Một cô gái xinh đẹp nọ mắc tật ham ăn. Khó có gánh hàng rong nào đi qua nhà cô mà “thoát” nổi. Cô ăn vặt đến nỗi, lúc nào mở miệng nói cũng có chữ bánh. Chồng cô phải nghe nhiều “bánh” quá, nên cứ hễ ai nhắc tới hàng vặt, quà rong là đùng đùng nổi giận. Một hôm hai vợ chồng đang ở trong nhà, bỗng mưa như trút nước. Anh chồng bảo:
- Em ra xem trời thế nào?
Cô đến bên cửa sổ nhìn rồi nói:
- Anh ơi, mưa to lắm, cọng mưa có sợi dài như bánh canh, sợi ngắn như bánh lọt.
Anh chồng giận quá:
- Bảo cô xem mưa lớn nhỏ, nước nhiều ít, mà nói gì có bánh trong đó?
Cô hoảng hồn, mở cửa xem lại rồi thưa:
- Anh ơi mưa to thiệt mà. Chỗ nước lên cao dày như bánh phồng, chỗ mỏng như bánh tráng vậy đó.
Chịu hết nổi, anh chồng bạt tai vợ. May sao cô né được, tay anh chồng đánh trúng vào ngực vợ. Cô vợ chạy lại nấp sau cột nhà, bù lu bù loa khóc:
- Chồng người ta hiền khô, chồng mình thì nóng như cái bánh cam. May mà tôi né kịp, anh đánh trúng… hai cái bánh bao. Nếu né không kịp anh đập gãy… bánh chè tôi rồ