Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Hợp One-shot Về Cặp Đôi Wednesday Addams X Enid Sinclai

Chương 1: Dù cho cậu lạc tới bất cứ đâu, tôi sẽ đi cùng

Chương Tiếp »
Wherever you stray, i follow

(Dù cho cậu lạc tới bất cứ đâu, tôi sẽ đi cùng)

Tác giả: cruci_fics

Sơ lược: Enid bị thương, Wednesday băng bó cho cô ấy (và hơi hoảng sợ )

____________________________

Chỉ một chút thôi

Chỉ một chút nữa với tên khốn nhây nhớt đó thôi và tất cả chuyện này có thể kết thúc.

Chỉ một chút nữa thôi, tên sát nhân vô danh đó sẽ biến thành hạt bụi trên giày của cô.

Trước đây, trò chơi mèo vờn chuột này chỉ là một trong những hoạt động ngoại khoá vui nhộn của Wednesday ở ngôi trường mới. Một cách để xả hơi. Đắm mình trong cảm giác hồi hộp khi giải mã sự bí ẩn.

Nhưng bây giờ thì sao?

Bây giờ nó là hoạt động của cá nhân cô.

Wednesday biết rằng cô ấy nên thuyết phục bạn cùng phòng của mình ở lại trong ký túc xá. Cô cố gắng hạ mình xuống, thực sự, cô đã rất cố gắng. Đó là cho đến khi cô nhìn thấy hàng lông mày cau lại. Và đôi môi mím chặt với nhau. Và chúa ơi, Enid trở nên giống Wednesday hơn là cô muốn thừa nhận. Cuối cùng thì, Enid với một cơ hội mong manh huyên thuyên về quyền tự do dân chủ, và Wednesday không thể nói thêm gì để ngăn cản Enid theo cô đi vào rừng trong đêm đó.

Mọi thứ sẽ ổn thôi nếu cô ấy chỉ đi một mình.

Wednesday đã quen với việc ở một mình, và cô ấy khá giỏi việc đó. Ở một mình, cô có thể tập trung suy nghĩ. Ở một mình, cô ấy có thể cố gắng tìm ra manh mối của một vụ án mà không có tiếng ồn ào bên tai. Ở một mình, người duy nhất cô phải lo lắng về việc bị con dao nào đó đâm vào, chỉ có bản thân mình.

Cô thậm chí còn không nhớ chính xác đã có chuyện gì xảy ra. Một phút trước, Enid còn ở ngay bên cạnh cô ấy, lầm bầm về việc họ thật ngu ngốc khi đi vào rừng vào ban đêm một mình và đây chẳng phải là cách mà tất cả các bộ phim tội phạm bắt đầu sao và ít nhất thì họ nên mang theo khẩu pháo sáng hay thứ gì đó khác phòng trừ trường hợp bị mắc kẹt lại đây và "Ôi chúa ơi, tớ nghĩ tớ vừa nhìn thấy một con nhện to bằng bàn tay, chúng ta có thể vui vẻ mà quay lại trường không--"

Và sau đó, không có gì nữa. Im lặng.

Wednesday đã quá quen thuộc với cuộc trò chuyện đến nỗi nó bắt đầu trở thành tiếng ồn ào mờ nhạt. Đến mức khi nó dừng lại, cô ấy phải mất gần một phút đi bộ mới nhận ra. Quay đầu qua lại, bím tóc va nhẹ vào bên má.

"Enid?" cô gọi to.

Không có tiếng trả lời.

Những cái cây nghiêng mình trước gió, bóng cây đổ xuống như nhảy múa trên mặt đất đầy rêu xanh.

Wednesday quét ánh đèn pin về phía trước, nhưng bóng tối trong rừng quá dày đặc đến nỗi ánh sáng gần như bị nuốt chửng. Cô đứng đó, yên lặng thêm một lúc nữa, căng tai cố lắng nghe bất kỳ âm thanh nào khác ngoài tiếng lá xào xạc.

Đột nhiên, một tiếng hét xé toạc sự yên tĩnh.

Một tiếng thét làm dòng máu nóng trong huyết quản Wednesday đóng băng lập tức. Một giọng nói mà cô bắt đầu nhận ra nhanh hơn cả giọng của chính mình.

Enid.

Wednesday bắt đầu chạy. Đôi chân đưa cô lướt qua những tán cây với tốc độ mà cô thậm chí còn không biết bản thân có thể làm được, hoàn toàn phớt lờ cảm giác những cành gai và bụi cây đập vào mặt và cánh tay khi chúng lướt qua người cô. Cô không biết mình đã chạy bao xa, hay trong bao lâu, tất cả những gì cô biết là cô cần phải chạy theo hướng tiếng thét.

Tiếng thét của Enid

Thêm một phút nữa trôi qua cho đến khi bước chân cô dừng lại. Có cái gì đó lù lù trong bóng tối trước mặt cô. Cái gì đó cao to và không có khuôn mặt đang cúi xuống phủ lên một thân hình co ro trên mặt đất. Đôi giày converse màu hồng sáng. Mái tóc vàng xõa trên nền lá nâu.

Bước chân của Wednesday lại bắt đầu chạy mà không màng suy nghĩ thêm gì nữa.

"Này!" cô hét lên. Bóng đen đang cúi xuống Enid bị giật mình. Có gì đó lấp lánh dưới ánh trăng. Trước khi cô có thể nhìn rõ nó, bóng đen đã đứng thẳng dậy và lao về hướng ngược lại, biến mất trong những tan cây, hoà mình vào khu rừng.

Tiếng thút thít phát ra từ thân thể co ro trên mặt đất. Ngay lập tức, kẻ sát nhân tâm thần mà Wednesday đã điều tra trong nhiều tuần giờ chẳng còn quan trọng nữa, thay vào đó Wednesday quỳ xuống mặt đất bên cạnh cô gái đang run rẩy. Cô đưa tay ra và sờ thấy thứ gì đó ẩm ướt. Wednesday không cần đèn pin, giờ lăn đi đâu đó trên mặt đất, để biết nó là cái gì.

"Wednesday?"

"Tôi đây," cô cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh, vì cả hai. "Cậu bị thương rồi sao?"

"Ừ," Enid thút thít. "Chân của tớ."

Cảm giác nhộn nhạo trồi lên trong dạ dày Wednesday. Máu chảy nhiều đến mức không thể biết được vết thương ở đâu. Cô kéo áo len của mình ra, mặc kệ cái lạnh thấu xương và áp nó vào bên đùi của Enid.

Enid kêu lên đau đớn, và âm thanh đó xoắn lại trong bụng của Wednesday

"Cậu sẽ ổn thôi." cô ấy nói. Trấn an người khác không hẳn là điểm mạnh của cô ấy. "Tôi đưa cậu về."

Enid gật đầu.

"Cậu nghĩ cậu có đi được không?"

"C-Chắc là được."

Wednesday buộc áo khoác quanh chân Enid và vòng tay qua vai cô ấy. Họ cùng nhau đứng lên và cử động đó khiến Enid đau tới há miệng. Cô vùi mặt vào vai Wednesday và bật ra tiếng nấc nghẹn ngào. Bụng của Wednesday xoắn lại lần nữa. Cô ấy cúi xuống một chút, cho đến khi môi cô ấy khoảng chừng trên vành tai của Enid.

"Cậu sẽ ổn thôi," cô thì thầm. "Tôi đỡ được cậu rồi."

Một vài giây nữa trôi qua, và hơi thở của Enid dần trở nên đều đều trên cổ cô. Cuối cùng, Enid ngẩng đầu lên và gật một cái chắc nịch.

"Tớ không sao, đi thôi."

Cả hai cùng bước đi trong bóng tối. Enid giảm trọng lượng cho chiếc chân bị thương của mình bằng cách gần như hoàn toàn dựa vào người Wednesday và nhảy bằng một chân qua những bụi cây. Wednesday làm thả chậm bước chân và dừng lại bất cứ khi nào Enid cần nghỉ ngơi — và họ đã dừng lại khá nhiều.

"Tôi nên đưa cậu đến phòng y tế của trường." Wednesday nói sau lần nghỉ ngơi thứ mười.

"Không," Enid lắc đầu. "Họ sẽ hỏi rất nhiều."

"Enid," cô khẽ nói. Có chút kiểm soát . "Có lẽ vết thương cần phải khâu lại, và—"

"Không, không, nó sẽ tự lành lại, chỉ là mất chút thời gian thôi."

Wednesday nghiêng đầu.

"Người sói, nhớ không?" đôi mắt cô lóe lên ánh vàng trong bóng tối. Một tia điện chạy dọc qua sống lưng Wednesday. Một sự thật nho nhỏ mà cô ấy dường như luôn quên mất về người bạn cùng phòng của mình: cô ấy có thể biến hình thành một kẻ săn mồi với hàm răng sắc nhọn đủ để xé toạc cổ họng Wednesday trong nháy mắt. Bỗng dưng nghĩ đến việc sống gần một người nguy hiểm thế này khiến Wednesday có chút hồi hộp.

Cả hai tiếp tục băng qua khu rừng thêm vài phút nữa cho đến khi cái bóng lờ mờ của Học viện Nevermore hiện ra sau màn sương mù. Họ đi vào trong trường mà không gặp thêm sự cố nào, cho đến khi đứng trước chiếc cầu thang hẹp dài dẫn lên phòng gác mái chung của hai người.

Họ nhìn nhau, rồi quay lại nhìn cầu thang.

"Để tớ thử nhảy lên xem—" Enid cố gắng nhảy lò cò lên bậc cầu thang đầu tiên trên chiếc chân lành còn lại nhưng bị trượt, suýt nữa thì ngã dập mặt. Wednesday bắt lấy cô ấy và nổi giận.

"Cậu bị điên à."

"Ừ, không, ý tưởng tồi quá."

Wednesday suy nghĩ một lúc, rồi đi đến một kết luận kỳ quặc và không mấy dễ chịu. Cô ấy nhăn mặt và quay lưng về phía Enid.

"Cậu làm gì-Ơ?!"

Wednesday quỳ xuống một chân. Nếu cô biết buổi tối của mình sẽ kết thúc như thế này thì ngay từ đầu cô đã không rời ký túc xá rồi. Cô thở mạnh chờ Enid tự hiểu. Nếu Enid còn chút lòng thương, cô ấy sẽ không bắt Wednesday nói thêm bất cứ điều gì.

Cuối cùng thì, hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ Wednesday từ phía sau. Cô ấy vươn tay ra sau và gồng mình lên.

"Sẳn sàng chưa?" Cô ấy hỏi.

Enid gật đầu và đưa hai chân lên, tin tưởng rằng Wednesday sẽ đỡ được cô ấy ở vị trí sau đầu gối. Chuyển động này khiến Enid phải nức nở khi chiếc chân bị bị thương của cô ấy bị chạm vào và quấn quanh eo của Wednesday. Cô lại vùi đầu vào hõm cổ Wednesday.

Wednesday đợi cho đến khi hơi thở của Enid trở lại nhịp điệu đều đặn và đứng dậy, ngực Enid phập phồng một cách nặng nề áp vào lưng Wednesday.

Khi cô ấy đứng dậy, Enid ngẩng đầu lên.

"Tớ có nặng quá không?"

Wednesday suýt chút nữa bật cười. Chỉ suýt chút nữa thôi.

"Làm ơn đi," cô mỉa mai. "Tôi có những con dao còn nặng hơn cậu."

Wednesday bắt đầu bước lên, từng bước một. Cô ấy cố gắng tập trung vào việc không làm cả hai ngã xuống cầu thang lờ đi cảm giác ngực Enid áp vào lưng cô ấy và những lọn tóc của cô ấy cù vào má cô. Khi họ đã lên cầu thang và vào trong phòng, Wednesday nhẹ nhàng đặt Enid xuống giường của cô ấy.

"Ở yên đây." cô ấy quay lại và biến mất vào sao cánh cửa phòng tắm, một lúc sau lại xuất hiện với bộ sơ cứu, một cốc nước và một chồng khăn tắm.

"Thì ra cậu có lắng nghe khi tớ dẫn cậu tham quan phòng tắm à." Enid lẩm bẩm.

"Ừ, phòng trừ trường hợp tôi cần cái kéo trong bộ sơ cứu."

Wednesday mở bộ dụng cụ và quỳ xuống cạnh giường. Rất khó để xác định vết thương của Enid ngay cả khi có ánh sáng. Máu vẫn đang rỉ ra từ đâu đó trong vết thương cùng với chiếc quần jean đã rách và dính đầy bùn đất

"Cậu thích cái quần này cỡ nào?" Cô ấy hỏi.

Enid tạm dừng một chút. "Ừm, tớ đoán là không nhiều lắm?"

Không nói thêm lời nào, Wednesday lấy chiếc kéo và rạch một cơ bản sẽ từ dưới ống quần lên đến hông, cẩn thận quanh nơi có vết thương ở nửa phía trên đùi.

Cô ấy lật phần vải ra và đó là lúc Enid quyết định nhìn xuống xem. Khuôn mặt vốn đã xanh xao của cô giờ trắng bệch như một bóng ma.

"Ôi trời ơi, nhiều máu quá." cô ấy thì thầm.

Đồng thời, Wednesday cũng có chút hoảng loạn. Enid mất rất nhiều máu quá.

Wednesday cầm lấy cốc nước và ngập ngừng.

"Sẽ đau đấy."

Enid nhìn cô với đôi mắt mở to. Môi cô ấy run rẩy.

Wednesday không chớp mắt, thay vào đó cô đưa ngón tay của mình lên, cẩn thận đan vào tay Enid. Cô ấy dùng tay còn lại, bóp chiếc khăn ướt để nước chảy xuống vết thương . Lần này, tiếng kêu đau đớn của Enid xoắn lại trong l*иg ngực cô. Một cảm giác mà cô ấy sẽ phải ghi nhớ và điều tra lại sau. Còn bây giờ, có vấn đề lớn hơn nhiều. Vết cắt đã rõ ràng hơn rồi, cô ấy có thể nhìn thấy nó dài bao nhiêu... và sâu chừng nào. Wednesday đã nhìn thấy đủ những vết thương khủng khϊếp khác trong đời để hiểu rõ rằng băng bó sơ qua sẽ không giúp gì được

"Enid, cậu phải khâu nó." cô ấy lặp lại.

Đôi mắt Enid nhắm nghiền, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô lắc đầu.

"Không bác sĩ," giọng cô vỡ ra. "Xin cậu đấy." cô ấy mở mắt ra và khóa chặt chúng lên Wednesday.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc. Có gì đó trong đôi mắt của Enid, màu xanh sáng và có chút kiên cường, khiến Wednesday gật đầu trước khi bộ não có thể bắt kịp. Cô ấy nhận ra mình vẫn đang nắm tay Enid và nhanh chóng buông ra.

"Được rồi," cô cúi đầu lục lọi hộp sơ cứu. "Nhưng nếu nó không bắt đầu lành lại trong vài giờ tới, chúng ta sẽ đến bệnh xá."

Enid gật đầu, sự căng thẳng trên vai cô dịu đi. Wednesday lấy ra vài miếng gạc và cuộn băng y tế. Cô dừng lại.

"Tôi sẽ cần cả hai tay cho việc này." cô nói khẽ.

Mặt Enid ửng hồng. Cô ấy gật đầu.

Wednesday bắt đầu băng bó. Cô cẩn thận quấn cuộn băng quanh chân, đôi bàn tay thanh tú di chuyển theo nhịp điệu bản nhạc Cello thường ngày. Khi tất cả đã xong, Wednesday ngẩng đầu và thấy Enid đang quan sát cô ấy.

Đây không phải là lần đầu tiên cô bắt gặp Enid đang quan sát mình, và có lẽ cũng không phải là lần cuối cùng. Lần đầu tiên nó xảy ra, cô ấy đã nghĩ tới điều tồi tệ nhất. Hầu hết mọi người nhìn Wednesday như một con vật kỳ lạ trong sở thú. Một thứ gì đó để trêu chọc sau tấm kính bảo vệ nhưng không bao giờ được lại gần—trừ khi họ muốn mất đi một vài bộ phận cơ thể. Nhưng có điều gì đó khác biệt trong cách Enid nhìn cô. Một cái gì đó cô ấy không thể hiểu được.

Wednesday hắng giọng. "Đó" cô nhét lại những miếng băng vào hộp sơ cứu và ngồi trên gót chân. "Xong cả rồi."

Enid lắc đầu, như thể thoát ra khỏi trạng thái thôi miên. "Ừ, cám ơn cậu." cô trườn mình trên giường và nhăn mũi. "Cậu có cách gì để giặt sạch máu trên chăn không?

"Có khá nhiều cách đấy" Wednesday thành thật trả lời. "Cậu muốn lấy một ít peroxide của tôi không?"

Enid khịt mũi. "Đáng lẽ tớ nên viết cậu sẽ nghiêm túc trả lời như thế."

Wednesday nhìn chằm chằm Enid, chờ đợi.

"Không, không phải bây giờ." Enid nói. Cô ấy nhăn mặt. "Giúp tớ cởϊ áσ khoác ra với, sao tự nhiên ở đây nóng thế nhỉ?"

Wednesday đứng thẳng người, nheo mắt. Bạn cùng phòng của cô ấy thường than vãn về việc trời lạnh như thế nào trong căn phòng gác xép của họ, đặc biệt là vào ban đêm cơ mà, có gì đó không ổn rồi.

Khuôn mặt của Enid vẫn còn ửng hồng khi cô ấy ném chiếc áo khoác của mình xuống sàn với vẻ giận dữ.

"Nóng như một phòng tắm xông hơi ấy, và không phải loại tốt đây," cô nằm xuống giường, "tớ đã kể cho bạn nghe về lần tớ suýt bị mắc kẹt trong phòng tắm hơi chưa? Ha, tớ đã mắc kẹt ở đó rất lâu, nhưng cậu sẽ không đoán được ai đã tìm thấy tớ—cậu làm gì..." Enid bỏ lửng.

Wednesday thậm chí còn không suy nghĩ về những gì cô ấy làm tiếp theo. Như là một bản năng. Điều mà cô đã thấy mẹ cô làm với cô và em trai cô, hàng trăm lần khi còn nhỏ. Bím tóc của cô ấy bao lấy khuôn mặt của Enid khi cô ấy cúi xuống, bờ môi của cô ấy chỉ còn cách trán Enid một inch.

Hơi thở của Enid đứt quãng, cơ thể cô ấy bất động. Bím tóc của Wednesday cọ vào làm má cô cảm giác nhột.

Wednesday nhẹ nhàng áp môi lên trán Enid, chỉ như một lời thì thầm trên da cô ấy. Mùi dầu gội hoa cỏ của Enid vẫn còn thơm mặc dù cô đã đi suốt đêm, và mùi của nó lấn át cả tâm trí Wednesday. Đến nỗi, cô ấy gần như quên mất mục đích ban đầu.

Khi lùi lại, cô ấy bắt gặp ánh mắt mà cô ấy không nghĩ rằng mình đã từng nhận được từ Enid. Hoặc từ bất cứ ai. Đồng tử của cô ấy mở to, chỉ còn lại một vệt màu xanh lam mỏng manh bên trong và đôi môi của cô ấy đang hé mở trong im lặng.

Enid chớp mắt. Một lần. Hai lần.

Khi chắc chắn Enid không nói chuyện, Wednesday liền bắt đầu

"Tôi thấy cậ sốt nhẹ." cô ấy nói.

Enid ngậm miệng lại. "Ừm, tôi - uh," cô ấy lắp bắp một lúc, rồi hắng giọng. "Điều đó có nghĩa là sức mạnh "người sói" của tớ đang hoạt động. Tớ đang bắt đầu hồi phục rồi."

Wednesday gật đầu. "Tốt, cậu nên nghỉ ngơi đi." cô ấy quay gót và biến mất vào phòng tắm một lần nữa. Khi trở lại, cô ấy đang cầm một chiếc khăn ướt. Là một trong những cái khăn màu hồng của Enid.

Cô đi đến bên giường và đặt nó lên trán Enid mà không nói một lời. Enid nhắm mắt thở dài mãn nguyện. Wednesday xoay người chuẩn bị đi ngủ, nhưng một bàn tay vươn ra và nắm lấy cổ tay, ngăn cô lại.

"Cảm ơn cậu, Wednesday." Enid nhẹ nhàng nói. Cô mở mắt ra để bắt gặp đôi mắt màu nâu đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Không có gì," Wednesday đáp lại một cách cứng nhắc.

Enid buông cổ tay cô ấy ra và nhắm mắt lại. Wednesday bắt đầu bỏ đi nhưng lại tạm dừng

"Enid?"

"Hửm?"

"Nếu cậu định chết vào lúc nửa đêm," cô ấy nói, giọng dịu dàng hơn nhiều. "Nhớ gọi tôi dậy trước."

Enid cười phá lên và âm thanh đó khiến Wednesday rùng mình.

"Cậu sẽ là người đầu tiên được biết."
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Chương Tiếp »