Tổng Giám Đốc Và Cô Thư Ký

5.69/10 trên tổng số 13 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong một lần uống say, cô đã tự dâng hiến đời con gái của mình cho anh, anh cũng chẳng có lý do gì để từ chối cô. Nhưng sau đêm đó, cô đã biến mất không một lời từ biệt anh. Ba năm sau, cô đột ngột x …
Xem Thêm

"Được, muốn bọn chị không gây gổ, trừ phi Phạm Y đồng ý với chị một chuyện." Sở Tịnh lè lưỡi với Vi Vân, xoay người nhân cơ hội bắt chẹt Phạm Y.

"Chuyện gì vậy? Chỉ cần là giúp được Phạm Y nhất định giúp." Ở trên thế giới này, cũng chỉ còn lại có Sở Tịnh thân thiết nhất với cô, huống chi khi còn bé được chị ấy giúp đỡ rất nhiều, bây giờ có cơ hội báo đáp sao cô có thể từ chối.

"Được, em nhất định giúp được." Sở Tịnh lôi cô sang một bên nói tiếp: "Chị mong em có thể đến công ty của Vi Vân làm việc, giúp chị Tịnh của em theo dõi anh cả Vi Vân, tránh cho anh ấy sơ ý bị cô gái nào đó trong công ty cướp đi mất."

Nghe vậy, Phạm Y suýt nữa không kiềm chế được mà bật cười ra tiếng. Tình yêu Vi Vân dành cho Sở Tịnh, ngay cả cô em gái này cũng có thể nhìn thấy từ ánh mắt anh. Sâu đậm như thế, nồng nàn như thế, nếu thật sự muốn cướp anh ấy đi, e chừng cũng không phải chuyện đơn giản.

"Không đâu, anh cả Vi Vân yêu chị như vậy, ai giành lấy trái tim anh ấy được." Liếc trộm Vi Vân đừng nhìn họ cách đó không xa, Phạm Y vội vã an ủi Sở Tịnh đang hoang mang lo lắng.

"Nhưng chị vẫn lo lắm." Thở dài, Sở Tịnh để lộ sự phiền não trong lòng qua hàng lông mày." Em không giúp chị Tịnh được chuyện này sao?"

Phạm Y rũ mắt xuống cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu rồi ngước mắt lên gật đầu nói, "Dạ được, em sẽ giúp chị."

Vừa nghe Phạm Y đồng ý, Sở Tịnh vui mừng reo lên, sau đó chạy vào l*иg ngực Vi Vân, len lén làm tư thế chiến thắng."Vân, anh nghe đấy. Phạm Y đồng ý rồi, em ấy đồng ý rồi."

"Em đó, không sợ làm khó người khác à." Vi Vân cưng chìu nhéo cái mũi nhỏ của Sở Tịnh, cố ý thở dài, vẻ mặt ai oán: "Haiiz, đã nói với em rồi. Nếu em không yên tâm thì tới công ty mình làm đi, nhân tiện ở bên anh luôn, em lại không muốn. E rằng đã có công ty thật tốt tuyển nhân tài Phạm Y này rồi, em như vậy không phải làm khó em ấy sao?"

Thật ra họ đã nghe nói có công ty ngoại thương đồng nghiệp tuyển dụng cô rồi, mà Sở Tịnh không cam chịu để cô em ưu tú như vậy làm việc cho công việc đối thủ, nói gì cũng muốn kéo Phạm Y tới công ty vị hôn phu của mình, nước phù sa không chảy ruộng ngoài chứ sao.

Phạm Y vội vàng trả lời: "Không, không sao đâu ạ."

Mặc dù ban đầu đã đồng ý với một công ty ngoại thương sẽ cân nhắc cẩn thận nhưng vừa lúc gặp được chuyện bà nội qua đời, chuyện này cũng liền kéo dài theo. Bây giờ cô còn chưa đi làm, gọi điện thoại nói xin lỗi, kể rõ ngọn nguồn, công ty ngoại thương chắc sẽ không làm khó cô đâu.

Sở Tịnh cười rất vui vẻ, "Không sao, không có vấn đề gì cả, bảo anh cả Vi Vân đi xử lý là được." Người là cô kéo đến, nhưng vấn đề về sau dĩ nhiên phải nhờ ông chủ lớn Vi Vân này tự ra tay, không liên quan tới cô nữa.

"Đi, chúng ta đi ăn mừng thôi." Một tay vòng lấy tay Phạm Y, một tay ôm lấy tay Vi Vân, Sở Tịnh muốn đến nhà hàng ăn mừng một phen.

Hôm nay đúng là nên ăn mừng, nhưng Phạm Y chẳng hề muốn ăn mừng gì cả. Bởi vì bà nội cô vừa mất nên cô không thể nào vui nổi, chỉ muốn lẳng lặng một mình ngày hôm nay.

Vẻ mặt Phạm Y gượng gạo, nói lời xin lỗi: "Chị Tịnh, xin lỗi, em còn có một chút chuyện chưa xử lý xong, hôm nay sợ rằng không đi được."

"Em còn có việc sao." Sở Tịnh thất vọng.

"Anh cả Vi Vân, chị Tịnh, em xin lỗi." Phạm Y liên tục nói xin lỗi.

Đấy mắt Phạm Y chợt lóe lên vẻ cô đơn, Vi Vân đứng bên nhận ra đó là sự đau thương khi mất đi người thân, cùng với vẻ mặt phức tạp khi vinh quang đau khổ không thể chia sẻ với người thân nhất của mình, anh có thể hiểu rõ lòng tâm trạng không muốn ăn mừng của cô.

"Tịnh, đừng làm khó Phạm Y nữa. Em cũng mời được nhân tài rồi, chúng ta có thể ăn mừng lúc khác, dù sao vẫn còn nhiều thời gian mà." Vi Vân cười giải vây cho Phạm Y.

"Được rồi." Sở Tịnh mất hứng bĩu môi. Vị hôn phu cũng nói như vậy, cô dĩ nhiên cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Phạm Y nhìn Vi Vân với vẻ cảm kích.

"Vậy chúng ta đi, về phần chi tiết việc làm, anh cả Vi Vân sẽ liên lạc với em." Không tặng quà cho Phạm Y lúc ăn mừng, Sở Tịnh vội vàng nhét món quà đã chuẩn vào tay Phạm Y, còn đánh đòn phủ đầu mà nói: "Còn nữa, đây là quà của chị và anh cả Vi Vân, em cứ nhận đi, không được từ chối."

Nhìn hộp quà được gói tinh xảo trong tay, trong mắt Phạm Y tràn ngập vẻ cảm kích. "Anh cả Vi Vân, chị Tịnh, em cảm ơn!"

"Đừng khách sáo. Vậy chúng ta đi, bye bye." Ôm cánh tay Vi Vân, Sở Tịnh vẫy tay với Phạm Y.

Nhìn bóng lưng Sở Tịnh hạnh phúc ôm Vi Vân rời đi, sự cô đơn lại chiếm cứ lòng Phạm Y. Cảm giác có người bầu bạn thật tốt biết bao!

Phê xong tập công văn cuối cùng, đóng quyển kế hoạch cuối cùng, tắt máy tính, mệt mỏi lắm mới kết thúc công việc ngày hôm nay, đêm đã khuya rồi.

Nhìn ánh sao yếu ớt nhỏ nhoi ngoài cửa sổ, Mộ Duy Dung đã mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, hai ngón tay day nhẹ huyệt thái dương đau âm ỉ, cuối cùng duỗi thắt lưng đã cứng ngắc vì đau, lúc này mới tắt đèn đi ra khỏi phòng làm việc.

Trước đây không lâu Mộ Duy Dung đã kế thừa tập đoàn Tề Việt từ cha, công ty con trải khắp toàn bộ Đài Loan. Anh là người chuyên tâm với sự nghiệp, có trí tuệ hơn người, được tạp chí danh nhân Thời Đại đề cử là người đàn ông độc thân có giá trị nhất.

Công ty kinh doanh nhiều lĩnh vực khiến anh phải chu đáo với từng đường tiêu thụ. Hơn nữa anh còn phải dành sức cho sản nghiệp khoa học kỹ thuật Tư Tấn mà mình yêu thích. Vì vậy khi mọi việc dồn đống lại thì anh đều không có thời gian nghỉ ngơi.

Theo kinh nghiệm bận đến không có thời gian ăn cơm lúc trước, anh sẽ không để cho mọi chuyện dồn đống lên như vậy. Nhưng dù sao vẫn có lúc ngoại lệ, mà hôm nay chính là ngoại lệ hiếm hoi đó. Chẳng qua mệt mỏi này đối với Mộ Duy Dung mà nói đã chẳng là gì, bởi vì anh cũng đã trải qua thời gian mệt mỏi nhất rồi, so với chuyện ngày hôm nay chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Ngồi trên xe, những hình ảnh tràn đầy hơi thở lãng mạn dần hiện lên trước mắt. Những người sống tại Đài Bắc đều biết ban ngày thành phố Đài Bắc có lẽ không có gì hấp dẫn cả, nhưng một khi đã vào đêm, ánh đèn dịu dàng tăng thêm không khí lãng mạn, làm cho người ta cảm thấy lúc này một ngày mới thực sự bắt đầu.

Đột nhiên, tầm năm mươi mét trước đầu xe, Mộ Duy Dung thấy một bóng dáng mảnh khảnh say lảo đảo bước ra từ một PUB, bóng dáng xiêu vẹo chỉ chực ngã như cây liễu trong gió, vẻ mảnh mai cực kỳ đáng thương.

Nếu như là trước đây, anh nhiều lắm là lắc đầu chê cười, tiếp đó làm như không thấy mà lái xe đi. Nhưng hôm nay không biết có phải sự đồng tình tích trữ trong lòng đã đến trạng thái bão hòa mà tràn đầy cần phát tiết hay không, tóm lại tim của anh bất giác chợt nhói lên.

Trong khoảnh khắc xe vượt qua, anh nhìn thấy cô, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt nhưng khoảng gần như vậy khiến trái tim anh càng siết lại.

Phản ứng khác thường như vậy làm mày kiếm của Duy Dung nhíu lại. Anh hít một hơi thật sâu, tiếp đó lại thở hắt ra một hơi, muốn giải tỏa cảm giác khó chịu trong lòng nhưng cảm giác bất đắc dĩ đó lại không hề tan biến.

Không nên có cảm giác đó với người xa lạ, anh cần phải lạnh lùng, phải vô tình, không nên có phản ứng khác thường này!

Sự khó chịu càng tăng lên, sau vài giây do dự, tín hiệu muốn anh dừng xe được não bộ truyền đến chân anh không ngừng, thúc giục anh phải dừng xe lại. Rốt cuộc khi cách bóng dáng lay động đó không tới năm mét, anh lại có thể nhấn phanh xe ngừng lại.

Mộ Duy Dung luôn luôn xét nét phụ nữ lại làm một chuyện vô lý nhất trong đời như vậy, ngoài sức tưởng tượng như vậy. Người không sợ không có phụ nữ bầu bạn như anh lại tiếp cận một cô cô gái trong bóng đêm này.

Thêm Bình Luận