Thật ra thì trong lòng tổng giám đốc rõ rành rành.
Trước ngày này, hắn chưa từng nghĩ về thư ký theo hướng kia.
Bởi vì do thư ký đi…
Quả thực giống như là một dụng cụ kim loại đổ bê tông một thể từ đầu đến chân, tìm không được bất kể một chút xíu khe hở nào.
Cho dù viết rõ ràng là omega trên đơn nhận chức, tổng giám đốc cũng đã từng giúp y cắn ký hiệu tạm thời, vẫn vô thức luôn cảm thấy y là một beta.
Nhưng sau một ngày này ấy mà…
Tại sao nghe thấy thư ký tiên sinh mang thai con của người khác sẽ chua như vậy?
Tại sao rõ ràng trong lòng không vui, nhìn thấy thư ký một mình lại không có cách nào mặc kệ y không quan tâm?
Tại sao bác sĩ răn dạy như thế, còn chưa cáu kỉnh gì, sẵn lòng thay người ta cõng nồi?
Hắn cũng không phải thật sự ngốc, hơi ngẫm lại, đã biết đang xảy ra chuyện gì.
Lại có phần giận bản thân:
Rõ ràng người ngay dưới mí mắt mình, cận thủy lâu đài*, thế mà cũng có thể dưới ánh đèn tối để người khác ghẹo đi mất…
( * cận thủy lâu đài: lầu gần nước nhìn thấy ánh trăng đầu tiên, ở đây nghĩa là làm việc gần nhau)Đây thật là…
Hơn nữa vẫn chưa biết là thằng khốn chó má từ đâu đến?
Phủi mông một cái rời đi, một chút trách nhiệm của alpha cũng không có!
Hắn vừa chua, vừa giận, lại đau lòng thư ký của mình.
Nghĩ thầm nếu để cho hắn gặp được alpha này, nhất định phải ra sức đánh một trận.
Không, không chỉ là đánh một trận đơn giản như vậy.
Lúc này tổng giám đã đưa ra quyết định sơ sơ:
Alpha này không chịu trách nhiệm như thế, không thể để cho thư ký lại tiếp tục đi trên con đường sai lầm nữa.
Hắn muốn khiến alpha này không dám xuất hiện trước mặt thư ký nữa.
Nhưng mà, nhìn thái độ luôn luôn ấp a ấp úng của thư ký, nói không chừng vẫn ôm một chút ảo tưởng không thực tế với alpha này.
Tổng giám đốc cũng không dám cứng rắn.
Dù sao bây giờ là lúc omega yếu ớt nhất.
Chỉ có thể làm một vài kế hoạch theo từng bước.
Dự định xuân phong hóa vũ, trước tiên tranh thủ đưa tim của thư ký lại đây, lại nhất trí đối ngoại xử lý tra nam alpha.
Thế là hắn chăm sóc thư ký đặc biệt để tâm.
Cũng không có việc gì sẽ chọc ghẹo một chút.
Thư ký bên kia đáp lại không nhiệt liệt.
Tự tổng giám đốc trước tiên chọc ghẹo cho mình tiến vào…
Thư ký ngủ thϊếp đi.
Tổng giám đốc lao vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, không nhịn được bùng nổ chửi tục: “Móa! Đáng yêu như thế! Phắc! Thật là muốn chết! Phắc! Tạo sao bây giờ mới phát hiện ra!”
Lúc nãy trong phòng, hắn chỉ có thể cố gắng nghiêng người, không cho thư ký phát hiện dị thường của mình.
Bây giờ á…
Sẽ…
Lập nên ghi chép nhanh nhất đời người.
Tổng giám đốc tiên sinh nhìn tay mình có một khắc linh hồn xuất khiếu.
Lập tức cảm thấy alpha khiến thư ký mang thai càng đáng chết hơn.
Không biết sao xui xẻo, thằng cha bị tổng giám đốc xem như quân địch giả kia, vậy mà lại rất nhanh liền xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Đó là hai ngày sau khi thư ký chuyển vào nhà tổng giám đốc.
Buổi sáng thư ký nôn nghén quá nghiêm trọng, tổng giám đốc bảo y ở nhà nghỉ ngơi.
Tổng giám đốc tự đến văn phòng, xử lý xong chuyện phải xử lý, liên tục không ngừng lại chạy về nhà.
Vừa vặn đυ.ng phải thư ký thay quần áo xong, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài.
Dáng vẻ vội vã, hoàn toàn không để ý đến tổng giám đốc đối diện đi tới.
Tổng giám đốc nhíu mày.
Đang định trách móc y tại sao không nghỉ ngơi thật tốt.
Lại nghe thấy thư ký nói với điện thoại: “Tôi đi tìm anh, anh đừng đến tìm tôi, bây giờ tôi không ở chỗ cũ…”
Trong lòng giám đốc giật thót một cái.
Không cần suy nghĩ đã ngăn thư ký lại: “Là ai?”