giống mềm mại làm nũng

Lông mi thiếu niên khẽ rung động nhẹ nhàng, đôi mắt hơi hơi chuyển động, vết đỏ sau mang tai lan ra mỗi lúc một rộng

Thật lâu sau mới nghe cậu nói một tiếng "được"

Thiếu niên dịch gần lại hơn, nhẹ nhàng đem cô bé ôm vào trong ngực mình

Thân người hai người cao so nhau không quá lớn, hô hấp của đối phương ấm áp phun trên mặt cô

Thân thể Louis quá ấm, còn có mùi hương sữa nhạt nhạt trên người, đem lại cho Daisy cảm giác ấm áp từ mẹ

Mẹ ơi...

Daisy lẩm bẩm, vùi đầu vào trong ngực Louis, ôm thật chặt, giữ thật chặt hơi ấm này. Giá mà giờ này mẹ Hana ở đây thì tốt biết mấy

Có thể Hana đối xử không tốt với Daisy, thậm chí là còn ghét cô bé

Nhưng suy cho cùng có đứa trẻ nào ghét người sinh ra nó chứ

Không nói lời nào, Louis dang rộng vòng tay ôm cô bé vào lòng, bàn tay nhỏ vùi đầu Daisy vào hõm cổ của mình, như thể cậu thật sự là mẹ của em

Hai người ôm nhau rất lâu, cho đến nửa đêm Louis bởi vì bàn tay tê rần mà buông ra, Daisy cũng xoay người rời đi vòng tay ấm áp của cậu. Daisy ngước lên, nhìn thật kĩ khuôn mặt tinh xảo của Louis, yếu ớt nở nụ cười

" Xin lỗi, đều tại em làm hại anh không ngủ được"

" Không... không sao, anh không buồn ngủ"

" Em cũng vậy"

Ban nãy pha coffe cho lão Reborn, vì mùi coffe quá thơm mà Daisy không nhịn được uống mấy ngụm, thành ra bây giờ mắt mở to như ốc không nhắm lại được

" Ngày mai anh có đi học không?"

" Mai anh được nghỉ, còn em?"

Daisy nghe thấy anh nói vậy liền thở phào, nếu thật sự khiến mỹ thiếu niên mất ngủ trở thành mắt gấu trúc cô sẽ ân hận chết mất

" Mai trường em có tiết kiểm tra thổi sáo" Daisy a một tiếng, giật mình bật dậy. Cô bé thật sự không có giỏi mấy loại nhạc cụ như sáo này, nếu xếp theo thang điểm mười thì chỉ dừng lại ở điểm tám thôi

Bây giờ đem ra tập thì thật không tốt, mọi người đều ngủ rồi, không nên làm phiền

Nhưng mà, nhưng mà cô không ngủ được a!!!

Chơi điện thoại một chút, chắc lát nữa mệt quá sẽ ngủ được vậy

" Anh muốn chơi game không?" Daisy xoay đầu sang dò hỏi, Louis mỉm cười từ chối

" Em chơi đi, anh chải tóc cho em"

A, anh chàng này thực sự có niềm đam mê mãnh liệt với tóc

Cứ như vậy Daisy chui tọt vào lòng Louis ngồi, hai bên hông của cô bé bị đôi chân dài của Louis kẹp lại. Cô bé cúi đầu bấm điện thoại, Louis thì chăm chú đánh giá mái tóc dài xinh đẹp ấy

Tóc rất mềm... còn thơm nữa

Daisy không biết ông anh nguỵ quân tử ấy đang có cái suy nghĩ biếи ŧɦái trong đầu, chỉ nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, trong ứng dụng chat, có một cái tên đang sáng lên

Mười hai giờ rồi, anh ấy còn chưa ngủ sao?

Sẽ phiền không nếu cô nhắn tin cho anh nhỉ?

[ Anh Toya vẫn chưa ngủ ạ?]

[Ừ]

[Sắp lên năm cuối, bài tập khá nhiều]

[Anh cố lên]

[ Ngủ sớm một chút]

[ Giữ gìn sức khoẻ]

Anh không rep lại, có lẽ đang bận làm bài tập, hoặc đi ngủ rồi

Daisy mím môi, thoát ra khỏi giao diện tin nhắn

Vì ngồi đằng trước nên cô bé không thấy được ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình từ Louis

" Anh ấy là người em thích à?"

" Ể? Vâng ạ" Hai má cô bé đỏ bừng, mắt đảo quanh, ấp a ấp úng hỏi " Nhưng mà làm sao anh biết được? Em chưa kể chuyện này với ai cơ mà"

" Anh đoán vậy..."

Louis nhìn khuôn mặt sùng bái của Daisy liền nhoẻn môi cười

Cô bé này thật ngốc

Chẳng lẽ em không biết thật lòng thích một người là chuyện không thể nào giấu được sao. Ngay từ cái ánh mắt em nhìn anh ấy, từ lâu đã tố cáo với mọi người rằng em rất thích người đó rồi sao
« Chương TrướcChương Tiếp »