Chương 4
". . . . . . Cái công ty này là những anh em vào sinh ra tử trước kia của cha anh, muốn làm việc đứng đắn mà thành lập nên."
"Các anh là. . . . . . xã hội đen?"
"Có thể nói như vậy. Cha và ông nội anh từng là xã hội đen, vì muốn cho cha anh có tương lai, ông nội đã bắt cha anh học y, và cũng vì tương lai của anh, ông cũng bắt anh phải theo ngành y, anh còn ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh nữa.
Nhưng cuối cùng nhà anh vẫn không thoát khỏi quá khứ đó, lúc anh còn nhỏ, anh nhớ cha anh có kết bạn với bác Thừa, nhưng có một thời gian, cha anh thường bị người ta mưu sát, lúc đó, cha mẹ anh sợ sẽ liên lụy tới cả nhà họ Thừa, cho nên trong đêm tối gia đình anh rời đi, cắt đứt mọi tin tức với bác Thừa."
"Là như vậy sao!"
Thật nghi ngờ bọn họ đang làm gì?
Anh gọi pizza bên ngoài, cùng cô ở tầng cao nhất trong công ty, lấy pizza làm bữa tối.
Còn người quản lý đâu?
Theo như lời anh nói, trước khi anh vào phòng làm việc, anh đã bảo hắn ta về trước.
Trong đầu cô có chút nghi ngờ —— vậy việc hôn cô trong phòng làm việc, có phải nằm trong kế hoạch của anh không?
Ăn bữa tối dưới ánh trăng dịu dàng, cô không còn sức mà so đo với anh, việc anh hôn cô là đã lên kế hoạch từ trước, hay là nhất thời nảy sinh việc đó?
Còn có việc làm cô nghi ngờ, vì sao dù nhìn nghiêng, giống như vai nam chính trong phim Hàn vậy, chỉ một nửa mặt đã làm cô mê say, làm cô tình nguyện ngồi đây ăn pizza cùng một lon coca, ăn tối cùng anh, từ tám giờ đến giờ. . . . . . còn năm phút nữa là tới mười hai giờ?
Nhìn trộm ra bên ngoài, cô giật mình hoảng sợ. Đã trễ thế này rồi sao?
"Em cần về nhà gấp sao?" Anh để ý sau khi nhìn ra bên ngoài thì vẻ mặt cô hoảng sợ.
"Không . . . . . . Không có á..., chỉ là, ngày mai em còn muốn. . . . . . làm việc, em sợ ngủ muộn sáng mai không dậy nổi." Cô cũng không muốn sớm như vậy đã về, muốn ở bên anh, nghe anh nói, là chuyện rất vui. "Em không thể để cho quản lý tự mình làm hết mọi việc!"
"Tại sao không thể?" Anh xoay người lại, đối diện với cô, mắt đen khẽ chớp sơ với trời sao còn sáng hơn."Nếu như em xin nghỉ việc?"
"Em —— em nghỉ việc?"
"Đúng vậy a, em xin nghỉ việc." Anh gật đầu như là chuyện đương nhiên.
Tang Á Ly nhìn chằm chằm anh, mắt anh khẽ nheo lại, anh nói câu đó, là câu khẳng định.
"Em nghỉ việc?"
"Không sai, chính là như vậy."
Cô nheo mắt lại, trong mắt có ánh lửa tức giận."Anh đã giúp em xin nghỉ việc hay sao?"
"Coi như là vậy."
"ĐỐC. TUYÊN. HÁCH!" Một hồi rống của sư tử hà đông, hướng vào anh. "Tại sao anh lại xin nghỉ giúp em?"
"Giữa chúng ta còn cần so đo sao?" Anh nhẹ nhàng cười, "Em quyết định việc chung thân đại sự cho anh, anh quyết định giúp em xin nghỉ việc, rất công bằng, không phải sao?"
Cô cứng họng không đáp lại được, cúi đầu, suy nghĩ. "Không đúng, nhất định là trước khi anh vào phòng tổng giám đốc, đã xin nghỉ việc cho em rồi đúng không? Khi đó anh đâu có biết việc em quyết định hôn sự cho anh, cơ bản là anh tự mình quyết đinh."
Ngồi nghe sự "phân tích" của cô, anh cười một tiếng, "Em có cần phải thông minh lanh lợi, nhạy bén như vậy, làm cho người ta . . . . . . người gặp người thích sao?"
Lại nói chuyện hoang đường rồi!
Lườm anh một cái, cúi đầu, trên môi không khỏi nở ra một nụ cười ngọt ngào.
"Nhưng, anh hại em bị thất nghiệp." Cô tuyên bố: "Cứ như vậy, em không thể biết khi nào mới có thể trả anh tiền sửa xe rồi."
Đốc Tuyên Hách nhếch mép cười một tiếng. Anh cho tới giờ cũng chưa có ý định bắt cô trả, chỉ là cô muốn như vậy, nếu thế, anh liền thuận theo ý cô.
"Anh muốn em giúp anh một chuyện." Anh nói nghiêm túc, sau khi cô ngẩng đầu lên, anh bổ sung: "Nếu như em chịu giúp anh, khoản tiền sửa xe sẽ được xí xóa."
"Nói một chút đi!" Tang Á Ly đi về phía tường, tự rót cho mình một cốc coca. Dù sao giờ cô cũng lại thất nghiệp rồi, có cơ hội để không phải trả tiền sửa xe, cô cô cảm thấy vui vẻ hơn.
Đốc Tuyên Hách ngồi lại gần cô, thuận tay cầm luôn cốc coca đó, cô liền quăng cho anh ánh mắt xem thường, chuẩn bị lên trách anh, anh đã uống một hớp, liền khen."Em rót coca, so với anh tự rớt thì thơm hơn, ngọt hơn, vị tốt hơn, làm cho người ta muốn uống thêm cốc nữa."
Cô trợn mắt lườm anh một cái. "Thần kinh a! Đây là coca, không phải cà phê, được không!"
"Vậy sao?" Anh nghiêm túc nhìn chất lỏng trong cốc."Thì ra tay em có ma lực, có thể đem coca biến thành cafe, anh còn tưởng rằng anh đang uống cafe!"
Nghe vậy, Tang Á Ly cảm thấy run người. "Đủ rồi, như vậy là đủ rồi! Nói thêm điều gì nữa, em sợ mình sẽ bị tróc da gà chất thành một đống, đến lúc đó chúng ta có thể bị chôn trong đó mất."
"Được rồi, vậy anh nói vào vấn đề chính." Cố dấu bộ dạng lưu manh, Đốc Tuyên Hách nghiêm túc nói: "Anh muốn em tiếp cận Lượng Trúc, giúp anh tìm hiểu tâm sự của cô ấy."
Biết được điều anh muốn mình làm, khóe miệng khẽ rũ xuống."Anh muốn biết tâm sự của cô ấy? Sao anh không tự mình đi hỏi không phải tốt hơn sao!"
Đốc Tuyên Hách lắc đầu."Anh đã hỏi mấy lần, cô ấy đều không nói ra."
"Vậy anh có thể nhờ mẹ anh hỏi giúp!" Đem cốc giấy bóp méo.
"Mẹ anh cũng không hỏi được, anh nghĩ chỉ có em mới có thể tra ra được." Anh chắc chắn vào suy đoán của mình.
Anh nghĩ, cô và Lượng Trúc tuổi tương đương nhau, sức sống của cô tràn đầy, nhất định có thể làm cho Lượng Trúc mở lòng, tỉ lệ thành công của cô, so với người nhà anh có thể lớn hơn một chút.
"Sao anh biết cô ấy có tâm sự?" Cúi đầu, cô bĩu môi hỏi. Anh nhìn được Thừa Trúc có tâm sự, vậy điều đó chứng minh rằng anh quan tâm tới Thừa Lượng Trúc không?
"Em không nhận ra? Anh cho là em rất thông minh, xem ra, so về khoản nhìn mặt mà đoán tâm trạng, em còn thua anh một khoảng."
"Em thua anh, vì em không có quan tâm tới Thừa Lượng Trúc, nhưng anh thì có!" Hai tay cô chắp sau lưng, đối mặt với anh, giọng nói tố cáo.
"Đương nhiên là anh quan tâm tới cô ấy —— cô ấy là bệnh nhân trong bệnh viện của anh."
"Và cũng là vợ tương lai của anh."
"Em đang ghen?"
"Không có."
"Rồi, chúng ta sẽ không nói về chuyện này nữa. Nói cho anh biết, em có đồng ý không?"
"Em. . . . . . em muốn suy nghĩ thêm."
"Hai giây có đủ không?"
"Này, quá nhanh!" Hai giây!? Não cô phải khởi động đã, nhanh nhất cũng phải mười phút.
"Em đồng ý!" Anh nhếch mép cười một tiếng, ném ra một câu khẳng định.
"Lỗ tai của anh có vấn đề a, em nói “đồng ý” lúc nào?" Nhìn cái mặt tươi cười của anh, cô chịu thua."Được, không sao, lần này em giúp anh giải quyết, anh nợ em lần này, lần sau em sẽ lại giúp anh “quyết định” thêm một lần."
Đốc Tuyên Hách nhíu mày cười."Vậy thì có sao! Giờ anh đưa em về, sáng sớm mai đến trình diện tại phòng viện trưởng."
"Trình diện!?"
Tang Á Ly khẽ cau chân mày, không biết trong hồ lô của anh còn dấu âm mưu quỷ quái gì!
Sáng sớm, có một người ngu ngốc ngoan ngoãn nghe lời, đã tới phòng viện trưởng "Trình diện".
Tang Á Ly ngồi ở trên ghế ngẩn người, mắt liếc về phía đồng hồ treo tường —— được lắm, một phút nữa, là đúng mười hai giờ trưa rồi.
Bảy giờ năm mươi phút cô đã đến bệnh viện chờ anh, chín giờ đi ra ngoài ăn sáng sau đó đi loanh quanh, nhưng vẫn không thấy dáng “khỉ” của anh đâu, cô tính mỗi tầng ở bệnh viện này cô đã đi được một vòng, hết nghe bệnh nhân kêu đau, lại dòm người nhà của những đứa trẻ, sau đó, còn qua xem Thừa Lượng Trúc ngủ ——
Cô đã bỏ cả một buổi sáng, nhưng không thấy bóng dáng anh xuất hiện!
"Đốc Tuyên Hách, anh là đồ khốn kiếp!"
Cầm một tờ giấy rồi viết thật to dòng chữ đấy lên, ném lên mặt bàn của anh, cô tức giận quay người đi, cửa vừa mở ra, đúng lúc anh cũng định đi vào.
"Anh . . . . . ."
Cô vừa mới định trút giận, mới nói được một từ, đã bị anh cắt đứt."Á Ly, không phải anh đã bảo tới trưa anh sẽ qua đón sao? Sao em lại qua đây trước?"
Cô cúi mặt xuống, trong cổ họng câu "đáng ghét" còn chưa được nói ra, anh bước một bước dài lại gần, ôm chặt cô, không nói gì thêm, cúi xuống cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
Giữa trưa, vẫn còn đang tức giận, anh lại cho cô một nụ hôn nồng nhiệt, không biết lát nữa cô có chảy máu mũi không?
Đứng ở cửa Lữ Uyên Nghi nhìn thấy cảnh đó, khẽ hắng giọng.
"Mẹ, mẹ tới lúc nào?" Đốc Tuyên Hách giả bộ kinh ngạc. Anh biết mẹ anh đi theo anh tới đây, mới cố tình tạo ra một nụ hôn nồng nhiệt để trêu tức.
Anh biết mẹ anh sẽ không dễ dàng tin chuyện anh nghiêm túc muốn qua lại với Tang Á Ly, nhất định sẽ điều tra.
"Bác. . . . . . bác Đốc. . . . . ." Ở trước mặt mẹ người ta, cô cùng con họ hôn nhau không dứt, thật là xấu hổ vô cùng.
"Không sao, hai đứa cứ tiếp tục, bác qua thăm Lượng Trúc." Lữ Uyển Nghi lại thở dài một tiếng, xoay người, ủ rũ cúi đầu rời đi.
"Bác Đốc." Tang Á Ly muốn đuổi theo, lại bị Đốc Tuyên Hách nâng cằm cô lên, "Mẹ anh. . . . . . hình như bà không được vui."
"Thôi không nói tới mẹ anh nữa." Anh vẫn chưa thỏa mãn ôm cô trở về trong ngực."Môi của em thật mềm, anh nhớ lại lần đầu hôn em. Đúng rồi, vừa rồi mẹ anh bảo chúng ta tiếp tục phải không?"
"Đốc Tuyên Hách, anh. . . . . .không phải anh muốn. . . . . . đừng có được voi đòi tiên nha." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, rụt vai lại, phòng bị nhìn anh. "Em còn chưa tính sổ với anh đâu, hôm qua rõ ràng bảo em sáng sớm tới gặp anh, nhưng anh thì tận trưa mới thèm xuất hiện."
"Anh phải đi làm một chuyện." Anh đút túi quần, móc ra một chuỗi chìa khóa đưa cho cô."Đây là chìa khóa của em, nhớ phải cất kỹ."
"Đây là chìa khóa gì?" Nhận chìa khóa anh đưa, cô quên mất mình vẫn đang trong ngực anh, quên mất tay anh vẫn đang ôm eo cô, ngực anh ấm áp, rất hợp với cô.
"Là chìa khóa tổ ấm nhỏ của chúng ta."
"Chúng ta. . . . . .tổ ấm nhỏ! ?" Cô tròn mắt nhìn an."Ai. . . . . . Ai bảo muốn ở trong tổ ấm với anh!"
"Đương nhiên là em! Không phải hôm qua em đã đồng ý anh sao."
"Em chỉ đáp ứng anh sẽ đi hỏi chuyện trong lòng của Thừa Trúc thôi, không có. . . . . ." Muốn cô ở chung với anh! ? Đến lúc đó không khéo bà nội, chú, thím của cô ở quê sẽ lên Đài Bắc này cho anh một trận đòn thừa sống thiếu chết ý chứ.
"Em hãy nghe anh nói đã, nếu như em không giả làm bạn gái anh, Thừa Trúc sẽ không thổ lộ tâm tình với em đâu."
"Cho dù có giả làm bạn gái anh, cũng đâu cần . . . . . . đâu cần ở chung a!" Cô nói mà mặt đỏ tim đập. nói mặt hồng trống ngực đập dồn dập.
Ở chung một mái nhà với anh, không biết sau khi anh tắm xong, có thể không mặc đồ mà lượn lờ ở phòng khách không? Hay nửa đêm cố ý vào nhầm phòng, rồi leo lên giường cô không. . . . . .
Nếu như vô tình bị nhìn thấy anh không mặc đồ, cô phải làm bộ như không thấy, hay là nhìn anh giống như ngắm tác phẩm nghệ thuật, thoải mái mà thưởng thức từ trên xuống.
A, trong đầu đều rối tung lên rồi!
"Em yên tâm, anh là bất đắc dĩ thôi. Chẳng qua là làm cho mẹ anh thấy, đến giờ mẹ anh vẫn chưa tin chúng ta có ý định kết hôn." Anh vừa nói, vừa khoác áo viện trưởng.
Tang Á Ly khẽ nhíu chân mày, không hiểu tại sao khi nghe thấy anh nói vì bắt đắc dĩ mà bọn họ mới "sống chung" thì trong lòng cô lại có chút thất vọng. . . . . .
"Em có hai nhiệm vụ quan trọng. Thứ nhất, làm cho mẹ tin tưởng vào quan hệ của chúng ta. Thứ hai, chính là làm cho Thừa Trúc mở lòng nói ra chuyện của cô ấy." Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười."Nhưng việc bây giờ em nên làm chính là về nhà thu dọn đồ đạc rồi tới tổ ấm nhỏ của chúng ta."
"Em nhất định phải làm như vậy sao?"
"Nào, tin tưởng anh, anh sẽ không hại em." Ở trên trán của cô, anh khẽ hôn nhẹ một cái."Lái xe của anh Bố Khả sẽ đưa em về, chờ anh xong việc, sẽ qua giúp em."
Điện thoại nội bộ truyền đến giọng của chị Vương: "Viện trưởng, bác sĩ Tổng mời anh qua họp, để thảo luận về bệnh tình của cô Thừa."
"Được, tôi qua đó ngay!" Vỗ vỗ bờ vai của cô, cúi xuống trao cho cô một nụ hôn, rồi đi ra khỏi phòng viện trưởng.
Nhìn bóng lưng của anh rời đi, cô làm mặt quỷ. "Tên láu cá!"
Nhưng hết lần này tới lần khác, trái tim của cô không tự chủ được bị anh ta bắt được ——
Cửa lại mở, cô tưởng anh quay lại, trên môi lộ nụ cười vui vẻ, nhưng người đi vào lại không phải là anh.
"Cô Tang, xin chào, tôi là Bố Khả lái xe riêng của viện trưởng, cậu ấy bảo tôi đưa cô về."
"Vâng, đi thôi!"
www. xs8. cn
Cô có hai nhiệm vụ quan trọng! ?
Tiền sửa hai chiếc xe thể thao thay bằng hai nhiệm vụ này, thật ra cũng coi như hòa, nhưng, anh không muốn cho cô được lời chút nào sao?
Cô đã qua nhà anh ở được mười ngày, đúng là anh rất giữ chữ tín, chỉ là thỉnh thoảng qua đây, nhưng chưa bao giờ ngủ lại, mà mười ngày qua, cô chưa hỏi được chuyện của Thừa Trúc, nhưng anh nói đúng, cô vẫn còn có nhiều cơ hội vì cô và Thừa Trúc giờ đã là bạn tốt.
Mỗi ngày đến bệnh viện gặp Lượng Trúc đã trở thành một công việc của cô.
Khi thời tiết ấm áp lên một chút, cô lấy xe lăn đẩy Thừa Trúc ra ngoài phơi nắng.
"Á Ly, thật xin lỗi. . . . . ." Thừa Lượng Trúc ngồi trên xe lăn, ánh mặt trời chiếu xuống, trông cô thật sự tái nhợt."Tôi thực sự không muốn chia rẽ tình cảm của cô với anh Tuyên Hách."
"Cô không cần phải để ý tới chuyện này, thực ra thì . . . . . ." Uống ngụm nước, Tang Á Ly ngừng lại.
Cô chưa từng quên việc đầu tiên —— muốn cho mẹ của Tuyên Hách tin tưởng vào mối quan hệ giữa cô và Tuyên Hách đang rất thắm thiết, cho nên cô không thể nói ra sự thật.
"Thật ra thì chuyện cô xuất hiện cũng không phải là tệ a! Có thể thử thách tình cảm của Tuyên Hách đối với tôi có kiên định không." Kiên định cái đầu anh ta ý! Cứ tiếp tục thế này, không khéo cô cũng không phân biệt được, quan hệ giữa cô và Tuyên Hách là thật hay giả nữa.
"Nhìn cô và Tuyên Hách rất xứng đôi."
Nghe xong điều đó, Tang Á Ly bị sặc nước cà chua trong miệng, ho khan vài tiếng, một chút nước cà chua bắn ra.
Nhận giấy ăn từ tay Thừa Lượng Trúc, Tang Á Ly cám ơn rồi vội vàng lau sạch vết cà chua trên quần.
"Cô làm sao vậy? Có phải tôi nói gì sai à?" Mặt Thừa Lượng Trúc nhìn giống như vừa làm sai điều gì đó, áy náy cúi đầu.
"Lượng Trúc, không phải vậy, cô. . . . . . không nói sai cái gì cả." Thấy vẻ mặt của Thừa Trúc, Tang Á Ly cười nói:"Cô nói rất đúng, không có sai chỗ nào hết."
Thật ra thì, quản lý công ty vệ sinh cũng nói cô và Tuyên Hách rất xứng đôi. Mặc dù biết hắn ta chỉ là nịnh bợ cô nhưng cái gọi là "tam nhân thành hổ" (người ta lặp lại lời đồn càng nhiều sẽ khiến người nghe tin đó là thật), hơn một người nói lời đó không khéo lại thành sự thật.
Cô khẽ cười, liếc thấy Thừa Trúc đang chìm vào trong suy tư ——
"Lượng Trúc, rốt cuộc cô có tâm sự gì?" Tang Á Ly cầm lấy tay Thừa Trúc, hỏi: "Cô hãy nói cho tôi biết, được không? Tôi và Tuyên Hách sẽ cùng cô giải quyết."
Mấy ngày nay qua tiếp xúc, Tang Á Ly thực sự coi Thừa Lượng Trúc là bạn tốt. Cô thương cho Thừa Trúc bị bệnh nan y, cơ thể tiều tụy mà trong lòng còn đầy suy tư, thực sự khiến người ta cảm thấy đau lòng, nhưng Thừa Trúc lại cố tình giấu suy nghĩ của mình nhất quyết không nói ra——
"Tôi. . . . . . tôi không sao." Thừa Lượng Trúc cúi đầu, đem giấu đi tâm sự vào trong lòng."Hay là, tôi kể chuyện của anh Tuyên Hách khi còn bé cho cô nghe, được không?"
"Được, cái này hay." Tang Á Ly hứng thú gật đầu một cái."Ách, ý tôi là tùy cô...., dù sao nếu cô kể thì tôi sẽ nghe."
Thừa Lượng Trúc cố nở nụ cười yếu ớt: "Anh Tuyên Hách từ nhỏ đã đào hoa, có rất nhiều nữ sinh thích anh ấy. . . . . ."
www. xs8. cn
Khi trở về biệt thự nhỏ, cô ôm con mèo Kiki mà Đốc Tuyên Hách mua cho nằm dài trên sofa.
"Ki¬ki, không ngờ cha con lại phong lưu như vậy, không biết cho tới bây giờ anh ấy có bao nhiêu phong tình rồi?" Tựa đầu vào Kiki, Tang Á Ly bĩu môi than một tiếng. "Con nói xem, thực sự mẹ có nên muốn cha con tới không?"
Ki¬ki meo meo một tiếng, tránh khỏi sự kiểm soát của cô, nhảy ra cạnh ghế, tự mình chạy vào ổ mèo, không để ý tới cô.
"Ô, Ki¬ki, đến con cũng không yêu ta, mẹ rất đau lòng."
Mặc dù ngôi nhà không quá lớn, nhưng ở nhà một mình thật sự rất buồn.
Lăn xuống ghế, cô nằm trên mặt đất, lấy ổ mèo làm mục tiêu, nằm rạp đi tới, định lấy hành động này làm cho Kiki cảm động, để cho nó biết cô và nó là cùng một phe.
"Ki¬ki, con có ở đây không?" Gõ gõ vào ổ mèo, cô định cùng mèo chơi trò chơi vì không còn cách nào khác, cô thức sự đang rất chán.
Ki¬ki meo meo kêu hai tiếng, coi như là đáp lại nàng, sau khi liền lười biếng chui vào ổ.
"Uổng phí ta đối với con rất chân tình, vậy mà con lại không để quan tâm ta. . . . . .Hu, thật nhàm chán!"
Nằm trên mặt đất, Tang Á Ly ủ rũ cúi đầu thì nhìn thấy trước mắt cô có một đôi giầy, trên đôi giày có một đôi chân, trên chân có đi tất chân. . . . . .
Giật mình cô ngẩng đầu nhìn, hoảng sợ vội vàng đứng lên."Đốc. . . . . . bác Đốc, sao bác lại tới đây?"
"Cô đang làm gì! ?" Lữ Uyển Nghi buồn bực hỏi.
"Ách, cháu đang dạy Ki¬ki một chút về hành động sinh hoạt thường ngày của nó." Tang Á Ly cười."Tuyên Hách nói, Ki¬ki giống như con của bọn cháu, anh ấy muốn cháu dùng tình yêu để dạy nó." Nói nghe thuận tai chứ?"Bác Đốc, mời bác ngồi. Cháu không biết bác đến nên không có chuẩn bị trước bữa tối, thật sự. . . . .thật sự xin lỗi bác."
"Không sao, bác đặc biệt dẫn thím Cao tới nấu bữa tối cho mọi người." Lữ Uyển Nghi nhìn về phía sau bảo người làm."Thím Cao, bà vào bếp trước đi!"
"Dạ, bà chủ."
Thím Cao vừa vào tới bếp, Lữ Uyển Nghi liền kéo tay Tang Á Ly, cười nói: "Bác biết các con còn trẻ tuổi không thường xuống bếp, ra ngoài ăn cho nhanh, nhưng đồ ăn do mình nấu mới có dinh dưỡng.
Cháu cũng biết Tuyên Hách lúc ở bệnh viện, lúc lại chạy qua công ty, nó qua đây ở cũng được mười ngày rồi, nhất định bọn con đều ra ngoài ăn phải không? Bác là mẹ nên lo cho Tuyên Hách không đủ dinh dưỡng. . . . . ."
"Đúng đúng đúng, không có dinh dưỡng. . . . . . Ách, không phải, ý cháu là, đúng, thức ăn ở ngoài không có dinh dưỡng. . . . . ." Tang Á Ly cũng không bỏ sót câu "Nó qua đây ở cũng được mười ngày rồi".
Bà Đốc nói như vậy nghĩa là, mười ngày qua Đốc Tuyên Hách không ở nhà cũng không ở đây, vậy anh ta. . . . . .
Nheo mắt, trong đôi mắt đẹp của Tang Á Ly lộ ra sát khí. Rốt cuộc mười ngày nay, anh đã ở nhà cô gái nào?
"Đây là lần đầu bác tới chỗ này, bác có thể đi thăm quan một chút được không? " Lữ Uyển Nghi đứng lên, nhanh chóng muốn tìm ra chứng cứ về mối quan hệ thâm mật giữa con trai và Tang Á Ly.
Theo như lời chị Vương nói, từ trước tới giờ chưa từng gặp Tang Á Ly, nếu như thực sự giữa Tuyên Hách và Á Ly có quan hệ sâu đậm, không lý nào chị Vương lại không biết Tang Á Ly.
Hơn nữa vào ngày bà đến bệnh viện thăm Lượng Trúc, thì Tuyên Hách có hẹn với một cô người mẫu ăn trưa, không có ý định dẫn bạn gái về ra mắt bố mẹ——
"Bác Đốc, đây là phòng của cháu. . . . . . Ách, là phòng của cháu và anh Tuyên Hách." Dẫn Lữ Uyển Nghi lên đến lầu hai, Tang Á Ly nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận lộ ra chuyện giữa cô và Đốc Tuyên Hách chỉ là giả.
Thấy trên giường chất đầy gấu bông, cô liền giải thích: "Anh Tuyên Hách rất bận, có lúc anh ấy ở trong phòng sách làm việc, rồi ngủ luôn trong đó, sợ cháu ngủ một mình sẽ sợ, nên anh Tuyên Hách mua rất nhiều gấu bông cho cháu."
Những con gấu bông này đúng là do anh ta mua nhưng là do cô bắt anh phải mua cho, vì khi bé trong nhà cô không có dư tiền nên không thể mua gấu bông; giờ lớn đi kiếm tiền nhưng lại không nỡ mua, cho nên ngay ngày đầu tiên ở đây, sau khi anh mua cho cô con Kiki làm quà thì cô đòi anh phải mua thật nhiều gấu bông.
Dĩ nhiên, anh không nói hai lời liền mua cho cô.
Lữ Uyển Nghi đi vào phòng bên trong, nhìn đông nhìn tây, thình lình mở tủ quần áo.
Tang Á Ly thở phào nhẹ nhõm khẽ mỉm cười. Tên Đốc Tuyên Hách này nhất định đã đoán được mẹ anh sẽ kiểm tra tủ quần áo nên đã treo vào đó mấy bộ đồ của anh.
"Treo vô cùng chỉnh tề." Lữ Uyển Nghi quay đầu lại cười, rồi lại đi tới bên giường, lật gối lên.
Tang Á Ly tò mò đi lại gần để xem bà Đốc có phát hiện ra cái gì không, nhưng nó lại làm cô kinh sợ tròn mắt nhìn.
Một chiếc gối khác trên giường cô lúc này có một chiếc qυầи ɭóŧ nam! ?
"Bác Đốc, cái này, cháu. . . . . ." Lần này thật sự là cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Bên dưới gối của cô một cô gái chưa chồng cso dấu một chiếc qυầи ɭóŧ nam, cái này mà truyền ra ngoài thì cô còn mặt mũi nào mà gặp ai?
Bây giờ Tang Á Ly vô cùng căng thẳng, còn Lữ Uyển Nghi khi nhìn thấy chiếc quần dưới gối thì trút bỏ được hoài nghi về mối quan hệ giữa con trai với con dâu tương lai này."Tuyên Hách có thói quen ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thường thường khi rời giường không tìm được qυầи ɭóŧ, nên sau này thường có thói quen đem qυầи ɭóŧ giấu ở dưới gối."
"Dạ, đúng vậy a, Tuyên Hách thường thường. . . . . . ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ." Tang Á Ly cười khẩy.
Ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ! ? Trời ạ, cô có chút ý nghĩ kỳ quái rồi.
"Chúng ta xuống xem thím Cao đã chuẩn bị xong bữa ăn tối chưa, nhân tiện bác có vài lời muốn nói với cháu."
"Ách, mời bác xuống trước, cháu . . . . . cháu lấy ít đồ, lập tức xuống ngay."
"Được, vậy bác xuống trước."
Xác định Lữ Uyển Nghi đã đi xuống lầu, Tang Á Ly lập tức gọi điện truy xem mấy ngày nay Đốc Tuyên Hách ở với ai ——
"Đốc Tuyên Hách, tốt nhất là anh lập tức tới đây, nếu không chuyện mà hỏng, em không chịu trách nhiệm đâu!"
Cúp máy, cô trừng mắt nhìn chiếc quần màu vàng trên giường, cô ngủ trên giường này đã mười ngày, không biết anh nhét nó vào lúc nào?
Chẳng trách mấy ngày nay cô luôn mộng xuân, ra là vì chiếc quần màu vàng này gây ra!
Chỉ là, pháp lực của chiếc quần vàng này mạnh hơn nữa, nhưng không bằng chuyện cô nghe được anh có thói quen ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ——
Đốc Tuyên Hách có thói quen ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ . . . . . . A, trời ạ! Hình như cô chảy máu mũi