Chương 1: Lời hứa trong bóng đêm - Đoản Văn 01

Editor & Beta: Linoko

Màn đêm buông xuống, người hầu bước vào phòng của Tiểu thiếu gia, định tắt đèn dầu.

"Đừng tắt đèn, ta sợ..." Nằm trên giường, Tiểu thiếu gia khẽ nói với người hầu.

"Vâng, thiếu gia ngài cứ ngủ đi, tôi sẽ trông đèn cho ngài." Người hầu dịu dàng đáp.

"Đừng đi, ta sợ..." Thiếu gia nhỏ lại dặn dò.

Vài ngày sau, trong phủ đến một người hầu nhỏ tuổi, tám tuổi, bằng tuổi với Tiểu thiếu gia, tên là Hạ.

"Ngôn nhi, đây là một người hầu mới của con, từ nay về sau cậu ta sẽ chăm sóc con." Lão gia đưa cậu bé hầu mới đến phòng Tiểu thiếu gia, rồi nói tiếp: "Buổi tối khi ngủ, để cậu ta trông đèn cho con, con sẽ không còn sợ bóng tối nữa."

Tiểu thiếu gia gật đầu, bắt đầu quan sát đứa trẻ trước mặt: Nhỏ bé gầy gò, rụt rè quỳ trên mặt đất, có vẻ như vừa mới khóc xong.

Người này có lẽ còn nhát gan hơn cả mình, nhưng đôi mắt cậu ta thật đẹp, đen láy sáng ngời, giống như mắt sóc con vậy.

Điều mà Tiểu thiếu gia không ngờ tới là cậu bé hầu đó không hề sợ bóng tối. Mỗi khi chính mình ngủ say, cậu ta đều một mình trông đèn, cho đến khi thiếu gia ngủ say mới tắt đèn rời đi, rất im lặng.

5 năm sau, thiếu gia không còn sợ bóng tối nữa, nhưng lại có nỗi phiền não mới: Ham muốn tìиɧ ɖu͙©.

Vì vậy, người hầu bên cạnh cậu có thêm công việc mới, giúp cậu giải tỏa.

Hạ chưa bao giờ cãi lệnh thiếu gia, bất kể thiếu gia có yêu cầu gì, cậu đều đáp ứng, dù cảm thấy rất xấu hổ.

Thiếu gia ngày càng trở nên tùy hứng, ngày càng ngang ngược, ngày càng vô cớ gây rối, nhưng mọi người trong nhà trên dưới đều chiều chuộng cậu, nuông chiều cậu, mọi thứ đều tùy ý cậu thỏa mãn.

Một ngày nọ, thiếu gia dẫn một người bạn về nhà chơi, vị bạn đó lập tức để ý đến Hạ.

"Ngôn, cậu tặng người hầu này cho tôi đi." Người bạn đó ngỏ ý muốn Hạ từ thiếu gia.

Hạ đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, tay rót trà không khỏi run rẩy, trong lòng cầu xin thiếu gia đừng vứt bỏ mình.

"Không được, Hạ không thể, cậu chọn người khác đi." Thiếu gia từ chối.

Người bạn đó nhìn khuôn mặt xinh đẹp, thân hình gầy yếu của Hạ, trong lòng ngứa ngáy.

"Sao thế! Không ngờ đường đường là Ngôn thiếu gia lại keo kiệt như vậy! Không muốn cho tôi thì thôi, vậy tôi về đây." Người bạn đó lớn hơn thiếu gia hai tuổi, biết cách khéo léo để cướp đồ của người khác.

Thiếu gia lập tức bị chọc giận: "Cậu muốn thì lấy đi! Chỉ là một tên hầu hèn mọn, ta có bận tâm đâu!" Nói xong, lập tức hối hận, nhưng không thể rút lại lời.

Lúc này Hạ đã sợ đến nỗi làm vỡ cả chén trà, thiếu gia trong lòng rất hụt hẫng, nhưng lại không nói ra lời đổi ý.

"Vậy thì quyết định vậy! Tôi sẽ dẫn cậu ta đi, ha ha ~" Người bạn lập tức vui vẻ ra mặt, tiến về phía Hạ.

Thiếu gia vì thể diện, không rút lại lời nói của mình, nghĩ rằng qua ít lâu sẽ đến phủ của bạn đòi lại Hạ. Tuy rằng không nỡ, nhưng ở tuổi này lòng tự trọng của cậu rất lớn, không muốn mất mặt.

Hạ thấy người đó tiến về phía mình, trong khi thiếu gia vẫn không nhúc nhích, biết rằng mình sắp bị tặng cho người khác. Đôi mắt đen của cậu lập tức ngấn lệ, khuôn mặt xinh đẹp mang vẻ tuyệt vọng nhìn về phía thiếu gia của mình.

Thiếu gia giả vờ bình tĩnh, không muốn bị ánh mắt của Hạ làm dao động, nên cố tình nói: "Hạ, từ nay cậu hãy đi theo anh ấy."

"Thiếu gia..." Nước mắt trong mắt Hạ cuối cùng cũng rơi xuống sau khi thiếu gia nói xong.

Người bạn định dẫn Hạ đi, không ngờ Hạ lại đột nhiên lao ra cửa phòng chạy ra ngoài, tốc độ rất nhanh.

Hai người vội vàng đuổi theo, nhưng Hạ đã chạy trước một bước về phía hậu viện.

Bên cạnh cái giếng ở hậu viện, Hạ dừng bước. Cậu quay đầu nhìn thiếu gia đang vội vã chạy đến, trong mắt tuyệt vọng càng thêm sâu sắc, cùng với nỗi đau lòng không thể kể xiết, rồi nhảy xuống giếng.

"Đừng!!!" Thiếu gia hét lên sợ hãi, nhưng Hạ đã nhảy xuống rồi.

"Mau! Mau đến cứu người!!!" Có người kêu cứu.

Lúc này thiếu gia hoàn toàn đờ người ra, đầu óc trống rỗng, cứng đờ nhìn cái giếng trước mặt, trái tim như vỡ nát.

"Có người nhảy giếng!!! Cứu người với!!!" Mọi người tiếp tục kêu gào, nhưng không ai biết phải cứu thế nào...

Hạ đã chết, ngay trước mắt thiếu gia, nhảy xuống giếng và chết.

Khi vớt được xác lên, đã lạnh cứng.

Thiếu gia được đưa sớm về phòng, để tránh bị hoảng sợ, người bạn kia cũng thất hồn lạc phách được người hầu hộ tống về phủ. Nhưng Hạ thì không còn nữa, không còn sự sống, không còn tương lai, không còn ước nguyện nhỏ nhoi luôn bảo vệ bên cạnh thiếu gia.

Sau đó, thiếu gia trở nên trầm lặng, càng thêm sợ hãi bóng đêm, không dám đến gần hậu viện.

Lão gia muốn đứa con mình sớm quên đi bóng ma ám ảnh, nên cho cả nhà dọn khỏi dinh thự đó, đồng thời ra lệnh cho toàn bộ người trong phủ không được nhắc lại chuyện này.

10 năm sau, thiếu gia đã trưởng thành, học thức uyên bác, kinh doanh giỏi giang, dáng vẻ đường đường, ngọc thụ lâm phong.

Mối mai tới tấp, nhưng cậu vẫn không chịu cưới vợ, ít nói ít cười, chỉ chăm chú lo việc buôn bán của gia đình, chẳng đề cập gì đến chuyện chung thân đại sự.

Người nhà sốt ruột, mỗi ngày khổ sở khuyên bảo, nhưng cậu vẫn không dao động.

Cho đến một ngày, cậu đi ngang qua phủ đệ cũ mình từng ở, vết thương trong lòng che giấu nhiều năm cuối cùng cũng đau nhói lên.

Cậu bước vào tòa nhà hoang vắng đó, đến bên cạnh cái giếng ở hậu viện, quỳ xuống đất, lặng lẽ rơi nước mắt.

"Hạ, ta đã sai rồi... Xin lỗi......" Thiếu gia nhiều năm chưa từng mở lòng giờ khóc đến khàn cả giọng, như một đứa trẻ đang ăn năn sám hối.

Hai năm sau nữa, thiếu gia cuối cùng cũng không chống đỡ nổi sự thúc ép của gia đình, chuẩn bị cưới vợ.

Ngày đại hôn, cả phố xá náo nhiệt, tiếng pháo nổ vang không ngớt, kiệu hoa tám người khiêng rước cô dâu xinh đẹp đến phủ thiếu gia.

Thiếu gia theo lễ nghi đón dâu vào nhà, trước khi vào phòng động phòng đã uống say mèm, lảo đảo bước vào phòng tân hôn.

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, đèn tắt, bóng tối bao trùm tất cả, thiếu gia lập tức rơi vào nỗi sợ hãi vô hạn.

Từ khi Hạ chết, cậu rất sợ bóng tối, giống như hồi nhỏ nhát gan vậy.

"Thiếu gia" Một giọng nói quen thuộc vang lên trong bóng đêm.

"Hạ?" Thiếu gia bỗng nhiên không còn sợ hãi nữa.

"Là tôi đây, thiếu gia, ngày xưa ngài từng nói sẽ cưới tôi, nên đêm nay tôi đã trở về..." Giọng Hạ rất dịu dàng, dường như còn mang theo sự chờ đợi và ngượng ngùng.

"Hạ, Hạ! Ta rất nhớ cậu, rất nhớ cậu... Năm đó, ta còn quá nhỏ...... Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi......" Thiếu gia mò mẫm trong bóng tối, vừa khóc vừa gọi, hy vọng tìm được bóng dáng của Hạ.

"Thiếu gia, tôi ở đây." Bóng dáng Hạ xuất hiện trong bóng tối, linh hồn màu xanh nhạt mờ ảo, dáng vẻ vẫn như lúc 13 tuổi, đôi mắt xinh đẹp, nét mặt hiền hòa đều không thay đổi.

"Hạ, ta rất nhớ ngươi... Cuối cùng ngươi cũng chịu quay về gặp ta......" Mắt thiếu gia sáng rực, muốn ôm lấy Hạ, nhưng cơ thể lại ôm vào khoảng không.

Thiếu gia nhìn bóng dáng Hạ, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, cậu nhìn Hạ nói: "Hạ, ta chưa từng nói với ngươi, năm đó, ta vẫn luôn thích ngươi... Hạ, ta thích ngươi... Nhưng ta lại hại chết ngươi...... Hạ, ngươi sẽ không tha thứ cho ta nữa, phải không?"

"Không, thiếu gia, Hạ chưa bao giờ trách thiếu gia, bởi vì Hạ cũng yêu sâu đậm thiếu gia..." Hồn ma của Hạ nói với thiếu gia.

"Hạ, ta muốn cưới em..."

"Thiếu gia, ngài thật sự muốn vậy sao? Tôi là nam, hơn nữa... Tôi đã......"

"Hạ, hãy dẫn ta đi..."

......

Hạ tám tuổi, một mình trông đèn ban đêm, trong lòng rất sợ, nhưng nhìn thấy thiếu gia ngủ say, cậu dần lấy hết can đảm.

Cuối cùng, thiếu gia đã tìm ra cách để không sợ bóng tối vào ban đêm, đó chính là ôm Hạ cùng ngủ, dù không đốt đèn cũng không sao.

Thực ra, Hạ hiểu rõ trong lòng, thiếu gia chỉ là không nỡ để cậu một mình trông đèn đến nửa đêm, nên mới nghĩ ra cách này. Cậu rất cảm động, nhưng vì ngượng ngùng nên không biết làm sao để bày tỏ lòng biết ơn, chỉ lặng lẽ đỏ mặt.

Trong đêm tối, cả hai đứa trẻ đều rất sợ hãi, nhưng khi ôm lấy nhau, chúng đều cảm thấy an tâm.

"Hạ, chờ ta lớn lên, ta sẽ cưới cậu." Thiếu gia tám tuổi ôm Hạ, hứa hẹn trong bóng đêm.

Hạ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, lúc đó không ai hiểu việc cưới xin có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy như vậy thì có thể mãi mãi ở bên nhau.

Về sau, thiếu gia trở nên khác trước, có lẽ vì đã đến độ tuổi nhất định, nên có phần nóng nảy.

Khi đó, thiếu gia cố tình làm ngơ sự tồn tại của Hạ, không nhìn Hạ, không nói chuyện với Hạ. Thậm chí khi Hạ vô tình chạm vào cậu, cậu liền lập tức né tránh.

Tuy nhiên, thiếu gia chưa bao giờ nổi giận với Hạ, cậu đối xử với Hạ tốt hơn bất kỳ ai khác.

Dù đến đêm sẽ bắt Hạ làm những việc khiến người ta xấu hổ, thiếu gia cũng chưa từng cưỡng ép, chưa từng đánh mắng. Hạ thậm chí còn hơi vui vẻ, bởi vì đó là yêu cầu của thiếu gia.

Lúc đó Hạ chỉ có một ước nguyện: Được mãi mãi ở bên cạnh thiếu gia.

......

Sáng sớm hôm sau ngày cưới, cô dâu mới tỉnh dậy từ cơn mê, bước ra khỏi phòng tân hôn, đi tìm phu quân của mình.

Sau đó, khắp phố phường, mọi người đều biết một tin: Thiếu gia nhà họ Sở tên Ngôn đã mất tích sau đêm tân hôn, không rõ tung tích.

- Hết -