Đã một tuần từ khi Hana trở về Italia, Daisy sống ở ngôi nhà này dưới sự chăm sóc của Elena và các vệ sĩ. Họ dạy cho bé con cách tự vệ, dạy võ, dạy những môn nghệ thuật mà tiểu thư các nhà danh giá hay học, dạy cho bé con cách dùng súng nữa
Có người nói thật quá quắc khi ép một cô bé sáu tuổi học những thứ đó. Nhưng Daisy đã sinh ra ở danh gia vọng tộc, cô bé chỉ có hai lựa chọn. Một là học hai là chết... Không có lựa chọn thứ ba
Hôm nay Daisy và Shinichi sẽ được mẹ Yukiko mang đến trường mẫu giáo. Chẳng hiểu sao lần trước khi trở về từ nhà Kudo bà ấy lại vô cùng yêu thích cô bé, bắt gọi là mẹ. Còn bảo là tập cho tương lai gọi đỡ ngượng miệng nữa
" Daisy cậu học cùng lớp với tớ nhé"
Shinichi lấy lí do sợ đi lạc nên từ lúc khởi hành luôn nắm chặt tay Daisy, hại cô bé ngại ngùng muốn chết
"Ể.. Sao cũng được"
Lúc đi ngang qua một lớp học, Daisy có nghe thoáng bên tai tiếng trẻ con khóc. Cô bé chồm người vào nhìn, là một cô bạn vô cùng đáng yêu đang gấp giấy.
Đó là lần đầu tiên trong đời, Daisy thấy một bé gái khi khóc lại dễ coi như vậy. Mái tóc ngang vai đen tuyền của cô bé làm tôn lên nước da trắng mịn như một khối thạch sữa chua, khiến người khác nhìn vào chỉ muốn thử cắn lên đó một miếng. Đôi mắt to tròn tập trung nhìn vào tờ giấy màu, bàn tay trắng nõn, nhỏ mềm không ngừng di chuyển, đôi môi anh đào thì thào vài tiếng rất khẽ. Rồi một giọt, hai giọt, ba giọt,... từng giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt đẹp ấy
Kia là gì nhỉ?
Huy hiệu hoa anh đào?
Mori Ran bỏ giấc ngủ trưa để gấp giấy, nhưng càng gấp càng hỏng thì uất ức tới mức bặm môi khóc
"Cậu làm thêm cho tớ một cái nhé?" Daisy bước lại gần cô bé "Cậu đang gấp hoa anh đào, phải không?"
Cô bé ngạc nhiên, ngước đôi mắt tím vẫn còn ngân ngấn nước mắt lên nhìn cô
"Ừ, sao cậu biết?" Giọng nói hơi mang âm mũi của cô ấy vang lên
" Đơn giản mà..." Daisy ngồi xuống, đoạt mảnh giấy từ trên tay cô ấy, đôi tay nhanh thoăn thoắt gấp, chưa đầy một phút đã ra thành phẩm. Cô bĩu môi, đưa nó cho cô gái nhỏ
" Cảm ơn" Cô gái nhỏ nhận lấy, rụt rè cảm ơn
" Daisy Cielo"
Bé con nghe có người cảm ơn nhịn không được liền đỏ ửng mặt, ngay lập tức giới thiệu tên. Ran thấy gương mặt bánh bao đang đỏ như máu kia liền bật cười khanh khách
"Mình là Mori Ran, gọi mình là Ran nhé"
" Ừ... Gọi mình là Daisy giống như Ichi là được"
" Ichi là ai? "
Ran nghe thấy cái tên xa lạ kia liền nhíu mày. Lớp cô bé làm gì có bạn nào tên là Ichi
" Cậu ấy là Shinichi, bạn của Daisy "
Ba chữ bạn của Daisy bonus thêm nụ cười toả nắng knock out Ran. Thấy sự vui vẻ trên mặt bé con khiến Ran cực kì có cảm giác ghen ghét cái tên Shinichi kia. Kiếp trước tên đó đã cứu thế giới hay sao mà lại may mắn có được một cô nhóc lương thiện như vậy làm bạn
" Tớ là Kudo Shinichi"
Shinichi vốn đang đứng ở cánh cửa xem hai người trò chuyện. Nhưng khi nghe thấy có người gọi tên liền kéo quần chạy vào. Ánh mắt khıêυ khí©h nhìn Ran Mori. Người là của cậu, muốn đoạt? Nghĩ cũng đừng hòng
"Bạn Mori khóc nhè, tớ là Ichi của Daisy, hân hạnh gặp cậu"
" Cậu mới khóc nhè, cả nhà cậu mới khóc nhè..."
Ran Mori tức giận bật dậy từ trong chăn cãi đôi co với Shinichi Kudo, cậu ta cũng không vừa mà cãi lại. Cả hai đều bật cười vui vẻ, chỉ có mỗi bé con tóc vàng trầm ngâm không nói gì trước cảnh tượng đó
"Lần đầu gặp mặt, có lẽ tớ đã say nắng trước nụ cười trong trẻo của cậu rồi. Tớ biết nó là cơn say mà cả đời không thể tỉnh, chứ không phải chỉ đơn thuần là say nắng một thời"
" Daisy-chan, Kudo-san tớ là Suzuki Sonoko bạn thân của Ran hân hạnh được gặp hai cậu"
Cô bé tóc nâu vốn đang say ngủ bên cạnh nay lại đột ngột mở mắt, gia nhập cuộc trò chuyện
" Kudo Shinichi"
" Daisy là Daisy"
" Daisy, Shin về thôi nào"
Yukiko sau khi đi đăng kí liền đi tìm hai đứa trẻ để dắt về nhà. Khi đi ngang qua Ran Mori bà liền ngớ người
" Ơ cháu là bé Ran phải không?"
" Vâng... Cô là?" Ran Mori lễ phép nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt
" Cô là Yukiko, bạn thân của mẹ cháu. Shin, Daisy bạn ấy là Ran, con của cô Eri mà mẹ hay nói đấy. Không ngờ ba đứa lại quen nhau đấy"
" Cô Yukiko, cháu là Sonoko bạn thân của Ran ạ. Công nhận cô trẻ và đẹp thật"
Sonoko hào hứng giới thiệu bản thân với Yukiko Kudo. Quả nhiên sau khi nghe cô bạn nhỏ khen xong Yukiko bị dỗ đến cười tít mắt, vui vẻ xoa đầu Sonoko
" Con có mắt nhìn thật đấy bé Sonoko à"