- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- [Tổng] Hệ Thống Không Màn Chính Sự
- Chương 8: Ter 8
[Tổng] Hệ Thống Không Màn Chính Sự
Chương 8: Ter 8
Tóm tắt
Hệ thống: Hãy mau nhận phạt đi thiếu niên muahaaaaaaa
———————————————————
Tối hôm đó, Yayoi đã có phòng riêng, cậu ôm dự trữ lương thực lăn mấy vòng trên giường, khuôn mặt tinh xảo ửng hồng hưng phấn, dự trữ lương thực dường như cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của chủ nhân, trong tiếng kêu của nó cũng ẩn chứa niềm vui.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Yayoi nhanh chóng đứng lên khỏi giường đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Ukyo và Masaomi. Đôi mắt xanh của Ukyo dịu dàng nhìn Yayoi.
" Căn phòng vừa ý em không? "
Yayoi dẫn hai người vào, gật đầu khi nghe anh hỏi, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào hai người, nói một cách trịnh trọng.
" Em rất thích, cảm ơn Masaomi-san và Ukyo-nii. "
Masaomi vẫn không nói được gì trước mặt Yayoi mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều.
Nhưng vừa nghe câu nói kia của Yayoi liền không nhịn được rầu rĩ nói hỏi:
“ Tại sao em gọi anh là Masaomi-san còn Ukyo thì em lại gọi là Ukyo-nii chứ? ”
Rõ ràng là anh biết em trước mà.
Nhìn vào đôi mắt của Yayoi, khuôn mặt tuấn mỹ ôn hòa của anh lại đỏ bừng, anh vội vàng xua tay, hoảng loạn nói:
" Cái đó, cái đó, ý anh là... "
Giọng Yayoi không chút dao động nói:
" Việc gọi là Ukyo-nii là điều tự nhiên mà. Vì Ukyo-nii có vẻ đáng tin cậy hơn. "
Anh cả Asahina •không đáng tin cậy• Masaomi: (╥﹏╥)
Anh thứ Asahina •đáng tin cậy• Ukyo ( đẩy mắt kính): Khụ khụ
Yayoi dừng lại một lúc, rồi nói: " Rất có cảm giác giống như một người mẹ, ừm, quả nhiên thuộc tính của Ukyo-nii là nhân thê (*1). "
Ukyo:......
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Ukyo, khóe miệng Masaomi không khỏi gợi lên một vòng cung nhỏ.
" Vài ngày nữa sẽ hoàn thành thông tin giấy tờ. Anh đã cùng Ukyo thảo luận, hiện tại em đang ở tuổi học cấp hai, và bây giờ việc học là quan trọng nhất. Yayoi à, em muốn học ở trường nào? "
Đã là cựu sinh viên đại học Yayoi vừa định nói, thì bị một âm thanh máy móc vang lên cắt ngang
" Dinh—Nhiệm vụ chi nhánh mở: Thỉnh ký chủ hãy hoàn thành ba lần đạt chức vô địch cho đội bóng rổ Teiko. Phần thưởng nhiệm vụ: Kỳ tích hậu cung. "
Yayoi không còn gì để nói về các nhiệm vụ và phần thưởng kỳ lạ do hệ thống này cấp cho, nhưng để một người đã là sinh viên đại học năm hai quay lại trường trung học cơ sở để học???
Đừng đùa, mấy cuốn sách giáo khoa gì đó cậu đã quên hết rồi, vì vậy, Yayoi bỏ qua cái gọi là nhiệm vụ hệ thống mà nghiêm túc nói với Masaomi.
" Em muốn lên đại học! "
Ukyo nâng kính của mình, buồn cười nói:
" Trông em không giống với độ tuổi có thể học đại học chút nào."
Yayoi tức giận, này này hãy mau trả lại hình dáng ban đầu cho ta!
Nhìn thấy đôi mắt đầy buồn bực của cậu, Ukyo chỉ nghĩ rằng là Yayoi ghét đi học, anh mỉm cười an ủi.
" Sinh hoạt ở trường cấp hai cũng rất thú vị. Yayoi có thể chơi với các bạn bằng tuổi, sẽ làm quen được rất nhiều bạn mới nha. "
Ta mới không muốn chơi với mấy lũ trẻ trâu cấp hai đâu!
Yayoi gào thét trong lòng.
Masaomi cũng nhẹ nhàng nói: " Teiko, Hyoutei, Seishun...(*2) Những trường này đều rất tốt. Yayoi muốn vào trường nào? "
Yayoi đáp lại một cách miễn cưỡng: “ Em nghĩ trường Meiji (*3) khá thích hợp với em. ”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của hai người, Yayoi biết rằng mình không có hy vọng vào trường đại học. Nghĩ đến nhiệm vụ hệ thống vừa đưa, cậu bất đắc dĩ lựa chọn Teiko.
“ Đó là trường có câu lạc bộ bóng rổ rất nổi tiếng phải không? ” Ukyo có chút kinh ngạc nhìn Yayoi.
“ Yayoi thích bóng rổ à? "
Yayoi gật đầu, nói đến bóng rổ khuôn mặt vốn vô cảm của cậu sáng hẳn lên, đôi mắt xanh của Ukyo lóe lên, ánh mắt trở nên sâu hơn, anh nhẹ nhàng nói:
" Được rồi, chờ thông tin giấy tờ của em xong xuôi thì anh sẽ giúp em làm thủ tục nhập học nhé. "
" Cảm ơn anh, Ukyo-nii. "
Nhìn thấy Yayoi đang nghiêm túc cảm tạ, Ukyo không khỏi đưa tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cậu.
"Người một nhà không cần khách sáo như vậy."
Yayoi yên lặng cầm bàn tay to trên đỉnh đầu mình đưa xuống, nghiêm mặt nói:
" Vòng eo của phụ nữ và đầu của nam nhân là hai thứ không được sờ vào a! "
Masaomi lặng lẽ thu lại bàn tay đang duỗi ra bất động trên không, liếc nhìn Ukyo với biểu tình không rõ, cười tủm tỉm nói:
" Muộn rồi, tụi anh về phòng trước, Yayoi nên đi ngủ sớm đi nhé."
Anh vừa nói vừa đứng dậy, cúi xuống hôn lên má Yayoi trong ánh mắt ngạc nhiên của Ukyo.
“ Ngủ ngon. ”
Vì Masaomi đột ngột tiến lại gần khiến Yayoi ngước đầu lên theo phản xạ, cậu cảm thấy có một thứ mềm mại ấn lên nơi khóe mắt. Đôi mắt cậu lập tức mở to.
" Masaomi-nii! "
Masaomi phớt lờ câu nói của Ukyo, đôi mắt nâu nhạt của anh nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên của Yayoi, lần đầu tiên anh không hề hoảng loạn bối rối trước cậu mà chỉ nhẹ nhàng nói:
" Yayoi không dành cho Masaomi-nii một nụ hôn chúc ngủ ngon sao? "
Khuôn mặt của Yayoi vẫn không có biểu hiện gì, nhưng trái tim lẫn lý trí của cậu như bị đóng băng, tích cực spam trong lòng
Mình đã bị hôn lên mặt bởi một người đàn ông, nụ hôn đầu của lão tử xém chút nữa bị mất, cái đm, thì ra các anh em trong nhà này ban đầu đều hòa thuận thân thiết đến như thế này sao?....
Nghe Masaomi nói, ánh mắt Yayoi ánh lên khinh bỉ.
Anh cho rằng lão tử là đứa trẻ ba tuổi chắc? Còn đòi hôn chúc ngủ ngon. Hứ! ( ͡°︵ ͡°)
Bên ngoài cửa phòng Yayoi, ánh mắt của Ukyo không thể thấy rõ được dưới ánh kính, nhưng cái cau mày của anh cho thấy rằng tâm trạng của anh chắc chắn không được tốt lắm.
Anh kiên định nhìn khuôn mặt tao nhã ôn hòa của Masaomi, trầm giọng nói:
" Masaomi-nii anh có biết là anh đang làm cái gì không? "
Bộ dáng Masaomi vẫn hiền lành vô hại, nhưng những gì anh nói khiến nội tâm Ukyo nhảy dựng.
" Anh tất nhiên là phải được biết mình đang làm gì rồi. Vậy còn em thì sao, Ukyo? "
Không đợi Ukyo trả lời, Masaomi liền bỏ đi trước. Dù không được Yayoi đáp lại nhưng anh cũng đã hôn cậu được rồi, điều đó khiến anh cảm thấy như mình đang đi trên mây vậy, đôi môi có thể cảm nhận được sự va chạm tuyệt vời ấy.
Yayoi, Yayoi, Yayoi..... cái tên đã được xướng lên ngàn lần trong đầu anh, khóe miệng Masaomi lại cười sâu hơn.
Mà Ukyo đã đứng ở hành lang tối trong một hồi lâu, trái tim của anh đã rối tung hết lên....
Không biết bên ngoài phòng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Yayoi trong phòng đang hứng chịu sự răn đe của hệ thống.
| Bởi vì kí chủ đã tự động bỏ qua nhiệm vụ nên để kí chủ nhận ra được tầm quan trọng của việc hoàn thành nhiệm vụ thì hệ thống đã quyết định cho kí chủ trải nghiệm "hệ thống trừng phạt" trước. Để kí chủ biết được sự lợi hại của hệ thống. |
Cá--cái gì chứ?
Không đợi Yayoi phản ứng, bóng dáng của cậu đã biến mất khỏi giường, dự trữ lương thực sợ hãi kêu một tiếng.
" Gâu " rồi cũng biến mất cùng Yayoi.
Yayoi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, khi nhìn thấy ánh sáng lần nữa thì không còn biết mình đang nơi nào. Cậu đang đứng dưới một bóng cây lớn, cách đó không xa dường như đang tổ chức một sự kiện gì, đám đông tụ lại vô cùng ồn ào.
Và hình như ai đó đang hát trên sân khấu lớn ngoài trời, khán giả phía dưới hò hét, cổ vũ nhiệt tình.
“ Gâu! ”
Dự trữ lương thực choáng váng mở mắt, lập tức nhìn thấy trước mặt có người, nó kêu lên một tiếng kích động, chỉ muốn xông tới, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt lại do dự, cái mũi nhỏ của nó khẽ hít hít, sau khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền cao hứng nhảy lên vai cậu.
Nhưng Yayoi không còn tâm trạng để ý đến người khác nữa, cậu bị hoang mang trước bộ dạng hiện tại của mình.
Bộ đồ ngủ của cậu đâu? Cái váy đang mặc trên người cậu là thế quái nào? Điều quan trọng nhất là, hai cục u nhô lên trước ngực này là cái con mẹ gì thế!?
Yayoi cúi đầu xuống, một sợi tóc đen xuất hiện trên vai cậu, cậu đưa tay ra sau chạm vào, sao mái tóc đen của vậu lại dài ra đến eo rồi??!!
Hai mắt đen láy tràn đầy hoảng sợ, cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, tay phải run rẩy hạ xuống, sờ sờ phần thân dưới.....
" Cô Tanaka, sao cô lại ở đây? Cô mau đến đây ngay! Về với tôi! "
Trước khi Yayoi có thể xác nhận xem cái quan trọng nhất của mình vẫn còn hay không thì có một người bất ngờ xuất hiện, gã vội vàng kéo cậu chạy dọc theo con đường của phía trước, vừa chạy vừa lãi nhải.
" Tôi đã tìm cô gần nửa tiếng rồi đấy, cô Tanaka, sao cô đã đến rồi mà cô không báo một tiếng chứ?"
"Đạo diễn đang hối kia kìa, chúng ta phải nhanh lên!"
"Cô đã sẵn sàng chưa? Cô sẽ là người tiếp theo đó. "
Gã ta hoàn toàn không cho Yayoi thời gian để phản ứng.
Yayoi vừa khôi phục tinh thần thì đã bị đưa vào hậu trường, mọi người ra vào tấp nập trong hậu trường hơi thiếu sáng, nhân viên và ca sĩ đều đang vội vàng chuẩn bị.
Gã kia cũng không thèm nhìn trên vai cậu đang có thứ gì đè lên, gã chỉ nhét vào tay cậu cái micro và đẩy cậu về phía lối đi lên sân khấu.
“ Lượt tiếp theo là cô, chuẩn bị lên đó. " Sau đó gã vội vàng rời đi.
Yayoi:......
" Ding—— Trừng phạt nhiệm vụ: Thỉnh kí chủ lên sân khấu hoàn thành buổi biểu diễn và nhận được lượt bỏ phiếu của hơn hai trăm người."
Nghe thấy âm thanh máy móc này, hai mắt Yayoi gần như bùng cháy.
" Hệ thống! Đồ khốn nạn, mau đưa ta trở lại! "
" Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là lập tức có thể sớm trở về nha~ nhưng nếu kí chủ không thể hoàn thành, thì phải ở trạng thái giả nữ nhân như này bảy ngày mới có thể trở về nha~ "
Ôi má ơi, mi nghĩ rằng nếu mi nói thêm chữ "nha" vào ở cuối câu thì sẽ trở nên dễ thương ấy hả?!?
Cho xin đi, với cái giọng điệu máy móc cứng ngắc kia thì dù có thêm bao nhiêu chữ "nha" vào thì cũng khiến người ta thấy ghét thoiiii.
Yayoi đang muốn quay đầu rời đi thì nghe hệ thống nói về hậu quả khi không hoàn thành nhiệm vụ này nên hỉ có thể đâm lao thì phải theo lao, đành đi lên hát thay cho cô Tanaka kia vậy.
Lúc này, người trên sân khấu là một thanh niên có khuôn mặt đẹp trai, đang tràn đầy năng lượng mà ca hát, thỉnh thoảng nháy con mắt đầy mị lực của mình khiến một đám đông đủ nữ sinh phải hú hét.
" Ahhhhhhhhhhhhh, Fuuto-kunn!!! "
" Đẹp trai quá điii~ "
"Cảm ơn mọi người ~" kết thúc bằng một nụ hôn gió, chàng trai bước xuống sân khấu giữa tiếng hò reo của đám đông, đi hướng tới nơi Yayoi đang đứng.
Ngay khi người thanh niên đang tươi cười bước ra khỏi tầm nhìn của khán giả trên sân khấu thì biểu cảm của hắn ta thay đổi ngay lập tức, khuôn mặt trở nên đầy kiêu ngạo.
Hắn ta bắt gặp đôi mắt đen láy của Yayoi, hắn ngạc nhiên. Hắn ta nhìn lên nhìn xuống đánh giá Yayoi một phen.
Cô gái trước mặt này có mái tóc đen dài tựa như muốn hòa vào màn đêm, khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo đến mức không chân thật, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào hắn, trên vai cô mang theo một con chó nhỏ màu trắng như tuyết.
Người nên đứng ở đây chẳng phải là cái cô Tanaka gì đó sắp lên biểu diễn tiếp theo sao? Nhưng đây không phải là cô Tanaka kia? Vậy người phụ nữ này là ai? Hắn ta nói với giọng điệu không mấy thân thiện.
" Nè, người phụ nữ kia, cô là ai? Cô là fan lẻn vào à? "
Khuôn mặt của Yayoi co quắp, nhắm mắt làm ngơ trước những vấn đề hiện tại xảy ra trên người của mình.
Có cậu mới là phụ nữ ấy!
Nhìn thấy người phụ nữ này dám phớt lờ mình, Fuuto trừng lớn mắt, khó chịu nói: " Này! Tôi đang nói chuyện với cô đấy! Cô có bị câm không! "
“ Gâu! ”
Như cảm giác được người trước mặt không có ý tốt, dự trữ lương thực hung dữ hướng hắn sủa lớn một cái, dùng ánh mắt xanh biếc trừng hắn chằm chằm, như là đang bảo vệ chủ nhân của mình.
Người dẫn chương trình đã giới thiệu xong, đến lượt cậu lên sân khấu, Yayoi khẽ liếc nhìn Fuuto.
" Mắt của anh có như mù ấy. Không phải phân biệt được nam hay nữ à? "
" Ơ! cái cô này! " Fuuto hét lên
Nhưng Yayoi lại phớt lờ hắn ta và bước thẳng lên sân khấu.
“ Hệ thống, tắt đèn, bật nhạc lên! ”
Ít nhất cũng đừng để cho đông người như vậy nhìn thấy bộ dạng này của cậu a. (ಥ ̯ ಥ)
Khán giả đang chờ đợi thì đèn bỗng tắt hết đi, đám đông liền trở nên náo loạn.
" Sao lại tắt đèn hết rồi? "
" Có trục trặc gì hả? "
Các nhân viên cũng sửng sốt, đạo diễn ở đằng kia khàn giọng hét lớn.
" Mau vào xem coi có chuyện gì xảy ra! Đường dây truyền có ổn không?"
Khi mọi người đang hoảng loạn thì trên sân khấu tối om phát ra tiếng nhạc nhẹ, bọn họ liền nghĩ chắc là do sự sắp đặt gây bất ngờ của ban tổ chức nên dần dần khán giả cũng bình tĩnh lại, chỉ có các nhân viên vẫn đang thắc mắc.
" Nhạc ở đâu ra vậy? Thiết bị đã ngừng hoạt động hết rồi mà. "
—— Ồ hố, cậu là một người đàn ông có sẵn nhạc nền của riêng mình! Không cần tới thiết bị (▰˘◡˘▰)
Khi khúc nhạc dạo đầu trôi qua, một giọng hát nhẹ nhàng êm ái vang lên hòa với tiếng nhạc:
“ 花も樹も僕らも悲しい
空に向かって伸びるしかない
うつむくたびに僕らは気づく
そしてまた見上げる..... ” (*4)
Đến giai điệu trầm buồn, giọng hát huyền ảo thanh tao cùng ca từ đẹp đẽ dần thu hút sự chú ý của mọi người.
Người nghe không khỏi thả chậm lại hô hấp, như là đang được nghe kể một câu chuyện xưa thật bi thương.
Giọng hát truyền cảm lay động tận đáy lòng, khiến cho người nghe cảm nhận được một nỗi buồn day dứt, nỗi buồn nhàn nhạt phảng phất như được chắp cánh, thoáng chút hy vọng.
Đẹp đến đau lòng.....
" 人は皆空の中
自由という籠の中
あなただけいればいい
この空にもう翼は
.....いらない ” (*5)
Khoảnh khắc đèn sáng lên, mọi người như chìm đắm trong giấc mơ do ca sĩ dệt nên, lúc mọi người định thần lại thì trên sân khấu đã không còn một bóng người.
———————————————————
(*1) nhân thê: ý chỉ người chồng giỏi việc nước đảm việc nhà.
(*2) Teiko, Hyotei, Seishun: là tên của các trường trung học tại Nhật Bản.
(*3) Meiji: là tên của một trường đại học ở Nhật Bản.
(*4), (*5) lời của một bài hát tiếng Nhật
Thanks for reading
Enjoy~
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- [Tổng] Hệ Thống Không Màn Chính Sự
- Chương 8: Ter 8