🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ (Nếu chúng ta có thể vượt qua tháng mười hai)
Tác giả: overnights
Tóm tắt: Im lặng một chút, sau đó Wednesday nói tiếp. "Tôi phải thừa nhận rằng tôi có động cơ đằng sau việc mời cậu tới thăm dịp lễ này."
Enid cười, không chút bất ngờ; Wednesday mà cô ấy biết đây rồi, thậm chí cách một đường dây điện thoại và một cái đại dương cũng không nhận nhầm được. "Thế hả? Là gì?"
"Tôi đã nói với bố mẹ rằng tôi đang trong một mối quan hệ," Wednesday nói một cách thật tự nhiên, như thể đó chỉ là một câu nói bình thường khác chứ không phải một tia sét đập thẳng vào trái tim Enid. "Cụ thể là, với cậu."
__________________________________
Tất cả mọi thứ dường như đè nén trong tôi. Tất cả mọi thứ như đang chực chờ để bùng nổ giống như Giáng sinh.
(Everything is holding its breath inside me. Everything is waiting to explode like Christmas.)
- Esperanza Cordero, từ The House on Mango Street
Enid nhận được một cuộc điện thoại ngay giữa tháng 12, gần hai tháng sau khi rời khỏi Nevermore. Cô đang ngồi trên bàn học ở nhà, sơn lọ móng tay màu hồng mà cô chưa từng thử qua, rồi điện thoại bắt đầu đổ chuông và màn hình hiển thị một số lạ.
Suy đoán đầu tiên của cô, hoảng loạn và có chút khó hiểu, là Ajax; bằng cách nào đó, sau khi chia tay, anh ta có được số của cô và gọi điện để hét vào mặt cô, hoặc tệ hơn, cố gắng để xin quay lại với cô. Nghĩ đến đó cô gần như đã ngắt máy, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại được. Sự tò mò gϊếŧ chết con sói, người xưa thường nói vậy.
Cô lướt ngón cái trên màn hình, cẩn thận để không làm nhòe đi lớp sơn bóng, rồi nhấn vào nút loa ngoài. "Xin chào?"
"Xin chào, Enid," giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên. Đó là một giọng nói lành lạnh, có chút thiếu kiên nhẫn, bất mãn và hơi nguy hiểm, giọng nói mà Enid quen thuộc tới nỗi cô ấy có thể nhận ra ngay những giây đầu tiên khi nó vang lên.
Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt của Enid, rạng rỡ và sáng bừng. Đã thật lâu rồi kể từ lần cuối họ nói chuyện - cô đã nghĩ họ sẽ trở nên thân thiết hơn trong kỳ nghỉ, sau vụ xảy ra ở học kỳ trước đó, nhưng hình như ngay cả một kẻ gϊếŧ người hàng loạt có thể biến hình và hồi sinh từ cõi chết là chưa đủ để Wednesday Addams giữ liên lạc với cô.
"Wednesday? Đợi đã, là cậu thật sao? Cậu đã mua một chiếc điện thoại à?"
"Không," Wednesday trả lời. "Xavier tặng nó cho tôi, một cử chỉ mà tôi chỉ có thể cho rằng đó là một kiểu lãng mạn vớ vẩn gì đó."
Nụ cười vụt tắt trên khuôn mặt Enid trước khi cô kịp nhận ra. Từ khi nào, vì lí do gì mà Enid không hiểu được, cô đã không còn hào hứng về việc tìm một chàng trai cho Wednesday nữa, thay vào đó, cô bắt đầu nghĩ rằng chẳng ai trong số họ là đủ tốt với Wednesday cả. Với một sự thật là nụ hôn đầu của Wednesday vào học kì trước hoá ra lại là với một con quái vật biến hình gϊếŧ người hàng loạt.
Ừ, chắc chắn rồi. Đâu thể khác được. Nếu Enid vẫn còn cảm thấy cồn cào trong bụng khi nghĩ về Xavier và Wednesday - nếu ý nghĩ về việc Xavier tặng cho Wednesday một chiếc điện thoại khiến cô buồn nôn theo một cách mới mẻ và kì lạ - Ừ thì, Enid quyết định mặc kệ hết mấy thứ cảm xúc đó.
"Xavier đã tặng cho cậu một cái điện thoại ư," Enid hỏi, sự phấn khích trong giọng nói bớt đi một chút. "Chịu chi ghê nhỉ? Bình thường theo đuổi con gái, người ta chỉ tặng trang sức thôi"
Wednesday phát ra tiếng rêи ɾỉ khó chịu, và Enid lại mỉm cười cảm thấy quen thuộc. "Không. Tôi không có ý định dính líu đến cậu ta. Nhưng tôi sẽ giữ cái điện thoại."
"Bất ngờ nha." Enid trêu chọc. "Có phải Wednesday "Tôi từ chối làm nô ɭệ của công nghệ" Addams cuối cùng cũng nhận ra mạng xã hội cũng không tệ lắm rồi sao? OMG, nghĩa là tớ có thể tạo cho cậu một cái tài khoản Instagram ư?"
"Mạng xã hội, như tôi đã nói trước đây, là một cái hố không đáy của những lời khích lệ vô nghĩa," Wednesday nói một cách đầy chán ghét. "Nhưng tôi phải thừa nhận, có lẽ, có thể, có một vài lợi ích khi có một cái điện thoại. Rất, rất ít."
"Ồ, vậy sao? Kể tớ nghe nào."
"Thứ nhất," Wednesday nói, "tôi có thể liên lạc với một số người hiếm hoi mà tôi không coi thường."
Một loại cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong cơ thể Enid, chạy dọc xuống sống lưng cô như một dòng điện. Cô từng có cảm giác này trước đây, cô nhớ nó - khi cô và Wednesday nhìn thấy nhau ở cổng trường Nevermore, mệt mỏi, lấm lem bùn đất và bê bết máu, và rồi hai người đã ôm chặt nhau như thể đó là ngày tận thế.
Enid lắc đầu, cố quên đi khoảng khắc xấu hổ đó. "Dễ thương đấy, Wednesday. Cậu đang có âm mưu gì hả?"
"Lý do nào khiến cậu nghĩ tôi có âm mưu nên mới gọi tới?"
"Ừ, không. Tớ rất muốn tin tưởng là cậu gọi cho tớ chỉ để hỏi thăm và buôn chuyện vui vẻ, như những người bạn thân thường làm, nhưng tớ cũng tự biết không đời nào có vụ đó. Cậu sẽ không làm gì vô nghĩa mà không có động cơ phía sau cả."
"Khá khen cho cậu" Wednesday nói, và có vẻ như cô ấy thực sự nghĩ thế. "Vậy tốt thôi. Tôi gọi tới để mời cậu đến trang viên của gia đình Addams và tận hưởng nốt kì nghỉ Giáng Sinh này."
Đôi mắt của Enid mở to. Cô luôn tự hỏi nhà của Wednesday trông như thế nào, nhưng cô cũng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội được biết. "Thật hả? Cậu muốn tớ đến thăm? Chắc không?"
Giọng của Wednesday có chút thiếu kiên nhẫn. "Tất nhiên rồi. Cậu là bạn cùng phòng của tôi."
Có một khoảng dừng nhỏ giữa các từ trong lời nói của Wednesday, một khoảng dừng nhỏ giữa "tôi" và "bạn cùng phòng". Enid thề là cô ấy có thể bị xoáy vào khoảng trống đó, nhưng cô ấy lờ nó đi.
"Ồ," là tất cả những gì cô ấy có thể nói.
"Thế, cậu có tới không?"
Enid cân nhắc trong khoảng một phút. Cô ấy nghĩ về gia đình mình và truyền thống của họ và cây thông Noel trong phòng khách bao trùm bởi ánh sáng ấm áp - và rồi cô ấy nghĩ về Wednesday Addams trong chiếc mũ ông già Noel, bên dưới cây tầm gửi, và trái tim cô ấy gập lại thành một con hạc giấy.
"Được thôi," cô nói, sự phấn khích dâng lên. "Tớ rất vui lòng tới thăm. À và tớ sẽ mang theo vài đồ đạc cho kỳ nghỉ nữa - tất lông và đồ ngủ đôi và đĩa DVD Home Alone và - "
"Nếu cậu nghĩ sẽ bắt tôi mặc mấy bộ đồ ngủ đôi đó," Wednesday ngắt lời, "hãy quên nó đi ngay nếu cậu không muốn có một đàn nhện trong phòng ngủ khi cậu đến."
Wednesday đang rất nghiêm túc, và Enid biết điều đó, nhưng cô ấy không thể nhịn cười được. Cô ấy nhớ những lời đe dọa của Wednesday giống như cách cô ấy nhớ nhịp thở đều đặn và yên ắng trong lúc ngủ hay bản độc tấu cello đêm khuya hay cả tiếng máy đánh chữ điên cuồng hàng tối. "Mặc kệ cậu có nói gì, Wednesday. Bằng cách này hay cách khác, tớ sẽ đội lên đầu cậu chiếc mũ ông già Noel thôi."
"Tôi thà chết còn hơn." Im lặng một chút, sau đó Wednesday nói tiếp. "Tôi phải thừa nhận rằng tôi có động cơ đằng sau việc mời cậu tới thăm dịp lễ này."
Enid cười, không chút bất ngờ; Wednesday mà cô ấy biết đây rồi, thậm chí cách một đường dây điện thoại và một cái đại dương cũng không nhận nhầm được. "Thế hả? Là gì?"
"Tôi đã nói với bố mẹ rằng tôi đang trong một mối quan hệ," Wednesday nói một cách thật tự nhiên, như thể đó chỉ là một câu nói bình thường khác chứ không phải một tia sét đập thẳng vào trái tim Enid. "Cụ thể là, với cậu."
Enid há hốc miệng, nhịp thở ngắn và dồn dập hơn một cách kì lạ. "Tớ - uh, cậu gì cơ? Nhưng tớ, ý tớ là, cậu không - tớ không -" Cô lóng ngóng tìm thêm từ, những từ ngữ hay hơn và cuối cùng nghĩ ra: "Cậu không phải của tớ. Bạn gái của tớ. Chúng ta không...không hẹn hò."
Như bị bảy chiếc xe đè lên cùng một lúc và không có ai tới giải cứu. Enid xấu hổ đưa tay che mặt, hy vọng chiếc điện thoại bằng cách nào đó sẽ nuốt chửng cô và cô sẽ không bao giờ phải nói chuyện với Wednesday nữa.
"Tôi biết," Wednesday nói, phót lờ việc Enid hoàn toàn không còn khả năng nói tiếp. "Tôi nghĩ chúng ta có thể diễn một màn kịch nhỏ."
Tâm trí Enid bắt đầu trở lại từ chín tầng mây một cách chậm rãi. "Ừm. Vậy là. Chỉ để cho rõ thôi, ý cậu là... cậu muốn tớ đóng giả làm bạn gái cậu hả?"
Một tiếng thở dài khe khẽ phát ra từ đầu dây bên kia. "Đúng thế, Enid, đó chính xác là những gì tôi muốn. Cố gắng bắt kịp cuộc trò truyện này đi."
Enid cố nén tiếng cười gần như muốn phát điên lên. Cô ấy và Wednesday. Điên rồ tới mức hoàn hảo, cô ấy cố gắng hình dung, và bức tranh hiện ra với màu sắc sống động. Cô nhớ có một lần cô nói với Wednesday, vào ngày này một năm trước, vào cùng một thời điểm. "Chúng ta hợp nhau. Lẽ ra là không, nhưng lại hợp."
Cô nghĩ, nhanh chóng và không thể ngừng lại, về cảm giác căng cứng trong huyết quản khi Wednesday ôm lấy cô lần đầu tiên, và sau đó, đẩy ra. Điều đó bây giờ không quan trọng nữa, sau này cũng vậy.
"Được thôi," Enid chậm rãi nói. "Tớ sẽ giúp cậu."
"Tốt. Và, bố mẹ tôi sẽ tổ chức một buổi vũ hội vào dịp năm mới. Họ mong cậu sẽ tham gia cùng."
"Ừ tớ biết rồi. Tớ sẽ mang theo một cái váy."
"Tốt thôi." Thứ Tư nói. "Và, Enid..."
"Ừ?"
"Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi."
Những câu từ đều đều và vô cảm, và chúng nghe như thể bị cưỡng ép kéo ra khỏi Wednesday như máu chảy ra từ đá. Và Enid, hiểu được những lời đó, trân trọng vì cô biết ý nghĩ của chúng: lòng biết ơn.
"Không có gì," cô ấy nói, vui mừng vì Wednesday không nhìn thấy nụ cười bừng nở trên khuôn mặt cô lúc này. "Cậu có thể nhờ vả tớ bất cứ lúc nào."
--
Ba mẹ cô, khi cô nói với họ rằng cô sẽ không ở nhà vào dịp lễ Giáng sinh này, tỏ ra rất thờ ơ. Enid đã ước rằng cô có thể nói là cô rất bất ngờ, nhưng phản ứng của họ cô ấy đã biết trước từ lâu rồi. Ngay cả sau khi cô đã hoá sói, cô vẫn là một nỗi thất vọng trong lòng mẹ cô.
Một lần không giải quyết được gì cả, tất nhiên, lần ở Nevermore có lẽ là lần duy nhất cô hoá sói được. Kể từ đó, trăng tròn đến rồi đi và Enid không thể biến hình được nữa. Nỗi xấu hổ vẫn còn bỏng rát như hắc ín trong cổ họng cô mỗi khi cô nghĩ về nó.
Không có gì ngạc nhiên khi mẹ cô ấy muốn cô đi cho khuất mắt.
"Gửi lời hỏi thăm của mẹ đến bạn cùng phòng của con và gia đình bạn ấy nhé," mẹ cô ấy nói, liếc nhìn Enid từ khóe mắt khi bà cố gắng giữ thăng bằng chiếc thớt chất đầy những miếng thịt bò tái trên bồn rửa. "Và hãy cư xử như một vị khách biết điều."
Enid thở dài. "Con biết rồi, mẹ."
"Và," mẹ cô tiếp tục, với lấy một chiếc khăn lau bát đĩa và dùng bàn tay còn lại để quét dọn quầy bếp, "hãy mang theo mấy bộ đồ đẹp nhé. Mẹ đã nhìn thấy gia đình bạn cùng phòng của con tại Tuần lễ Gia Đình và họ có vẻ giàu có và sang chảnh hơn nhiều với chúng ta. Con không muốn trông giống như một con mèo ragamuffin ở cạnh họ đâu nhỉ. Có lẽ con cũng nên nhuộm lại mấy cái thứ màu kinh khủng trên đầu con đi."
Các đầu ngón tay của Enid nóng bừng lên vì khó chịu, móng vuốt của cô như sẵn sàng mọc ra. Cô ấy đã buộc chúng phải kìm lại với một cái nhăn mặt và nhanh chóng nở nụ cười khi mẹ cô nhìn về phía cô một lần nữa. "Okay, mẹ."
"Okay, cái gì?" mẹ cô hỏi, ném miếng bít tết vào chiếc đĩa thủy tinh và với lấy lọ muối. "Okay, con sẽ nghe lời mẹ à?"
"Vâng, con nghe thấy rồi ạ," Enid nói. Sau đó, khẽ thở dài: "Đáng tiếc là thế."
Tiếng ồn ào ở cửa sau vang lên, cánh cửa mở ra, hai anh trai của Enid và ba người anh em họ khác của cô ấy lao vào bếp. Chẳng có người chị em nào trong gia đình họ. Enid thở dài.
"Ồ, chào các cháu," mẹ của Enid vui vẻ nói. "Ngồi đi, bữa tối sắp xong rồi."
Các anh em họ của Enid la ó ầm ĩ, sau đó bắt đầu vật lộn với nhau cho đến khi họ vấp ngã và lăn xuống hành lang phử đầy lông thú và tiếp tục đấm nhau. Enid lại thở dài, ước rằng ai đó trong gia đình cô có thể tử tế và bình thường dù chỉ trong một phút thôi.
"Con chắc là con không muốn ở lại nhà mình và đón Giáng sinh chứ?" mẹ cô hỏi, phớt lờ những tiếng gầm gừ và la hét phát ra từ hành lang. "Cả đại gia đình sẽ đến, và mẹ rất muốn kể cho họ nghe về việc cuối cùng con đã hoá sói như thế nào. Chỉ là may mắn thôi, nhưng ít nhất là đã xảy ra một lần."
Sự hy vọng cuối cùng về gia đình của Enid đã tan biến. Viễn cảnh bị vây quanh bởi các thành viên trong gia đình chờ đợi được nghe kể về lần đầu tiên cô hoá sói thật khủng khϊếp, đặc biệt là khi có một nỗi sợ hãi dai dẳng trong tâm trí, khiến cô nghĩ rằng lần biến hình của cô tại Nevermore chính xác là: cơ hội ngàn năm có một, sự may mắn, sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Cô đã quen với việc thất bại, nhưng điều đó vượt quá sức chịu đựng của cô ấy.
"Không ạ" cô nói. "Con không sao. Con muốn tới nhà Wednesday." Sau đó, với một chút cay đắng len lỏi trong giọng nói: "Đằng nào mẹ cũng sẽ không để ý dù con có vắng mặt hay không mà. Anh trai và anh em họ của con đều ở đây rồi."
"Ừ," mẹ cô trả lời, chỉ để ý một cách nửa vời "Vậy con đi thu dọn đồ đạc đi, sáng mai mẹ sẽ chở con ra sân bay."
Enid quay đi, nhưng có gì đó giữ chân cô ở ngưỡng cửa thêm một lúc nữa. Mẹ cô tiếp tục bận rộn làm bữa tối, không để ý đến bất cứ gì khác nữa. Enid nhìn mẹ cô bày bít tết ra những chiếc đĩa lớn. Cô đếm chúng: bảy đĩa, mỗi người một đĩa, cha mẹ, anh em và họ hàng của cô. Còn phần của Enid, không có gì cả.
Enid rời khỏi bếp và lên lầu để chuẩn bị hành lý, xương sườn của cô đau nhói vì đau đớn và tức giận.
--
Yoko nhắn tin cho cô ấy đêm đó sau hai ngày im lặng. Enid tự hỏi làm thế nào để cô giải thích về chuyện của Wednesday, với tính cách của Yoko, họ sẽ trò chuyện ít nhất là hai tiếng, phân tích mọi chi tiết và mọi kết quả có thể xảy ra.
Cô ấy nhấc điện thoại lên, chuẩn bị giải thích chuyện mà cô ấy thậm chí còn không thể giải thích với chính mình, nhưng hóa ra cô ấy không cần phải làm thế.
Yoko
Xin lỗi cậu vì lâu rồi không liên lạc!!! Cha mẹ mới nói với tớ rằng cả nhà sẽ tới Châu Âu dịp Giáng Sinh này và ở lại đó trong BA TUẦN, tớ soạn hành lý tới phát điên luôn.
Tớ vui quá, mà đang ở trên máy bay rồi.
Nhưng chỗ đó không có sóng điện thoại : /// tớ sẽ nhớ cậu lắm, chúc cậu giáng sinh vui vẻ nha
Eind
OMGGGG tuyệt quá!! Nhớ mua quà lưu niệm cho tớ nhé.
À nhân tiện, tớ sẽ đến chỗ Wednesday để đón giáng sinh
oh và và tớ sẽ giả làm bạn gái của cậu ấy
Yoko
Cậu cái gì cơ?
Enid Sinclair
Ý cậu là sao? Giả làm bạn gái là sao cơ?
Quay lại đây, chúng ta chưa nói chuyện xong đâu, trời ơi, máy bay đang cất cánh rồi, tiếp viên hàng không đang hét vào mặt tớ, TẠM BIỆT MERRY CHRISTMAS
Enid bật cười, cảm thấy thật nhẹ nhõm. Cô chắc chắn rằng Yoko sẽ khiến cô phát điên khi cậu ấy trở về, nhưng sao cũng được. Đó là vấn đề cho Enid tương lai.
--
Ngày hôm sau, chuyến bay đến Massachusetts yên tĩnh và chẳng có gì mới mẻ cả. Enid ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, màn che được kéo lên hết cỡ. Hình ảnh đất nước hiện ra bên dưới cô, như một tấm thảm nâu bao la, xanh lá và xanh lam, và cô tự hỏi mình đã bay qua bao nhiêu sinh mạng trên mỗi dặm.
Cô cũng tự hỏi liệu có ai ở bên dưới đang ngước nhìn cô không. Liệu có ai nhìn thấy cô không. Cô lo lắng, đây không phải lần đầu, rằng sẽ không ai nhìn cô cả.
Điện thoại của cô sáng lên trên bàn khay trước mặt và Enid nghiêng đầu đọc thông báo. Là tin nhắn từ Wednesday.
Wednesday
Tôi đã nhờ Lurch đến sân bay đón cậu. Hãy tìm người đàn ông rất cao và buồn rầu, cầm một tấm biển có ghi tên cậu. Đừng có đi lạc khi đang nhận hành lý đấy. Tôi rất nghi ngờ cậu sẽ nhảy lên băng chuyền ngồi chỉ để xem nó dẫn tới đâu, hay làm gì đó ngu ngốc không kém.
Enid đọc tin nhắn một lần rồi đọc lại lần nữa, thậm chí không buồn đặt câu hỏi rằng tại sao cô có thể nhận được tin nhắn ở độ cao ba mươi nghìn feet trong không trung. Nếu bất cứ ai có thể làm được thế, đó sẽ là Wednesday.
Một nụ cười nở trên khuôn mặt của Enid khi cô ấy nhìn xuống bức ảnh của Wednesday trên màn hình điện thoại, xua đi màu xanh u sầu vài phút trước đó. Cô nhìn ra cửa sổ đúng lúc nhìn thấy một đám mây vàng trôi qua. Khi bóng của cánh máy bay lướt qua nó, màu vàng nhẹ nhàng chuyển sang màu đen.
--
Sân bay Logan là một mớ hỗn độn ngổn ngang, và Enid gần như cụt cả tay khi cố gắng vượt qua đám đông người tràn ra từ cửa hàng bánh rán Dunkin" qua cửa chính. Cô cảm thấy thật may mắn vì chỉ mang theo hành lý xách tay, nếu đây là quán cà phê, cô không thể tưởng tượng được làm thế nào để lấy hành lý kí gửi nữa.
Cô lết thân mình ra khỏi cửa đến khu vực đón khách và nhìn quanh, đập vào mắt cô là một biển hành lý và hàng đống biển xe Massachusetts. Mọi người đang vội vã đi về nhiều hướng xung quanh cô: lên xe buýt, bắt taxi, chất hành lý lên xe tải nhỏ. Enid nhớ lại đoạn tin nhắn của Wednesday và nghĩ xem làm thế nào để tìm thấy người đàn ông cao lớn, buồn rầu giữa mớ hỗn độn này.
Bỗng dưng có một sự xáo trộn giữa đám người, một sự gián đoạn trong đoạn nhịp điệu vội vã. Enid nhìn sang bên phải và nhận ra giữa đám đông đang nhanh chóng tách thành hai nửa, một biển người bị chia cắt bởi thế lực vô danh nào đó. Cô tiến một bước, nghển cổ lên để nhìn rõ hơn. Dù cho đây có là gì, phải là thượng đế mới có thể kiểm soát mớ hỗn độn này.
Đám đông cuối cùng cũng biến mất và Wednesday Addams hiện ra trước mắt cô. Theo sau là một người đàn ông cầm tấm biển ghi chữ "Sinclair". Ông ấy rất cao, và Enid phải thừa nhận - vẻ mặt của ông ấy không có từ gì để miêu tả ngoài "buồn rầu". Tuy nhiên, cô hầu như không chú ý đến ông ta, bởi vì tất cả sự chú ý của cô đều dành cho Wednesday mất rồi.
Mới chỉ một tháng trôi qua kể từ lần cuối họ gặp nhau, nhưng nếu nhìn kĩ, Wednesday đã thay đổi: cô ấy cao hơn một chút và bím tóc của cô ấy dài hơn một chút. Cô ấy mặc chiếc áo len argyle màu đen bên ngoài một chiếc áo dài tay có ren ren màu đen, một chiếc váy đen và đôi bốt đen đúng kiểu của cô ấy, dù trang phục của Wednesday chỉ có trắng và đen, một loại ánh sáng vẫn bao chùm lấy cô. Khiến Enid không thể rời mắt.
"Cậu đang nhìn chằm chằm," Wednesday nói. "Quần áo của tôi kì lạ sao?"
"Gì cơ? Không, tớ chỉ - không, cậu đẹp lắm. Ý tớ là, mặt của cậu đẹp." Enid luồn một tay vào tóc, bối rối. "Tớ chỉ, uh. Dù sao thì. Xin chào, bạn cùng phòng!"
"Trả lời hay đấy." Wednesday nói, vẻ mặt tỉnh bơ như thường lệ.
Enid vươn người về phía trước theo bản năng, dang rộng nửa cánh tay, trước khi cô kịp nhớ ra - đây không phải là kiểu của họ. Một cái ôm cách đây hai tháng không đủ để thay đổi sự thật rằng Wednesday không phải kiểu thích ôm.
Cô ấy bắt đầu hạ tay xuống, xấu hổ, rồi Wednesday bất ngờ, làm điều mà Enid hầu như không dám nghĩ tới: cô ấy bước tới và vòng tay qua người Enid, một cách vụng về nhưng không thể nhầm được.
Enid đắm chìm trong cái ôm đó, đôi mắt cô tự động nhắm nghiền. Cô không chắc mình sẽ có thể trải qua chuyện này nữa hay không, cô không ngây thơ đến mức hy vọng rằng một đêm trăng máu điên cuồng và nguy hiểm, ngập đầy chất adrenaline sẽ đủ để phá vỡ thói quen thường ngày và xây dựng một thói quen khác, nhưng dù sao thì giờ đây - hai người họ lại ở bên nhau, lại ôm lấy nhau giống như họ đã từng, ở cổng trường Nevermore, dễ chịu và không có ai phải đổ máu cả. Cô vùi đầu vào vai Wednesday, một tay giơ lên
theo bản năng giữ chặt lấy đầu cô ấy, và mặc kệ phần còn lại của thế giới.
Wednesday lùi lại, mắt dán vào bên sườn trái gương mặt của Enid. "Tôi không biết vết thương của cậu sẽ để lại sẹo."
Enid sờ tay lên má, ngượng ngùng mặc dù cô đã tự động viên mình nhiều lần trước gương. "À. Ừ. Vết thương lành khá nhanh, nhưng chắc tớ sẽ mắc kẹt với phần còn lại của nó."
"Cậu nên vui mừng mới phải," Wednesday nói. "Đó là huân chương danh dự chứng minh cậu đã chiến đấu, và cậu đã thắng."
Lurch hắng giọng, và hai người nhanh chóng tách ra. Enid nhìn xuống đất, cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô ấy không dám nhìn thẳng vào Wednesday.
"Đi thôi," Wednesday nói. "Xe ở bãi đậu cứu hỏa. Để hành lý đó đi, Lurch sẽ cầm chúng cho cậu."
"Ồ," Enid nói, giật mình nhận ra rằng tài xế đã cầm lấy túi của cô. "Chắc chắn rồi. Cảm ơn, Lurch."
Lurch gật đầu, vẫn mang vẻ mặt buồn rầu đó. Ông ta khiến Enid hơi sợ hãi, và cô âm thầm quyết định sẽ tránh xa ông ta.
Một chiếc xe bóng bẩy màu đen, đậu ngay ngắn trên làn đường cắm tấm biển sơn chữ: CHỖ ĐỖ XE CỨU HOẢ: KHÔNG ĐƯỢC ĐỖ. Wednesday mở cửa và lùi lại để Enid vào trước, sau đó theo vào sau cô ấy.
"Enid," Wednesday khẽ nói, cúi xuống gần hơn. Enid ngừng ngạc nhiên trước những chiếc ghế da đắt tiền và cố gắng nhớ lại cách hô hấp, Wednesday đang rất gần cô, đủ gần để Enid có thể lần theo hàng lông mi đen dài cong vυ"t. "Làm tốt lắm. Tôi nghĩ cái ôm đó trông khá thật đấy."
Và rồi Enid nhớ ra: Âm mưu, trò lừa gạt nho nhỏ của họ. Cô ấy ở đây với tư cách là một người bạn và bạn cùng phòng của Wednesday, nhưng cô cũng ở đây với tư cách là người bạn gái giả của Wednesday - và xét theo vẻ mặt hài lòng của Wednesday, cái số ba là quan trọng nhất.
Nhưng là Enid đã đồng ý rồi. Trái tim cô không nên đau đớn thế này. Nhưng nó vẫn đau.
Wednesday ngồi thẳng trở lại, một tư thế hoàn hảo và lịch sự, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chân của cô ấy chạm vào chân Enid, thậm chí qua hai lớp quần áo, Enid vẫn cảm thấy làn da cô nóng bừng.
"Tôi phải thừa nhận rằng, gặp lại cậu cũng không tệ lắm" Wednesday nói, rất nhỏ, đủ nhỏ để hàng ghế trước không thể nghe được. Enid lén nhìn trộm Wednesday. Cô ấy vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng có một chút dịu dàng treo quanh miệng cô ấy và đối với Enid, đó không khác gì một nụ cười tươi rói.
"Tớ cũng rất vui khi gặp lại cậu," Enid nói và cố gắng không nghĩ tới câu nói đó có bao nhiêu trọng lượng.
--
Xe chạy trong hơn một giờ tiếp theo, và Enid rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô đã dậy sớm để kịp bắt chuyến bay và cô không hề ngủ trong suốt chặng đường. Cô chìm vào giấc ngủ, không ý thức được gì ngoài hơi ấm của Wednesday ngay bên cạnh, cho đến khi tiếng bánh xe ô tô kêu lạch cạch và ngón tay Wednesday gõ lên đầu gối cô.
"Tỉnh dậy đi." Wednesday nói, nhưng thiếu đi giọng điệu mệnh lệnh bình thường của cô. "Chúng ta tới nơi rồi. Tôi không muốn cậu bỏ lỡ gì cả."
Enid chớp mắt, hơi mơ hồ, và nhận ra: cô ấy đang tựa vào vai Wednesday, đầu vùi vào hõm cổ. Tóc cô ấy bồng bềnh và xù lên, giống như một đống rơm, và cô khá chắc miệng mình đã há ra khi ngủ.
"Ôi, chúa ơi" cô lầm bầm. "Xin lỗi. Tớ không cố ý tựa vào cậu rồi ngủ quên."
Wednesday chỉ nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt mà cô không thể đọc được. Enid cảm thấy may mắn là không phải nói thêm bất cứ điều gì khi chiếc xe vòng qua khúc cua trên con đường dường như vô tận và rồi trang viên Addams hiện ra trước mắt. "Quào."
Trang viên cao ba tầng và tối đen như mực, nhô lên như một con quái vật to lớn và khủng khϊếp trên nền trời sầm uất. Những cửa sổ có góc mái sắc nhọn nhô ra như hàm răng từ miệng của một con cá mập, ở giữa, một tòa tháp vươn tới những đám mây như thể nó đang cố kéo chúng xuống đất. Các hoạ tiết bằng sắt đóng khung trên cánh cửa đồ sộ, và đường đi hình tròn chạy từ nhà để xe đến mép sân được làm bằng đá hắc diện thạch.
Nói cách khác, rất đáng sợ và mang theo phong cách rất "goth". Enid có thể hiểu được tại sao Wednesday lại trở nên như bây giờ.
Wednesday nhìn cô, khuôn mặt cô ấy trống rỗng và vô cảm, nhưng Enid có thể biết cô ấy đang trông chờ một loại phản ứng.
"Nhà của cậu," Enid nói, "rất ghê rợn và đáng sợ."
"Cảm ơn," Wednesday nói, nghe có vẻ hài lòng. "Tôi rất vui vì cậu thích nó."
"Đó không phải là lời khen, nhưng thôi kệ đi." Enid mở cửa xe và bước lên con đường màu đen trạm đá, cầm lấy chiếc túi của cô từ băng ghế sau trước khi Lurch kịp chạm vào. "Ừm, đằng kia là nghĩa địa à?"
"Nghĩa trang," Wednesday sửa lại. "Nghĩa địa là một khu chôn cất đặc biệt gắn liền với nhà thờ. Và đúng thế, nhà tôi có nghĩa trang ở mỗi bên của toà nhà. Ông cố của tôi có rất nhiều nạn nhân mà ông cho là quá đặc biệt để chia tay sau khi gϊếŧ họ." Wednesday giơ tay lên, làm một cử chỉ ra hiệu. "Đi nào, tôi sẽ giới thiệu cho cậu khi chúng ta vào trong."
Enid ngửa đầu ra sau khi họ bước trên con đường màu đen đến trước chiếc cửa gỗ lớn, cô nghi ngờ kể cả với sức mạnh người sói của cô có đủ để mở chúng ra hay không, nhưng hóa ra cô đã lo lắng vô ích rồi. Wednesday chỉ cần giơ một tay lên khi họ đến gần, và những cánh cửa tự động mở ra, như có một sức mạnh vô hình nào đó.
"Quào" Enid nói. "Điên thật đấy."
Wednesday cho cô ấy một cái nhìn trống rỗng. "Là sao?"
"Không, ý tớ là tuyệt đấy. Lời thoại từ "Mean girls". Cậu chưa xem phim đó thật à?"
"Tôi không xem phim đương đại," Thứ Tư nghiêm nghị nói.
"Mean girls đâu phải phim đương đại! Nó ra mắt năm 2004. Kiểu, lâu lắm luôn rồi ấy." Enid cắn môi dưới, đột nhiên lo lắng vì một lý do nào đó khi cô nói tiếp: "Chúng ta nên xem nó cùng nhau. Ai cũng nên xem nó ít nhất một lần trong đời."
"Hm," Thứ Tư nói, nghe có vẻ cực kỳ không thuyết phục, và trái tim của Enid chùng xuống. Sau đó, khi cô ấy bước qua ngưỡng cửa, Wednesday quay lại và nói, "Được thôi, miễn là cậu hứa sẽ xem một trong những bộ phim yêu thích của tôi."
"Tuyệt" Enid lo lắng. "Bộ phim yêu thích của cậu là gì? Tớ cá đó là bộ phim đen trắng giả tạo nào đó bằng tiếng Pháp hoặc tiếng Tây Ban Nha có tiêu đề là Night of the Eternal Evil Demon Possession 3 hoặc đại loại thế - oh, chết tiệt."
Trang viên Addams, nếu có thể, thậm chí còn ghê rơn hơn khi ở bên trong. Trần nhà cao và có mái vòm, cao hàng mét trên đầu họ như thánh đường. Tiền sảnh được khảm bằng gạch xen kẽ màu đen và trắng, và một cầu thang màu đen tinh xảo quét lên tầng hai thật hoành tráng. Trên mái vòm hình cầu của trần nhà có bức tranh về một con tàu làm bằng xương đang bơi trên biển tối và bão giông .
Và trong này cũng rất lạnh. Enid thấy may mắn vì cô ấy đã mặc một trong những chiếc áo len ấm áp nhất của mình, chiếc mà có lớp lót lông cừu ấy nếu không cô sẽ đóng băng trong vài phút đứng đây mất.
"Đây là nhà xác à." cô nói, rồi ngay lập tức hối hận khi Wednesday lại trông có vẻ hài lòng lần nữa. "Cậu sẽ đưa tớ đi tham quan một vòng hả?"
Cô nói đùa thôi, nhưng chẳng ngạc nhiên chút nào khi Wednesday đứng thẳng lưng lên với tư thế chuẩn không cần chỉnh của mình, đặt hai tay ra sau lưng và bắt đầu nói với kiểu giọng trang trọng của một hướng dẫn viên du lịch.
"Trang viên Addams," Wednesday nói, "được xây dựng lần đầu tiên vào thế kỷ 19 bởi tổ tiên của tôi, Andromedus Addams, cho vợ ông là Lucretia. Tòa nhà ban đầu có diện tích chỉ bằng một nửa so với bây giờ, với kiến
trúc kém tinh vi hơn. Trang viên đã có ba thế hệ của gia đình Addams ở trong đó, trước khi nó bị dân thường chiếm đoạt để làm nơi tị nạn." Có một tia sáng kì lạ loé lên trong mắt của Wednesday khi cô ấy nói đến đoạn này, và Enid hơi lo lắng khi chính cô ấy thấy điều đó thật đáng yêu. "Tuy nhiên, trại tị nạn đã đóng cửa sau mười năm, và -"
"Wednesday, bạn gái của chị đây sao?"
Enid nhìn xung quanh, mọi giác quan của cô đều phát ra báo động cao độ trong nơi ở mới đáng sợ này. Móng vuốt của cô ấy dang ra được nửa chừng trước khi cô ấy biết được giọng nói phát ra từ đâu: một cậu bé nhỏ nhắn và có phần mềm yếu khiến cô ấy nhớ đến Eugene, nếu Eugene bỏ đi cặp kính và dùng khoảng nửa lít keo vuốt tóc.
"Enid, thu lại móng vuốt của cậu đi," Wednesday nói. "Pugsley, lo việc của em đi, nếu không chị sẽ đổ đầy độc hoa Night Howlers lên giường em đấy."
Mặt Pugsley tái nhợt. "Wednesday, đừng. Em đã không thể ngủ trong tiếp theo hai tuần khi lần trước chị làm thế."
"Và đó là lỗi của ai hả?"
Enid nén cười, thu móng vuốt lại và đưa tay ra. "Chào em, Pugsley. Chị là Enid - và đúng thế, chị là bạn gái của Wednesday." Hai từ đó khiến cô cảm thấy kì lạ - không phải vì nó không phù hợp, mà vì nó quá hợp, giống như "bạn gái" của Wednesday là một chiếc áo len cũ mà Enid mặc lại lần nữa sau một thời gian dài và nhận ra rằng nó vẫn vữa vặn với cô.
Pugsley bắt lấy tay cô ấy một cách tế nhị, rồi quan sát cô ấy một lúc lâu. Cái nhìn của thằng bé bớt dữ dằn hơn của Wednesday, nhưng có phần khó chịu hơn.
"Tóc của chị kỳ lạ quá." cuối cùng thằng bé nói. "Và rất nhiều nhiều màu sắc."
"Wednesday,
cariño, bạn ấy đây phải không? Là người yêu của con phải không?"
Cha mẹ của Wednesday đi tới từ sảnh trước, vẫn có vẻ to lớn và đáng sợ như trong Ngày Gia Đình. Enid nuốt khan, cố gắng chống lại thôi thúc thu mình lại và chạy trốn.
"Chào cháu," mẹ của Wednesday nói, trao cho Enid một nụ cười ấm áp hơn nhiều so với những gì cô mong đợi. "Ta là Morticia. Đây là Gomez. Chúng ta rất vui vì cuối cùng cũng được gặp cháu một cách chính thức."
Enid chào họ, cảm thấy vô cùng khó xử. "Dạ, chào cô. Cháu là Enid."
"Thưa mẹ," Thứ Tư nói một cách vô cảm. "Thưa cha. Đây là Enid Sinclair. Bây giờ chúng con sẽ lên lầu và vào phòng, nơi chúng con sẽ ở lại cho tới bữa tối. Con rất biết ơn nếu không có ai làm phiền, và không ai cố gắng nghe lén hai chúng con."
Không nói thêm lời nào nữa, Wednesday quay gót và bắt đầu đi lên cầu thang. Enid đi theo, nhìn về phía cha mẹ Wednesday bằng ánh mắt mà cô ấy hy vọng sẽ truyền tải được cả lời xin lỗi và lời cầu xin đừng đuổi cô ra ngoài.
"Không phải tớ nên, ừm, cậu biết đấy, nói chuyện với họ sao?" Enid hỏi khi cô vội vã đuổi theo Wednesday, người đã rẽ ở đầu cầu thang và đi qua chiếc hành lang rộng lớn được chiếu sáng bởi hàng đuốc lửa. "Tớ muốn tạo ấn tượng đầu tiên thật tốt mà."
"Cậu sẽ nói chuyện với họ vào bữa tối," Wednesday nói. "Tin tôi đi, cậu sẽ muốn tránh nói chuyện với họ càng lâu càng tốt. Giao tiếp với gia đình tôi không khác gì bị nhốt trong phòng giam bị ma ám với hàng trăm con mèo dại. Và đừng lo, cậu đã tạo ấn tượng ban đầu rất rồi."
Enid gần như ngã ngửa. "Cậu đã bị nhốt trong phòng giam bị ma ám? Với những con mèo dại á?"
"Tôi đã có một tuổi thơ đầy thú vị," Wednesday nói, như thể giải thích mọi thứ. "Đây, phòng của tôi."
Cô đẩy cánh cửa sơn mài màu đen và bước vào trong. Enid đi theo, cố gắng quên đi hình ảnh khủng khϊếp về hàng trăm con mèo dại khỏi tâm trí cô.
--
Phòng ngủ của Wednesday đúng như những gì Enid đã hình dung: căn phòng bao trùm trong bóng tối, sạch sẽ như hầm mộ. Là phiên bản mở rộng của nửa bên phòng kí túc xá của cô ấy ở Nevermore - tường và trần nhà được sơn màu đen sẫm, và hai cửa sổ làm bằng xương nhìn ra khu rừng và hồ nước rộng lớn ở phía sau trang viên. Chiếc giường có tấm ga bằng lụa đen phủ lên trên là một chiếc chăn bông bằng sa tanh đen, được dệt một cách hoàn hảo, và hai chiếc gối đen tựa vào đầu giường bằng gỗ mun với một đàn quạ được chạm khắc trên bức tranh bằng gỗ.
Giống như màn đêm vô tận và tuyệt vọng, và gói gọn trong một từ:
Wednesday.
"Trong đầu cậu trông cũng giống như thế này hả?" Enid hỏi, nói đùa một cách nửa vời.
Wednesday ngồi xuống mép giường. "Gần như thế, mặc dù phòng tôi ít máu me và chết chóc hơn nhiều."
Enid lướt qua giá sách cao từ sàn nhà kéo dài đến mái trần và cô nghiêng đầu để đọc những cái tên trên gáy sách:
Shelley, Poe, Rice, Le Fanu, Proust, Dickinson. Bên cạnh giá sách là một chiếc bàn trang nhã, máy đánh chữ của Wednesday đang nằm yên ở đó, cùng với một chồng giấy trắng. Cạnh bên, một chiếc máy hát kiểu cũ đặt trên chiếc bàn tròn, tiếp đó là chiếc máy quay đĩa và một chồng album vuông vức. Cây đàn Cello của Wednesday đứng thẳng trong góc tường, tựa vào chiếc giá đỡ bằng kim loại.
Vật trang trí duy nhất trong phòng là hai chiếc kệ treo tường chất đầy sách tham khảo và một bức tranh nhỏ phía trên giường vẽ một con bọ cạp bên dưới vầng trăng khuyết. Enid, trong chiếc áo hoodie màu hồng và quần thể thao màu xanh lam, là mảng màu sắc duy nhất trong khung cảnh đen trắng vô tận này.
Nói chung, đây chính xác là những gì Enid đã nghĩ về Wednesday. Tuy nhiên, nó không khiến cô khó chịu, cũng không có gây bồn chồn, giống như khi Enid lần đầu tiên bước chân vào căn phòng chung của họ ở Nevermore và nhận ra rằng Wednesday đã lột bỏ một nửa mảng màu trên cửa sổ. Cảm giác bây giờ thật dễ chịu, thật quen thuộc, giống như là cô ấy đã mở ta một cánh cửa dẫn thẳng trái tim Wednesday.
Cô nhanh chóng quên suy nghĩ đó đi. Sẽ chẳng có ích gì khi vẽ nên ảo mộng về một người là bạn gái giả của mình.
"Thế thì," cô nói, chủ yếu là đánh lạc hướng bản thân. "Có lẽ chúng ta nên đặt ra một số nguyên tắc về vụ này. Tớ nghĩ chúng ta nên đặt ra nguyên tắc trong vài thứ, thì...cậu biết đấy. Đại loại thế."
"Vài thứ," Wednesday lặp lại, trầm ngâm. "Chính xác thì ý cậu là gì?"
"Như là..." Enid cảm thấy một cơn đỏ bừng lan ra khắp mặt, tai và đỉnh gò má nóng ran. "Động chạm. Nắm tay. Những thứ khác."
Wednesday gật đầu, không hề bối rối. Enid thầm cảm ơn vẻ mặt vô cảm của Wednesday điều mà cô ấy chưa bao giờ làm.
"Tiếp xúc cơ thể được," Wednesday quyết định. "Cậu có thể nắm tay tôi, hoặc ôm tôi, nếu cậu cảm thấy cần thiết. Mặc dù tôi ghê tởm việc thể hiện tình cảm nơi công cộng và thà tự mổ bụng mình hơn là thực hiện chúng, nhưng tôi biết chúng sẽ cần thiết cho vở kịch của chúng ta. Còn những thứ khác thì tính sau đi."
Enid gật đầu, nửa thất vọng nửa nhẹ nhõm. "Mà này, tớ có thể hỏi cậu một điều được không? Sao cậu lại nói với bố mẹ rằng chúng ta đang hẹn hò?"
"Bố mẹ tôi, vì lý do gì đó, luôn coi tôi là một vấn đề. Sau vụ ở Nevermore, họ bắt đầu lo lắng cho tôi hơn bao giờ hết. Họ phản đối việc tôi sẽ quay trở lại trường vào học kỳ sau. Khi tôi kể với họ về cậu, bằng cách nào đó, họ nghĩ rằng cậu ảnh hưởng tốt tới tôi. Cha đã khóc khi tôi kể và giải thích rằng cậu đã cứu mạng tôi."
Enid đưa tay chạm vào vết sẹo phía trên lông mày, chạm vào nó như một loại phản xạ với ký ức.
"Dựa vào phản ứng này của hai người họ," Wednesday giải thích, "tôi hiểu rằng sự hiện diện của cậu sẽ khiến họ bình tĩnh lại, vì vậy tôi liền nói với họ rằng chúng ta đang yêu nhau để họ ngừng lo lắng và cho phép tôi trở lại Nevermore trong học kỳ tới. Đằng nào tôi cũng sẽ trở lại thôi, bằng cách này hay cách khác, nhưng tôi muốn sử dụng cách thức bớt xung đột và tốn thời gian hơn."
"Ồ, vậy là cậu muốn trở lại Nevermore sao," Enid nói, hơi tự mãn. "Nực cười thật, lần đầu tiên đến đó, cậu đã tìm mọi cách để trốn đi."
"Đừng hiểu lầm. Chỉ riêng học kỳ đầu tiên, Nevermore đã cho tôi một bí ẩn khủng khϊếp, một kẻ gϊếŧ người hàng loạt và cơ hội để tra tấn hàng chục những người được gọi là bạn học như một hoạt động giải trí hàng ngày mà không sợ bị trừng phạt. Tất nhiên tôi sẽ muốn quay lại đó. "
"Hừm. Cậu nói sao cũng được." Wednesday bây giờ đang toả ra rất nhiều sát khí, vì vậy Enid chuyển đề tài: "Bố mẹ cậu nghĩ tôi ảnh hưởng tốt tới cậu hả?"
"Ừ. Sao cậu lại cười?"
Enid nhún vai vui vẻ. "Tớ thích được quý mến, và tớ thích việc bố mẹ cậu thích tớ. Và tớ thích việc cậu thích tớ đủ để kể cho bố mẹ về tớ."
"Tất nhiên tôi sẽ với họ về cậu," Wednesday nói, mất kiên nhẫn. "Cậu là bạn cùng phòng của tôi. Và đừng coi sự chấp thuận của cha mẹ tôi là một lời khen ngợi, nếu không tôi sẽ xếp cậu vào cùng một loại với cây xương rồng, thể hiện tình cảm nơi công cộng và nhạc opera của nước Ý đấy."
"Tớ không phiền đâu," Enid trả lời, rồi cân nhắc trong giây lát. "Được rồi, nhạc opera khá tệ, nhưng tớ vẫn rất vui khi biết rằng bố mẹ cậu thích tớ."
Wednesday lắc đầu, nhưng có một chút gì đó như là chấp nhận . Ít nhất, Enid nghĩ rằng đó là chấp nhận, dù chỉ là ảo tưởng của cô. Cô ấy đang nghĩ thêm đề tài khác để nói thì có tiếng sột soạt từ bên kia phòng và Bàn Tay bật dậy, vụt qua mặt bàn và nhảy lên giường.
"Bàn Tay!" Enid kêu lên. "Ông có khỏe không? Tôi nhớ ông quá!"
Tôi cũng nhớ cô, Bàn Tay ra dấu. Ông ấy chỉ vào Wednesday, sau đó quay lại Enid.
Thiếu cô chẳng có gì vui cả."Bàn Tay," Wednesday nói một cách điềm tĩnh. "Tôi sẽ tịch thu bộ dụng cụ làm móng tay của ông."
Bàn Tay rùng mình, rồi nhảy lên vai Enid. Enid cười, giơ tay lên thành nắm đấm và Bàn Tay vui vẻ đáp lại. "Chúng ta phải tâm sự thôi. Muốn ngồi sơn móng tay cho nhau và tám chuyện không?"
Có chứ, Bàn Tay ra dấu.
Bây giờ luôn! Ông ấy nhanh chóng quay trở lại bàn làm việc và kéo mở một trong các ngăn kéo, lấy ra bông tẩy trang và lọ sơn móng tay.
Wednesday yên lặng quan sát, hai tay cô khoanh lại trước ngực. "Thật thô lỗ khi cậu thích Bàn Tay hơn là cậu thích tôi."
Enid nhìn cô ấy, ánh mắt lần theo những đường nét tối màu và thanh lịch trên gương mặt hơi nghiêng của Wednesday, và nghĩ:
Giá như điều đó là thật."Xin lỗi Wednesday," cô ấy nói to, trêu chọc. "Có lẽ nếu cậu sơn móng tay cho tớ, tớ sẽ thích cậu hơn đấy."
Sự cau có thường ngày của Wednesday càng lan rộng. Bàn Tay ra hiệu gì đó nhưng quá nhanh để Enid có thể đọc kịp, và Wednesday trừng mắt nhìn ông ta.
"Tôi không như thế" cô nói chắc chắn. "Chỉ riêng tuần này thôi, ông có thể mua kem dưỡng ẩm."
"Ông ấy đã nói gì?" Enid hỏi, cố tỏ ra bình thường và như kiểu cô ấy không cực kỳ tò mò muốn biết liệu đó có phải là về cô ấy không.
"Là điều mà Bàn Tay sẽ không nhắc lại, trừ khi ông ấy muốn mất một ngón tay." Wednesday đứng dậy khỏi giường, với lấy cây đàn cello. "Tôi sẽ để hai người có không gian riêng trong khi tôi luyện tập."
Câu "Ở lại đi" sắp phát ra mắc kẹt trong cổ họng Enid. Cô nuốt nó xuống và nhìn Wednesday rời đi với cây đàn cello và một cuốn nhạc phổ, sau đó thở dài và quay sang Bàn Tay.
"Ít nhất tôi vẫn còn có ông," cô nói. "Được rồi, lần này ông muốn sơn màu gì?"
Bàn Tay gõ một ngón tay lên màu xanh sẫm lấp lánh, rồi nằm phẳng xuống giường. Enid mở nắp chai và bắt đầu sơn, cố hết sức phớt lờ những tiếng nhạc cổ điển đang lấp đầy căn phòng.
--
Phòng dành cho khách ở phía bắc toà nhà, nó lạnh lẽo và có gió lùa, và chiếc giường giống như được chôn vùi giữa lớp tuyết ở Bắc Cực. Enid rùng mình, cuộn tròn dưới lớp chăn dày. Cô đã cảm thấy nhẹ nhõm khi Wednesday giúp cô không phải tham gia bữa tối, bằng cách nói rằng Enid cần một đêm nghỉ ngơi sớm vì say máy bay trước khi phải đối mặt với cha mẹ và bị hỏi một cách dồn dập, nhưng giờ thì cô hối hận vì đã bỏ lỡ mọi khoảng khắc mà cô đáng ra không phải ở đây. Trên cái giường này.
Nghiêm túc mà nói, nó lạnh tới đáng sợ. Ngay cả đôi tất mềm nhất của Enid cũng không đủ để giữ ấm cho cô ấy. Cô nhắm chặt mắt lại, hy vọng có thể ép mình ngủ bằng sức mạnh ý chí, nhưng khi cô chỉ vừa mới bắt đầu thư giãn và rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh thì đột nhiên có một âm thanh vù vù phát ra từ góc phòng.
Enid ngồi thẳng dậy, cả năm giác quan căng ra để tìm kiếm mối đe dọa. Có gì đó bay vυ"t qua mặt cô như một cơn gió lạnh, đủ gần để làm tóc cô dựng đứng lên, và cô hét lên.
"Xin chào?" cô ấy nói, chờ đợi một tiếng gầm gừ dữ dội hoặc một tiếng thút thít sợ hãi. "Ai ở đó thế?"
Một cơn gió lạnh khác thổi qua với một âm thanh chói tai kỳ lạ. Tóc gáy Enid dựng đứng lên.
"Dù cho bất cứ ai ở đó, các người nên cút ra khỏi đây nhanh lên," cô nói. "Tôi là người sói, và tôi sẽ hoá sói nếu tôi phải làm thế."
Nếu tôi có thể.Lạnh hơn, nhiều gió hơn. Lần này, tiếng cười the thé vang khắp phòng, vang vọng đến tận các góc tường.
Sự cứng rắn vốn đã mong manh của Enid hoàn toàn tan vỡ. Cô nhảy khỏi giường và xông ra khỏi phòng ngủ dành khách, chạy hết tốc lực xuống hành lang cho đến khi bắt gặp cánh cửa phòng Wednesday và cô gõ lên nó một cách điên cuồng.
Cửa mở ra, đằng sau đó là Wednesday, đi chân trần và mặc một chiếc váy ngủ dài màu đen với mái tóc thắt bím lỏng lẻo. "Enid?"
"Phòng tớ," Enid hổn hển. "Tớ nghĩ nó bị ma ám. Phòng dành cho khách ấy? Giống phòng của ma hơn."
"Ma không tồn tại, đó chỉ là mấy con quỷ ăn thịt thôi. Cậu sẽ không sao đâu."
"Cậu cho tớ ngủ trong căn phòng có quỷ ăn thịt á? Không. Không. Không nhé. Tớ sẽ không ngủ trên một cái giường bị ám đâu."
Wednesday nhìn cô ấy đầy bực tức, sau đó mở rộng cửa ra để cô bước vào trong. "Được thôi."
"Đợi đã," Enid nói, nhìn Thứ Tư quay trở lại giường của mình. "Gì - "
"Vào trong đây hoặc biến ra chỗ khác," Wednesday nói. "Cậu chọn đi."
Enid từ từ chui vào trong chăn, nhịp tim của cô đập ầm ĩ bên tai. Giường của Wednesday ấm hơn nhiều so với giường trong phòng dành cho khách, và ga trải giường có mùi của cô ấy, giống như mùi xà phòng thơm tho sạch sẽ mang theo chút nặng nề của bầu trời xám xịt ngay trước cơn giông bão. Nó khiến đầu óc Enid quay cuồng theo một cách mới mẻ và chóng mặt mà cô ấy không tài nào giải thích được.
"Cảm ơn cậu," cô thì thầm, không dám nói thêm gì nữa.
"Đắp chăn vào đi và tôi đảm bảo rằng cậu sẽ không bao giờ thức dậy nữa," Wednesday trả lời. "Ngủ ngon, Enid."
Cô nằm thẳng và nhắm mắt lại, hơi thở của cô nhanh chóng chìm vào nhịp điệu đều đều của giấc ngủ. Enid lăn sang một bên, quay mặt đi. Dù thế, phải mất hàng giờ sau cô ấy mới ngủ được.
--
Enid tỉnh dậy có chút thất thần, vẫn còn chìm đắm trong giấc mơ nơi cô chạy ngang qua cánh đồng hoa oải hương bất tận. Ánh nắng yếu ớt giữa mùa đông chiếu xuyên qua tấm màn đen nặng nề trên cửa sổ, làm cô chói mắt, tầm nhìn của cô mờ dần thành một đám mây vàng trong giây lát, và cô chớp mắt cho đến khi nó trở lại bình thường.
Và sau đó cô nhớ ra mình đang ở đâu, và cô gần như đã ngã ra khỏi giường. Giường của Wednesday.
Wednesday vẫn đang ngủ bên cạnh cô ấy, nằm thật ngay ngắn. Enid ngắm nhìn cô ấy, cảm thấy tội lỗi một cách kỳ lạ vì điều đó. Cô đã nhìn thấy Wednesday ngủ hàng trăm lần trước đây, nhưng chưa bao giờ nhìn ở khoảng cách gần như thế này.
Wednesday dịu dàng hơn trong giấc ngủ, những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cô biến thành những đường cong thư thái. Bím tóc của cô ấy đã lỏng ra sau một đêm, và một lọn tóc buông xuống một bên mặt. Những ngón tay của Enid đau nhói khi đột nhiên cô muốn cẩn thận gạt nó ra sau tai Wednesday. Đây là một mặt của Wednesday mà cô ấy hiếm khi được nhìn thấy: tất cả cảnh giác và đề phòng được hạ xuống. Giống như nhìn bầu trời đêm chuyển dần từ đen sang xanh.
"Tôi có thể cảm nhận cái nhìn chòng chọc của cậu đấy," Wednesday nói mà không thèm mở mắt, và Enid bối rối tránh xa cô ấy nhanh đến nỗi lần này cô thực sự đã ngã khỏi giường.
"Tớ không biết là cậu đã thức đấy," cô lầm bầm, đứng dậy và xoa xoa cái khuỷu tay. "Chúa ơi, sàn nhà của cậu chẳng thoải mái gì cả."
"Cảm ơn."
"Đó không phải lời khen - thôi kệ đi." Enid vào phòng tắm. "Cậu có thừa cái bàn chải đánh răng nào không? Tớ quên mang cái của mình rồi."
"Trong tủ dưới bồn rửa mặt ấy," Wednesday trả lời, tiếng cô ấy hơi bị bóp nghẹt bởi cánh cửa nhà tắm. "Tuy nhiên, cậu nên cẩn thận. Mấy con rắn nước có thể bò lên qua đường ống nước."
Enid rón rén mở tủ và cầm lấy một chiếc bàn chải đánh răng sạch từ chiếc giá đỡ kim loại - nó có màu đen, kể cả lông bàn chải. Tất nhiên rồi. "Cậu có cả rắn nước nữa à? Có bao nhiêu con quái vật sống trong ngôi nhà này thế?"
"Lần cuối cùng tôi đếm là ba trăm lẻ bảy con," Wednesday nói, luồn qua khoảng trống giữa cánh cửa và khung gỗ tới bên Enid cạnh bồn rửa. "Tuy nhiên, chắc con số đã thay đổi rồi. Mùa đông là mùa sinh sản của nhiều giống loài nhỏ."
Enid cố phớt lờ sự thật rằng họ đang vai kề vai trước bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch đen, hình ảnh phản chiếu của họ trong gương áp sát vào nhau khi họ đánh răng như thể họ là một cặp đôi thực sự. Không phải điều gì đặc biệt, chuyện này đã xảy ra hàng chục lần trước đây rồi.
Nhưng đó là ở Nevermore, cô tự nhắc mình, còn đây là nhà của Wednesday,
trong phòng tắm riêng của Wednesday.
Wednesday đặt bàn chải đánh răng của cô ấy xuống và cầm lấy một cái cốc, và chỉ sau đó Enid mới nhận ra rằng cô ấy đang đứng như một con ngốc với chiếc bàn chải ngậm trong miệng. Cô nhanh chóng nhổ bọt kem đánh răng ra và súc miệng bằng nước lạnh chảy ra từ vòi nước có hình một con rồng đang ưỡn cổ.
"Sao đồ trong nhà cậu toàn là hình quái vật chạm khắc thế?," Enid hỏi, đặt bàn chải đánh răng của cô lên chiếc giá màu bạc bên cạnh bàn chải của Wednesday, "nhưng tớ phải thừa nhận, bồn rửa hình con rồng trông ngầu phết."
"Kiến trúc sư phụ trách việc cải tạo gần nhất của trang viên có sở thích về các sinh vật thần thoại," Wednesday giải thích. "Ông ta đã bị con bạch tuộc khổng lồ trong hồ ăn thịt trước khi kịp hoàn thành công việc."
Đôi mắt của Enid mở to. "Có một con bạch tuộc khổng lồ trong hồ nước nhà cậu á?"
"Chỉ là một con nhỏ thôi," Wednesday nói, như thể nói thế sẽ khiến nó bớt đáng sợ hơn. "Nó dài chưa đầy bốn mươi mét, nghĩa là nó là một biến dị nhỏ hơn so với cá thể loài của nó."
"Kích thước như thế nào không quan trọng," Enid phản đối. "Đó vẫn là một con bạch tuộc khổng lồ."
Wednesday im lặng, chăm chú quan sát. Enid, người đang ớn lạnh bỗng nhiên cảm thấy tất cả máu trong cơ thể cô đột nhiên nóng lên. Sự thay đổi đột ngột đến mức gần như đảo lộn.
"Kem đánh răng còn dính trên miệng của cậu kìa," Wednesday nói.
Enid mấp máy khóe miệng. "Ở đây á?"
Wednesday lắc đầu và nghiêng đầu về phía Enid, cân nhắc. "Thấp hơn nữa."
Enid lại lau môi, hầu như không ý thức được mình đang làm gì. Wednesday đang ở rất gần, nét mặt cô ấy thật tinh xảo và tỏa sáng dưới ánh đèn phòng tắm. Có một giọt nước đọng dưới quai hàm của cô ấy, Enid bỗng cảm thấy ghen tị với nó.
Một tiếng chuông inh ỏi vang lên từ sâu trong vách trần nhà, nốt nhạc rõ ràng và nổi bật vang vọng qua các bức tường bỗng phá tan khoảnh khắc ngọt ngào này. Enid lùi về phía sau một cách máy móc, tự hỏi liệu có phải ở trong trang viên này đã khiến cô phát điên hay không. Hẳn là vậy rồi, cô nghĩ - chẳng có lời giải thích hợp lí nào về những cảm xúc mới lạ mà cô cảm thấy gần đây.
Có một giọng nói, một giọng nói đâu đó sâu thẳm trong cô, thì thầm rằng những cảm xúc đó có thể lạ lẫm nhưng chúng không hề mới. Enid nạt lại giọng nói đó cho đến khi nó im bặt, rồi vội vã ra khỏi phòng tắm.
"Đó là chuông triệu tập," Wednesday nói, một chút cam chịu trong giọng điệu của cô ấy. "Hãy chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất đi."
Enid nhướng mày. "Chết bên hồ bạch tuộc khổng lồ?"
"Tệ hơn," Wednesday nói một cách dứt khoát. "Ăn sáng với cha mẹ tôi."
--
Bữa sáng diễn ra trong phòng ăn của trang viên, nơi không giống như một căn phòng mà giống một đại sảnh với một chiếc bàn gỗ sồi bóng loáng đủ lớn cho hai mươi người ngồi. Enid tạm thời chưa thích ứng được. Đối với cô, bữa sáng là sự kiện diễn ra trong căn bếp chật chội và bừa bộn, chứa đầy anh chị em và những cuộc cãi vã. Đối với gia đình Addams, là chuyện ba ngày một lần trong căn phòng rộng gấp năm lần toàn bộ ngôi nhà của Enid.
Morticia ngồi ở đầu bàn, Gomez ngồi bên phải và Pugsley ngồi bên trái. Wednesday ngồi cạnh em trai cô, và Enid vẫn đứng như trời trồng, không biết cô nên làm cho cái bàn cân bằng và ngồi cạnh Gomez hay là theo bản năng của mình và ngồi cạnh Wednesday.
"Lại đây," Wednesday nói, chỉ vào chỗ bên cạnh cô. Một ánh vàng lấp lánh trên nền đen của tấm vải, không giống như những nơi khác trên bàn, đồ dùng trên đĩa bên cạnh Wednesday là vàng chứ không phải bạc.
Wednesday chuẩn bị chỗ ngồi này cho cô. Enid cảm thấy như có bông hoa nở rộ trong l*иg ngực cô, và cô phải cố gắng kìm nén làn sóng cảm xúc đánh úp một cách bất ngờ này.
Thức ăn xuất hiện trên bàn, có vô số đĩa thức ăn, tất cả đều được phục vụ bởi những bàn tay vô hình. Enid mở to mắt với Wednesday đầy ngạc nhiên với những thứ đang diễn ra và đáp lại cô là cái nhìn chằm chằm không chớp mắt như thường lệ.
"Được rồi," Enid nói khẽ. "Họ có người hầu ma vô hình. Hoàn toàn bình thường, không có gì kì lạ cả."
"Thế," Morticia nói, dán mắt vào Enid. "Enid, phải không nhỉ? Hãy nói cho ta biết thêm về cháu đi. Ta rất muốn biết thêm về cô gái đã khiến con gái ta mê đắm thế này đây."
Enid gần như mắc nghẹn miếng thịt xông khói trước từ
mê đắm. Bên cạnh cô ấy, những đường nét trên cơ thể Wednesday căng cứng một cách tinh tế. Sự thay đổi nhỏ đó sẽ không có ai chú ý, nhưng Enid đọc được nó như đọc một trang trong cuốn sách yêu thích của cô ấy vậy.
"Mẹ à, làm ơn." Wednesday nói. "Mẹ làm con đủ xấu hổ rồi, đừng làm nó nghiêm trọng hơn bằng cách thẩm vấn bạn gái con nữa."
Lời nói của Wednesday đập vào Enid như những vì sao trên trời rơi xuống. Đây là lần đầu tiên cô ấy gọi Enid là bạn gái của mình, và nghe thấy điều đó đủ khiến Enid cảm thấy như cô ấy vừa làm đổ một chai xăng và làm rơi que diêm đang cháy trên đầu lưỡi mình.
Chúa ơi, có chuyện gì với cô thế? Hai người họ là giả hẹn hò, không phải kết hôn. Cô thậm chí còn không
thíchWednesday, không phải kiểu thích đó đó. Cô thích Wednesday theo mọi cách mà cô ấy có thể được phép, và chỉ thế thôi. Yêu cầu nhiều hơn nữa sẽ là ích kỷ.
Morticia tiếp tục nói, may mắn là không chú ý đến trạng thái hoảng loạn với màn độc thoại nội tâm của Enid. "Mẹ chỉ đang cố làm quen với bạn ấy thôi, con yêu. Bạn con sẽ ở đây một thời gian dài và mẹ không muốn là một người xa lạ với cô bé đâu.
Thay vì đáp trả một cách gay gắt, Wednesday im lặng một cách bất thường. Enid ngạc nhiên nhìn sang và thấy cô ấy đang sử dụng hai con dao cắt pho mát để mổ một quả nho như cách giải phẫu cơ thể người.
Vẻ mặt tập trung trên khuôn mặt của Wednesday mà Enid đã nhìn thấy nó hàng vạn lần đủ để hiểu rõ như chính bản thân mình, kiểu tập trung cao độ mà thường dẫn đến bạo lực ấy. Chuyện bình thường thôi. Điều không bình thường là vệt hồng nhạt xuất hiện trên gò má của Wednesday.
Wednesday đang
đỏ mặt ư?
"Nhìn sang chỗ khác," Wednesday lầm bầm mà không cử động miệng. "Ngay."
Enid rời tầm mắt sang nơi khác, nhưng cô không thể ngăn nụ cười nở trên khoé môi. Ngay cả khi không nhìn, cô cũng có thể biết hàng lông mày của Wednesday đang cau lại.
"Cháu rất vui lòng được kể cho cô về bản thân mình, cô Addams," Enid nói, "nếu cô có thể cho cháu biết Wednesday đã nói gì về cháu."
"Được thôi," mẹ của Wednesday nói, "nhưng cháu yêu, làm ơn. Chúng ta là Morticia và Gomez - cháu thậm chí có thể gọi ta là Tish nếu cháu muốn."
"Ừm, dạ không đâu ạ," Enid lầm bầm với chính mình. Sau đó, nói lớn hơn: "Dạ, cháu xin được giới thiệu một chút về bản thân mình. Cháu là sinh viên năm hai tại Nevermore, cháu có ba anh em, cháu đến từ San Francisco...Ừm, cháu thực sự thích màu hồng. Màu sắc ấy, không phải hoạ sĩ ạ - cháu nghĩ Taylor Swift có lẽ là nghệ sĩ yêu thích của cháu, nhưng Blackpink cũng thế. Cháu thích đan len, nhưng cháu mới học cách đan thôi, và...đó là tất cả những gì cháu có thể nghĩ ra lúc này ạ. Thành thật mà nói, cháu khá tầm thường."
"Không, không, đó không phải là những gì ta nghe được," Gomez nói. Ông nở một nụ cười với Enid, đôi mắt sáng lên đầy nhân từ. "Từ những câu chuyện hai ta được nghe từ cái bẫy sập nhỏ bé của ta, cháu là một trong những bông hoa xương rồng rực rỡ nhất trên sa mạc cuộc đời con bé."
Enid quay sang nhìn Wednesday, nhướng một bên mày khi mắt họ chạm nhau. "Một trong những bông hoa rực rỡ nhất trên sa mạc của cậu, huh?"
"Tất nhiên rồi." Wednesday trả lời. Giọng cô trầm xuống: nhỏ hơn, thân mật hơn. "Enid thân mến, cậu là ngôi sao Bắc Đẩu của tôi. Cậu là người duy nhất trên trái đất này đáng để tôi dõi theo."
Có một tia sáng loé lên trong mắt của Wednesday, một tia sáng nói với cô rằng Wednesday biết rõ trò tung hứng mà họ đang chơi và cô ấy muốn Enid biết các quy tắc phải do chính tay cô ấy đặt ra chứ không phải ai khác. Thường thì, Enid có thể đáp trả ngay, nhưng giờ cô chỉ cố gắng thở đúng cánh thôi.
"Ôi," Gomez thở dài. "Tình yêu tuổi trẻ. Tish, hai đứa nhỏ có khiến em nhớ về hồi chúng ta còn trẻ không?"
Pugsley, người ăn một cách lặng lẽ nãy giờ, giả vờ phát một tiếng nôn và sau đó lại đổ đầy đĩa thức ăn của mình.
Wednesday ném cho mẹ cô một cái nhìn lạnh lùng với một chút ghê tởm. "Đó là lời nói ghê rợn nhất mà con từng nghe, và con đã nghe hai người trao đổi những câu nói gây buồn nôn kể từ khi con phát triển khả năng thính giác rồi."
"Thế, ừm," Enid ngắt lời, có chút mơ hồ, không biết bản thân nói gì. "Khi nào thì mọi người bắt đầu trang trí cho Giáng sinh?"
"Chúng ta đã trang trí rồi mà."
Enid nhìn trái, rồi phải, rồi lại trái. Không có một thứ đồ trang trí Giáng sinh nào trong tầm mắt cô. "Đã trang trí rồi á??"
"Đó" Morticia nói, chỉ lên trần nhà.
Enid nheo mắt nhìn quanh phòng trong một phút, cuối cùng cũng nhìn thấy những vòng hoa nhỏ màu xanh lục treo trên cửa. "Là nó ư?"
"Đó là cây tầm gửi." Wednesday nói. "Thường được gọi là nhựa ruồi, thuộc họ Aquifoliaceae."
"Hm." Enid nói. "Không. Thế này không ổn."
Wednesday cau mày. "Lá và quả mọng của nó có chứa chất độc. Đây là loại thực vật thích hợp nhất mà cả cái mùa lễ này có thể có."
"Có độc thì tuyệt thật," Enid nói "nhưng mà thiếu tinh thần ngày lễ quá. Thôi nào, Wednesday, ba ngày nữa là Giáng sinh rồi! Cậu không muốn trang trí một chút sao?"
Wednesday cau có. Enid giả vờ biến con sói trong mình thành con cún dưới trời mưa và nhìn Wednesday với đôi mắt đáng thương nhất có thể
"Được rồi," Wednesday thở dài. "Cậu nói xem chúng ta lấy đồ trang trí giáng sinh ở đâu?"
Enid cười toe toét. "Có trung tâm thương mại nào quanh đây không?"
--
Target riêng của thị trấn lớn hơn nhiều so với các trung tâm mua sắm mà Enid đã từng đến, nhưng bên trong thì không khác gì. Enid vui vẻ lướt qua các lối đi, hít hà mùi bạc hà và nhựa thơm quen thuộc tràn ngập Target trong mùa lễ. [Target như kiểu một loại trung tâm mua sắm như coopmart, Big C,..v..v..]
Wednesday miễn cưỡng đi theo phía sau, bộ đồ thường ngày màu đen của cô ấy như một đám mây đen tô điểm trên nền đỏ tươi và trắng của những bức tường xung quanh. "Cửa hàng này là một sự ghê tởm."
"Ê," Enid nói, cô ấy đi vào khu dành cho Giáng Sinh. "Đừng nói về Target như thế. Đây là vùng đất thần tiên của những người như tớ."
"Đây không phải là vùng đất," Wednesday nói với vẻ chán ghét. "Đây là một chuỗi cửa hàng bách hóa ngấm ngầm góp vốn vào đại dịch hạch của chủ nghĩa tư bản."
"Một trong những chuỗi cửa hàng bách hóa tốt nhất thế giới," Enid sửa lại, "với những đồ trang trí Giáng sinh đẹp nhất mà cậu có thể tìm thấy." Cô cầm lấy hai chùm đèn dây trên kệ. "Nhà của cậu có ổ cắm nối dài nhỉ?"
"Đó là biệt thự Gothic, không phải một cái hang."
"Vậy nghĩa là "có", hay là..."
"Kiên nhẫn nào." Wednesday gằn giọng. "Ừ, có ổ cắm."
"Okay, thế thì." Enid nói, quét toàn bộ đống dây đèn còn lại ôm lên tay. Sau đó, liếc nhìn khuôn mặt đầy đánh giá của Wednesday: "Sao? Nhà cậu to lắm."
"Sự điên rồ của cậu đang khiến tôi phát cáu đấy Enid," Wednesday lầm bầm. "Nhưng nếu cậu đã muốn làm, thì phải làm cho đúng. Đứng yên đấy."
Wednesday biến mất sau kệ hàng. Còn Enid đứng chờ bên cạnh cái kệ chất đầy những quả cầu tuyết với hai tay ôm đầy dây đèn và tự hỏi Wednesday định đi đâu.
Không để cô thắc mắc lâu. Wednesday quay trở lại trong vòng hai phút, kéo theo một cái xe đẩy hàng màu đỏ tươi.
Mắt Enid sáng lên khi nhìn thấy nó - theo nghĩa đen ấy. "Cậu lấy cho tớ xe đẩy à?"
"Ừ." Wednesday đáp. "Con bé học sinh cấp hai đang đẩy nó đã rất vui lòng đưa nó cho tôi khi tôi cho con bé xem mấy con dao găm giấu trong giày."
Enid nhìn cô ấy. "Wednesday."
Wednesday xua tay. "Nó sẽ ổn thôi. Tôi thậm chí còn chưa tháo chúng ra nữa cơ."
"Nhưng mà," Enid trừng mắt. "Cậu không thể đi khắp nơi và khoe với mấy đứa trẻ con dao găm được."
"Vào sinh nhật thứ hai của tôi, chú Fester đã tặng tôi một con dao găm và rất nghiêm túc dạy tôi để tôi có thể phi nó xuyên qua tim hình nhân vào cuối ngày hôm đó một cách chính xác. Tôi vẫn sống và rất vui vẻ."
Enid bỏ đống dây đèn vào xe, lắc đầu đầy bất lực. "Tớ bỏ cuộc."
"Cái vụ mua sắm này sao? Tốt."
"Không, chịu thua cậu đó. Cậu đúng là Grinch. Cậu Grinch đến mức cậu thậm chí còn không hiểu tại sao tớ lại gọi cậu là Grinch nữa." (Grinch-kẻ cắp giáng sinh, tra google đi cách bạn) Enid đẩy chiếc xe dọc theo lối đi, chộp lấy mọi món đồ liên quan đến Giáng sinh mà cô bắt gặp trên đường: dây kim tuyến, que kẹo, giấy gói người tuyết, một quả cầu tuyết ngoại cỡ chứa những chú tuần lộc bằng sứ nhỏ đang gặm cỏ trên một thảo nguyên bằng gốm nhỏ xíu. Khi họ đi đến cuối quầy hàng, Enid rẽ phải vào khu quần áo. "Tớ sẽ không từ bỏ chuyến đi mua sắm này đâu."
"Thật đáng tiếc, có vẻ cậu rất quyết tâm." Wednesday dừng lại trước một hàng những con tuần lộc, vẻ mặt kinh hoàng. "Thật gớm ghiếc."
Enid cầm lấy một con giơ lên
xem xét. "Chúng dễ thương mà. Nhìn này, ở đây còn bán cả băng đô cài tóc hình sừng tuần lộc nữa. Chúng ta có thể - "
"Nếu cậu định nói "chúng ta có thể cùng nhau đeo chúng", tôi sẽ siết cổ cậu bằng mấy cái đèn Giáng sinh mà cậu vừa mua."
"Wednesday." Enid rêи ɾỉ. "Hôm nay là Giáng sinh mà. Ít nhất cậu có thể tìm cái gì đó về dịp lễ này mà cậu không chán ghét không?"
Wednesday quét ánh mắt nghi hoặc lên những kệ hàng gần đó, đập vào mắt cô là những bộ đồ ngủ xanh đỏ đính kim tuyến lấp lánh. "Không. Cái chỗ này là một sự xúc phạm văn hoá."
Enid thở dài thườn thượt. "Cậu đúng là không thể tin nổi."
"Tất nhiên," Wednesday nói, như thể đó là điều hiển nhiên - và, ừm có lẽ thế. "Cậu sẽ không thích tôi nếu tôi cư xử khác đi đâu."
Enid há hốc mồm định buông ra lời phủ nhận, nhưng nó lập tức tan biến khi cô nhận ra câu nói đó chứa bao nhiêu phần sự thật. Wednesday là một bức chân dung trắng và đen, độc lập và tự cường, một tổ hợp phức tạp và đối lập trộn lẫn với nhau. Cô ấy vừa là gai nhọn vừa là hoa hồng, cái này bao bọc lấy cái kia, cô ấy là hòn đá lớn xuất hiện trong cuộc sống của Enid kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau, và Enid sẽ không đánh đổi điều đó mặc cho cái giá là gì.
"Không." Enid thì thầm thật nhẹ nhàng. Quá nhẹ nhàng. "Cậu nói đúng. Tớ sẽ không thích nếu cậu cư xử khác đi."
Wednesday giữ im lặng và Enid ước gì cô ấy có thể rút lại lời đã nói. Cô cảm thấy nó giống như một lời tỏ tình, giống như lời thú tội của một tôn giáo nào đó mà Enid chưa từng biết tới. Cô ấy vội vàng liếc mắt đi trong hàng đống những món đồ trang trí rườm rà để chuyển đề tài - và cảm thấy nhẹ nhõm khi cô tìm thấy một thứ treo trên mép thùng hàng giảm giá.
"Thật hoàn hảo," Enid thở mạnh, giật lấy chiếc mũ ông già Noel màu đen được giảm giá 50%. "Cậu phải mua nó. Nó sinh ra là dành cho cậu."
"Hài hước đấy," Wednesday nhận xét, "tôi sẽ không ngây thơ đến nỗi mua đồ trong chiến dịch quảng bá của chủ nghĩa tư bản vì một dịp lễ cổ lỗ xĩ mà bỏ qua ý nghĩa tôn giáo của nó chỉ để thỏa mãn người tiêu dùng, mà rõ ràng là thứ đồ rẻ tiền này - được tạo ra nhằm mục đích thu hút người mua."
"Cậu cứ đội lên xem nào?" Enid giơ chiếc mũ ra. "Là tông màu yêu thích của cậu đấy."
Wednesday thở dài cam chịu, giật lấy chiếc mũ từ tay Enid sau đó tự mình đội nó lên đầu. Cô ấy trông thật đáng yêu, và Enid không thể không thốt lên một tiếng "Ỏoo" khi nhìn thấy.
"Tớ phải chụp lại," cô ấy nói, rút
điện thoại ra và chụp một bức ảnh, "cho hậu duệ sau này xem mới được."
"Nếu cậu dám đăng bức ảnh đó lên bất kỳ tài khoản mạng xã hội trong mớ hỗn tạp đó của cậu, tôi sẽ mổ bụng cậu trong lúc cậu ngủ."
"Thôi nào." Enid lại nói. "Xin lỗi nhưng mà, nhìn cậu đội cái mũ đó dễ thương quá. Khiến tớ không thể run sợ trước lời đe doạ của cậu được."
Wednesday thở hắt ra, nổi giận. Chiếc mũ ông già Noel hơi xộc xệch, nghiêng sang một bên, khiến vài sợi tóc của cô rủ xuống.
Nhìn Wednesday đội cái mũ này, cùng với hai bím tóc thường ngày, trông trẻ hơn nhiều. Enid cảm thấy nhức nhối một cách kỳ lạ với suy nghĩ đó, bỗng nhiên có một loại khao khát rằng giá như hai người họ có thể lớn lên cùng nhau. Cô tưởng tượng, giữa những nhịp thở trong một khoảng khắc ngắn ngủi, cả một tuổi thơ tràn đầy ánh nắng mùa hè ấm áp hiện ra, một phiên bản khác của chính cô trải qua từng năm lớn lên cùng với Wednesday.
Wednesday giật mạnh chiếc mũ xuống, và rồi ảo ảnh tan vỡ, cô ấy trở lại là Wednesday của Enid, cáu kỉnh và cục súc như mười bảy năm sống trên đời của cô ấy.
"Cậu vui đủ chưa?" Wednesday hỏi, nghe như nếu Enid không bao giờ được trải nghiệm niềm vui nữa cũng không quan tâm.
"Vui lắm luôn." Enid lắc lư chiếc điện thoại trước mặt Wednesday, màn hình là đống ảnh vừa chụp của cô. "Tớ sẽ đóng khung bức này và treo nó trên tường phòng ngủ của tớ."
"Nếu cậu là bất kỳ ai khác," Wednesday càu nhàu khi họ bắt đầu bước tiếp, "Bây giờ cỏ trên mộ cậu đã mọc xanh rồi."
Enid chỉ cười toe toét. "Tớ biết mà."
--
Họ dành cả buổi chiều hôm đó để treo lên những dây đèn trắng mềm mại và dây kim tuyến lấp lánh quanh tầng trệt trang viên. Đúng hơn thì hầu hết là Enid và Gomez làm - Wednesday từ chối tham gia cuộc vui, Gomez từ chối để Morticia phải động tay, còn việc của Pugsley là ngồi vắt chân trên ghế và chỉ đạo - nhưng Enid chẳng bận tâm.
"Ta phải nói rằng, ta rất ấn tượng," Gomez nói khi Enid nhấc cái bàn gỗ lên bằng một tay và cắm chuỗi dây đèn vào ổ bằng tay kia. "Cháu khoẻ hơn cả ta. Thực ra, nếu phải so sánh, cháu mạnh gần bằng Tish rồi ấy."
"Thế ạ, cảm ơn chú." Enid nói một cách tự hào. Morticia Addams là một trong những người phụ nữ tuyệt vời nhất mà cô ấy từng gặp, bà tuyệt hơn mẹ của Enid là cái chắc. "Chuyện bình thường của người sói thôi ạ. Nhưng mà, cháu ở đây vào dịp Giáng sinh sẽ không gây phiền phức cho mọi người chứ? Đúng là cháu đang hẹn hò với Wednesday, nhưng cũng là chỉ mới hẹn hò thôi. Nếu chú muốn, cháu có thể về nhà."
"
Cariño, không." Gomez thả đống dây kim tuyến đang cầm xuống và đặt một tay lên vai Enid. Cái chạm này chứa tất cả những gì Enid không bao giờ có thể nhận được trong chính gia đình của cô: sự dịu dàng, tình cảm của cha mẹ, sự trấn an. Tất cả những thứ đó khiến cho cô suýt thì bật khóc.
"Nghe ta nói này." Gomez ân cần. "Cháu sẽ luôn được chào đón ở đây, Enid. Luôn luôn là thế. Cánh cửa nhà chúng ta sẽ luôn rộng mở với cháu, cháu hiểu chứ?
Enid chậm rãi gật đầu, choáng ngợp trước lòng tốt bất ngờ. "Dạ, cháu hiểu, nhưng tại sao chứ? Cháu biết - cháu đang hẹn hò với Wednesday, nhưng chú chỉ mới gặp cháu thôi mà."
"Chúng ta, những thành viên trong gia đình Addams, có thể yêu thương một cách nhanh chóng và dễ dàng," Gomez nói với một cái nhún vai. "Hãy nhìn ta và Morticia đi. Ta và nàng, là yêu từ cái nhìn đầu tiên."
Enid nhớ lại lần đầu tiên cô bước qua cánh cửa ký túc xá và nhìn thấy Wednesday ở đó, nhớ lại sức hút kỳ lạ đã kéo Enid về phía cô ấy như một con tàu tìm thấy bến đỗ, và rồi cô nghĩ rằng, có thể, đối với hai người họ, cũng tương tự như thế.
"Với lại," Gomez tiếp tục. "Cháu đã cứu con gái ta. Ta sẽ luôn biết ơn vì điều đó." Ông nhận ra sự bất ngờ trên gương mặt của Enid. "
Sí, claro. Wednesday đã nói rất rõ ràng rằng nếu không có cháu, con bé sẽ không sống được đến ngày hôm nay."
"Cháu đã không biết điều đó," Enid nói, lén nhìn Wednesday. Cô ấy đang ngồi trên một chiếc ghế da lưng thẳng, một cuốn sách quá khổ đặt trên đùi cô ấy. "Wednesday thường không cần ai giúp cả."
"Con bé không cần," Gomez đồng ý. "Nhưng con bé muốn
cháu giúp."
Trái tim của Enid nảy lên trong l*иg ngực cô. "Chú thực sự nghĩ thế à?"
"Cháu và con bé là người yêu, phải không?" Có một tia vui vẻ hiện lên trong mắt Gomez. "Cháu làm con bé rất hạnh phúc, Enid."
"Con có thể nghe thấy cha đấy," Wednesday gọi to, ánh mắt của cô vẫn dán vào những trang sách. Giọng cô ấy bình tĩnh đến mức nguy hiểm nghe như hàng ngàn con dao găm vậy.
"Được rồi, được rồi." Gomez nói. "
Lo siento, mi diablo pequeña." [Xin lỗi con quỷ nhỏ của ta]. Ông gỡ một sợi dây kim tuyến khác và đưa một đầu cho Enid. Sau đó, ông thì thầm, nhẹ nhàng hơn: "Cứ ở lại đây bao lâu cũng được, Enid. Cháu đã là một phần của gia đình ta rồi."
Enid gật đầu, sửng sốt. Gomez mỉm cười với cô và bắt đầu vòng dây kim tuyến lên khung cửa.
Gia đình, Enid nghĩ khi cô ấy để ánh mắt mình dán lên Wednesday như một thỏi nam châm. Cô có thể quen với từ ngữ ấm áp đó.
--
Sau đó, bữa tối được phục vụ hoàn toàn bằng đĩa vàng và các dụng cụ ăn uống bằng vàng - một hành động khiến Enid vô cùng cảm động, dù cho nó không cần thiết.
"Không sao đâu ạ." cô cố giải thích, "dù là ở trong cùng một căn phòng với đồ bạc, miễn là cháu không chạm vào nó. Cháu sẽ ổn thôi, thật đấy. Wednesday chuẩn bị cho cháu một bộ đã là đủ lắm rồi."
"Vớ vẩn, cháu yêu." Morticia đáp lại. "Chúng ta muốn cháu được an toàn và thoải mái nhất có thể. Vả lại, chúng ta phải làm gì đó với mấy bộ dao kéo bằng vàng ngoài việc nấu chảy nó để luyện kim trong quá trình hồi sinh người chết chứ."
Và rồi bữa tối kết thúc như thế. Giờ đây, khi trở lại phòng ngủ của Wednesday, Enid vẫn còn chìm đắm trong hơi ấm và ánh hào quang mà gia đình Addams mang lại.
"Haa." cô cảm thán, ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ của Wednesday. "Bố mẹ của cậu đúng là tuyệt nhất luôn."
Wednesday, đang nằm dài trên giường, phát ra những âm thanh hoài nghi khi lật qua một trang sách. "Tôi thừa nhận rằng họ đã vượt qua điểm số tiêu chuẩn của cha mẹ thông thường."
"Tin tớ đi. So với bố mẹ tớ, bố mẹ cậu như là...tớ không biết nữa, kỳ lân bảy màu ấy." Enid lướt nhẹ một ngón tay lên các phím bấm trên chiếc máy đánh chữ của Wednesday. "Bố mẹ cậu - và Pugsley - chỉ trong hai ngày nay thôi đã đối xử với tớ tốt hơn cả gia đình đối xử với tớ trong hơn mười bảy năm qua rồi."
Wednesday gập lại cuốn sách một cách thật cẩn thận. "Vậy là cha mẹ cậu vẫn đối xử không tốt với cậu."
"Ừ." Enid thở dài. "Tớ đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ khác khi tớ hoá sói được, nhưng rồi ngày trăng tròn tiếp theo tớ lại không làm được. Mọi người đã rất phấn khích, mong đợi tớ chạy theo bầy với họ, và rồi tớ... tớ đã không thể." Nỗi xấu hổ cháy bùng lên trong khoang miệng cô khi cô nhớ lại: cách cô căng chặt những khúc xương đến nỗi sắp gãy vì cơ thể không chịu biến đổi, cách niềm tự hào mong chờ tan biến khỏi gương mặt mẹ cô như dòng máu chảy ra từ miệng một vết thương hở.
"Tôi biết đó là cha mẹ cậu," Wednesday nói sau một phút im lặng, "nhưng nếu cậu muốn, tôi có thể đảm bảo rằng hai người họ sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trăng nữa."
Lời đe doạ, một lần nữa, thật dịu dàng và đáng trân trọng ngay cả khi nó rất đáng lo ngại. Enid nhanh chóng cân nhắc rằng có có lẽ cô cần tự kiểm điểm bản thân vì đã nghĩ nó thật đáng yêu và rồi từ chối nó. Đánh giá cao lòng trung thành của bạn bè không có gì là sai, ngay cả khi lòng trung thành được thể hiện bằng một lời hứa hẹn đầy bạo lực chống lại kẻ thù của cô.
"Không, tớ ổn mà.." Enid nói, hơi miễn cưỡng. "Tớ nghĩ ngày nào đó họ sẽ thay đổi thôi. Hy vọng thế. Vàaaaa...nói đủ về nỗi đau khổ về sự chấp nhận gia đình đối với tớ rồi. Đổi chủ đề nào."
Bàn Tay, đang nằm nghỉ ngơi trên máy đánh chữ, gõ một lời an ủi vào miếng kim loại. Enid đáp lại ông ta với một nụ cười biết ơn. "Cảm ơn, ông bạn."
Wednesday không nói gì nữa, và Enid bắt đầu nghĩ rằng cô ấy đã ngủ quên cho đến khi cô ấy ngồi thẳng dậy và hỏi, một cách tự nhiên: "Cậu còn thừa cái dây đèn nào không?"
"Tớ có" Enid đáp, bối rối vì sự đột ngột nhưng cũng làm theo lời Wednesday. "Nhưng chúng có màu."
"Đưa cho tôi."
Enid lục lọi trong chiếc túi nilong của Target và quăng cuộn dây đèn cho Wednesday, Wednesday đứng dậy và bắt đầu uyển chuyển gỡ chúng ra. Cô ấy cầm lấy một đầu dây, ném lại cho Enid. "Giúp tôi treo nó lên."
"Wednesday," Enid nói, không thể tin nổi. "Chúng có màu sắc đó."
"Enid." Wednesday trả lời, mất kiên nhẫn. "Tôi nhìn được mà."
Miệng Enid ngậm lại khi cô nhận ra đây là một món quà đặc biệt. Cô giúp Wednesday điều chỉnh dây đèn cho đến khi nó tạo thành một vòng tròn bao quanh phòng, phủ xuống đầu giường và dừng lại ở chân bàn. Bàn Tay cầm lấy sợi dây từ Enid và cắm nó vào ổ điện cạnh chân tường, sau đó nhảy lên bàn một cách tự mãn.
Ánh đèn sống động, bao chùm căn phòng với những màu sắc nhẹ nhàng. Wednesday, đang đứng cạnh cửa sổ, phủ lên người cô là sắc hồng mờ ảo. Đây là lần đầu tiên Enid nhìn thấy cô ấy có nhiều màu sắc đến vậy, và cảm giác giống như đang ngắm nhìn mặt trăng vậy.
"Xem này," Enid nói. "Một chút màu sắc cũng không tệ lắm phải không."
Wednesday mím môi. "Kinh tởm. Tôi không quen."
Vấn đề là thế, Enid nghĩ, cô ấy
không thể quen với nó, nhưng cô ấy vẫn muốn làm vì Enid.
"Cảm ơn cậu," thay vì nói thêm bất cứ điều gì, cô thì thầm.
Wednesday chỉ lườm lại cô ấy nhu đáp trả. Bằng cách nào đó, chỉ thế là đủ rồi.
Họ cùng nhau nằm lên giường như đã từng làm hàng trăm lần trước đó, đầu chạm vào nhau và cơ thể chệch sang hai bên tạo thành hình tam giác. Enid nằm đủ gần để ngửi thấy mùi xà phòng trên người Wednesday và lắng nghe nhịp tim của cô ấy, và nó khiến cô chóng mặt. Cô tự hỏi làm sao cô có thể quay về căn phòng chia đôi ở Nevermore khi giờ đây cô đã biết cảm giác nằm ngủ bên cạnh Wednesday là như thế nào.
"Enid," Wednesday nói, sau khi họ yên lặng một lúc. "Tại sao cậu và Ajax lại chia tay? Tôi đã cho rằng hai cậu sẽ tiếp tục dính lấy nhau một cách buồn nôn trong một khoảng thời gian dài nữa cơ."
Enid có cảm giác, đột ngột và chắc chắn, rằng cô sắp chết ngạt dưới sức nóng của lớp chăn. Cô xoay người, cảm thấy câu hỏi của Wednesday đang đâm vào da thịt mình như những cái gai nhọn.
"Chúng tớ chỉ là không hợp thôi," cô nói, và gần như đúng là thế - giữa họ chẳng có gì đáng để kể cả. Ajax thích cô vì lý do gì đó, và Enid thích đôi mắt, nụ cười của anh ta và cô cảm thấy dường như anh ta là sự lựa chọn an toàn nhất.
Tuy nhiên, nếu như Enid thành thật với chính bản thân mình, thì đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Trong thâm tâm, cô biết rằng có gì đó không ổn về hai người họ. Mỗi lần cô nhìn anh ta, trái tim cô sẽ đập một nhịp điệu không hề thay đổi, mỗi lần cô hôn anh ta, cảm giác giống như cô đang diễn cảnh cuối trong một bộ phim tuổi teen sáo rỗng mà cô từng xem. Đó chỉ là cảm giác an toàn thôi, không phải tình yêu.
"Anh ta chưa bao giờ là đủ tốt với cậu," Wednesday nói, giọng điệu có chút cay đắng.
"Ồ." Enid giật mình. Cô đã không nhận ra rằng Wednesday có bất kỳ cảm xúc nào về Ajax, ngoài việc sẵn sàng xé xác anh ta nếu anh ta làm tổn thương Enid. "Tại sao - sao cậu lại nói thế?"
"Anh ta
không nhìn cậu," Wednesday trả lời. "Anh ta thậm chí còn không cố gắng thử."
Enid đưa tay lên miệng và bắt đầu cắn ngón cái, bối rối. Đôi khi cô có cảm giác rằng Ajax không thực sự nhìn cô - và rồi có những lúc anh ta thực sự không nhìn thấy cô, khi cô đợi anh hàng giờ và rời đi một mình trong nước mắt giàn dụa. Rồi sau đó, một lần nữa, Ajax đã cố gắng bù đắp. Có lẽ thế.
"Tớ không trách anh ấy được," Enid thở dài. "Anh ấy là con trai, và con trai thì ngu ngốc. Anh ấy vẫn là một con người."
Wednesday phát ra một tiếng khinh bỉ. "Con trai không phải con người."
Enid cười khúc khích, và Wednesday quay sang nhìn cô chằm chằm. "Tôi không nói đùa đâu."
"Tớ biết rồi." Enid cũng quay sang cho đến khi họ đối mặt nhau. "Đó có phải lí do tại sao cậu và Tyler không hợp không? Ngoại trừ vụ, cậu biết đấy, anh ta hoá ra lại là một sẽ sát nhân tâm thần có thể biến hình?"
"Nghe có vẻ lạ, nhưng thực tế việc Tyler là Hyde chỉ là vấn đề nhỏ trong mối quan hệ của tôi và anh ta," Wednesday nói. "Tôi chỉ lợi dụng anh ta cho mục đích cá nhân thôi. Anh ta và tôi sẽ không bao giờ hợp nhau được."
Khoảnh khắc này dường như trải dài vô tận, như một thợ lặn hít một hơi dài trước khi ngụp xuống nước. Enid hít vào, thở ra. "Tại sao không?"
"Khi còn nhỏ," Wednesday chậm rãi bắt đầu, "tôi luôn tin rằng mình sẽ không trải qua những thứ tầm thường và đáng xấu hổ như tình yêu. Tôi không tin rằng mình có thể yếu đuối như vậy, và tôi mừng vì điều đó, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ lãng phí thời gian một cách vô vị và mệt mỏi, và tôi khinh bỉ những người làm thế."
Đôi mắt của Wednesday giống như dải thiên hà trong thứ ánh sáng mờ ảo này, phản chiếu một chút màu sắc lấp lánh qua tròng mắt đen láy của cô ấy. Enid bàng hoàng, có chút mê mẩn ngắm nhìn khoảng vũ trụ tuyệt đẹp đang dần hình thành trước mắt cô.
"Còn bây giờ thì sao?" cô hỏi, gần như thì thầm.
Wednesday hít vào có chút căng thẳng. "Bây giờ, nếu trong một tương lai không chắc chắn và xa vời nào đó mà tôi nghĩ mình sẽ yếu đuối thì sẽ không phải là vì anh ta. Đó là một sai lầm, luôn luôn là sai lầm, mà tôi nghĩ mình đã biết ngay từ đầu."
Có hàng ngàn câu hỏi chồng chất như núi đá trong cổ họng Enid, nhưng trước khi cô có thể hỏi bất kỳ câu nào trong số đó, Wednesday đột nhiên nằm thẳng ra.
"Thế là đủ dày vò cho một đêm rồi," cô ấy nói. "Đủ cho cả một đời rồi, chắc thế. Tôi đi ngủ đây."
Enid vẫy tay chúc Bàn Tay ngủ ngon, ông vẫy lại và tắt đèn. Bóng tối nhanh chóng phủ xuống quanh họ, đem họ vào một nơi ấm áp và an toàn.
"Cậu không đe doạ tớ phải giữ bí mật bằng mấy câu đe doạ gϊếŧ người giấu xác nào đó nhỉ." Enid thì thầm. "Cậu mềm lòng với tớ rồi hả, Addams?"
"Mơ đi, và cậu đang xúc phạm tôi bằng cách nói như thế đấy." Wednesday lật người bên dưới tấm chăn, và chân cô ấy cọ vào chân của Enid trong một giây ngắn ngủi. "Tôi tin cậu, Enid. Chỉ thế thôi."
Wednesday nhắm mắt lại như thể vấn đề đã được giải quyết, giống như cuộc trò chuyện đó là chiếc quan tài mà cô ấy chôn chặt dưới đất. Enid cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ mơ hồ theo cái cách mà cô chưa từng làm trước đây.
--
Enid thức dậy vào khoảng giữa nửa đêm và rạng sáng, bị một thế lực bí ẩn nào đó đánh thức. Căn phòng vẫn còn tối, cô ấy có thể cảm thấy mặt trăng vẫn còn trên bầu trời. Như một con vượn đu qua, cào cấu, và dạ dày của Enid thoáng nhói đau trước suy nghĩ một lần trăng tròn nữa qua đi mà cô không thể biến hình.
Bên cạnh cô, người vẫn đang ngủ say, Wednesday khẽ thở ra và gục đầu xuống một bên gối. Enid cho phép bản thân ngắm nhìn cô ấy, cảm giác giống như cô đang trộm đi thứ gì đó. Khuôn mặt của Wednesday dưới sự phản chiếu của ánh sáng và bóng tối, giống như bức tranh nghệ thuật mà Wednesday yêu thích và Enid không thể hiểu được, và cả mái tóc rối bù theo cách khiến cô ấy khó chịu khi thức dậy.
Cảm giác tội lỗi quét qua tâm can Enid, cùng với chút xíu nhận thức rằng cô ấy đang ngắm nhìn người bạn thân đang ngủ say của mình như một tên biếи ŧɦái, nhưng cô ấy không tài nào rời mắt đi được. Cô hiếm khi được nhìn thấy vẻ mặt này của Wednesday.
Chỉ thế này thôi, chìm trong giấc ngủ và thật yên bình, Wednesday trở thành một bức chân dung được vẽ bằng những nét cọ mềm mại hơn. Enid nghĩ, không phải lần đầu tiên, cũng không phải lần cuối cùng, rằng dù có thế nào đi chăng nữa, thì Wednesday Addams vẫn rất xinh đẹp. Cô ấy xinh đẹp như đá cẩm thạch mới chạm khắc, như cơn mưa rào lúc nửa đêm, và cô ấy đã luôn xinh đẹp như thế kể từ ngày đầu tiên cô tới Nevermore.
Wednesday lật người, và tấm chăn trượt xuống. Enid kéo chúng lên, cẩn thận đắp lại cho cô. Có một cảm giác ấm áp, dịu dàng trong l*иg ngực của Enid ngay lúc này, đánh cắp hơi thở của cô và kéo theo mọi mảnh ý thức của cô, thắp sáng và sưởi ấm tâm hồn cô từ trong ra ngoài, và ồ - cô chưa bao giờ cảm thấy điều này trước đây, kể cả khi ở cùng những chàng trai cô từng thích. Ngay cả khi ở với Ajax.
Không, cô tự sửa lại -
đặc biệt là với Ajax. Là cảm xúc cô thiếu khi ở cùng anh ta, là tình yêu choáng ngợp, lấn át tất cả, sao-có-thể-mãnh-liệt-như-vậy lấp đầy Enid như đại dương dưới ánh trăng tròn, và tất cả là vì Wednesday.
Ồ.
"Ồ" Enid thì thầm với chính mình, máu cô hóa thành dòng dung nham khi nhận ra cảm xúc của mình. "Ồ không."
--
[Còn tiếp]
Đây là cái oneshot dài khoảng 32k từ nên tui xin phép ngắt đôi ra nha, không thì dịch không nổi :("ཀ"」 ∠):