Chương 2

Tầm mắt Hình Thiên dường như bị đóng đinh tại mặt trên của người đối diện, dù có thế nào cũng dứt không ra.

Nam nhân trước mắt này đồng dạng cũng có khí quan giống hắn, nơi đó đang ngủ đông, lại bị một đạo cụ cổ quái như l*иg chim chặt chẽ giam cầm, có cảm giác băng lãnh của kim loại mà lại nặng nề, không phù hợp với cơ thể con người, thứ ấy xuất hiện ở nơi đó, chính hắn cũng cảm thấy không thích hợp.

Rất khó tưởng tượng sẽ có người đeo thứ này, nhất là còn bao trụ bộ vị mẫn cảm yếu ớt nhất của nam nhân. Suy nghĩ một chút, Hình Thiên trong lòng liền dâng lên cảm giác rất không thoải mái.

“Tôi……” Lăng Hi Nghiêu thanh âm gian nan vang lên, bị buộc bại lộ như vậy trước mặt một người xa lạ chính là đã đem tự tôn của anh ném vào Địa Ngục, Hình Thiên không hề che dấu sự phản cảm càng khiến anh hận không thể xấu hổ mà chết.

Nhưng mà giằng co trạng thái này một tháng, Lăng Hi Nghiêu nay đã đến cùng đường.

“…… Không cẩn thận…… Làm mất chìa khóa……” Anh nói như thể rặn ra từ trong kẽ răng, mỗi một lời nói lên gian khổ như vậy “Này…… dùng tay không được……”

Hình Thiên như từ trong đại mộng tỉnh dậy, trùng kích cường liệt khiến hắn ngay cả khí chất ngụy trang xưa nay đều ném ra sau đầu, hắn dù có thế nào cũng nghĩ không ra, một người nhìn qua tây trang giày da, áo mũ chỉnh tề lại có ham mê kỳ cục như vậy.

Hắn vội đứng bật dậy, không chút nghĩ ngợi thốt lên: “Biếи ŧɦái!”

Hai chữ không hơn khiến Lăng Hi Nghiêu lâm vào chấn động, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh mét.

Hình Thiên quẳng ra những lời này, nắm lấy bao dụng cụ xoay người liền đi. Nói là đi chẳng bằng nói là trốn, hắn giờ phút này thầm nghĩ cách xa tên biếи ŧɦái này càng xa càng tốt, thẳng đến khi chạy vào trong xe đóng cửa lại mới phát hiện trái tim mình bùm bùm đập mạnh.

Hắn liếc liếc mắt nhìn căn nhà số mười bốn, mới rồi hắn chạy gấp gáp, ngay cả cửa đều không đóng, trong nháy mắt hắn thậm chí nghĩ đối phương sẽ đuổi theo hủy thi diệt tích, nhưng sự thật là bên trong một điểm động tĩnh cũng không có.

Mặc dù như thế, Hình Thiên vẫn là trước tiên đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất trốn thoát khỏi cái nơi không xong này.

******

Tiểu Lý nhìn Hình Thiên mất hồn mất vía về công ty, cô quơ quơ tay trước mặt hắn vài lần, đối phương như thế mới đột nhiên phát hiện tồn tại của cô mà thanh tỉnh.

“Sao lâu vậy mới trở về.” Tiểu Lý liếc nhìn thời gian. “Không giống tốc độ của anh a?”

Hình Thiên không thể nói chính mình trong lúc bối rối còn đi nhầm đường một lần, phải lái xe quay lại, chỉ nói: “Nga, còn phải mở thêm két an toàn.”

Tiểu Lý bán tín bán nghi nga một tiếng, vươn tay: “Tiền đâu?”

Hình Thiên đút tay vào túi, lúc này mới nhớ tới vừa rồi hắn trong lúc nhất thời bị kinh hách quá lớn, ngay cả tiền đều quên lấy.

“Tiền…… Tiền…… Quên……”

Hắn thế nhưng hiếm khi lắp bắp như vậy, Tiểu Lý từ trước đến nay chưa thấy Hình Thiên có bộ dáng như lúc này, như thể vừa phát hiện ra giống loài mới, đánh giá hắn trên dưới vài lần: “Anh không phải là……”

Cô đột nhiên hít một ngụm khí lạnh: “Chẳng lẽ bị em nói trúng, chủ nhà số mười bốn thật sự là phú bà?”

“Không có!” Hình Thiên xuất phát từ chột dạ, ngữ điệu có chút hổn hển khó thở: “Không phải như cô nghĩ, tôi chính là, chính là quên mà thôi, lần sau đi ngang qua sẽ lấy!”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng bản thân Hình Thiên cũng không biết đến cùng là còn có lần sau hay không, Tiểu Lý thấy giọng điệu hắn không tốt lắm nên thức thời ngậm miệng, ngược lại nội tâm nghi hoặc một điểm cũng không giảm bớt.

Cả ngày hôm ấy lục tục nhận thêm được vài sinh ý, Hình Thiên một người bôn ba khắp nơi, thường thường bên này còn chưa làm xong, địa điểm công tác kế tiếp đã báo lại đây.

Tuy nhiên sự bận rộn không hoàn toàn xóa tan tâm tình không yên của Hình Thiên, hắn cả ngày đều không phát huy được phong độ, may mà Lưu thúc không có ở đây, người không trong nghề lại nhìn không ra, nên vẫn như trước tán thưởng Hình sư phụ tay nghề cao siêu.

Thẳng đến khi hoàn thành công việc, về nhà, nằm ở trên giường, Hình Thiên mới từ từ tỉnh táo lại, lý trí bắt đầu suy xét chuyện phát sinh ngoài ý muốn ban ngày.

Đêm nay Hình Thiên được hôm hiếm khi mất ngủ, hắn lật qua lật lại, trong đầu đều là hình ảnh kia của Lăng Hi Nghiêu.

Một vài chi tiết bị cố ý xem nhẹ cũng một lần nữa xuất hiện trong đầu hắn, điển hình là biểu tình bị đả kích nghiêm trọng của cái người bị hắn mắng là biếи ŧɦái.

Biến cố trong nháy mắt ấy liên tiếp lặp lại trong đầu Hình Thiên, dù có thế nào cũng không lái đi được.

Hắn có thể tưởng tượng được Lăng Hi Nghiêu phải hạ quyết tâm lớn cỡ nào mới hướng hắn xin giúp đỡ, cũng có thể cảm nhận được mình sở tác sở vi đối với anh tạo thành đả kích nặng cỡ nào, sau khi ý thức được điểm này, hắn lại không nhịn được miên man suy nghĩ.

Mình chạy mất như vậy, anh ta còn có dũng khí tìm người thứ hai tới sao?

Nếu anh ta không tìm, kia chẳng phải một đời đều phải mang ngoạn ý kia mà sống sao?

Vạn nhất anh ta khống chế không được, chỗ đó lại yếu ớt như vậy, tự làm bị thương bản thân thì làm sao đây?

Mình nói như vậy tuy khó nghe, nhưng nếu lúc nhất thời trong lòng luẩn quẩn…… Hẳn là không đến mức này đi?

Nhưng nếu đối phương thực sự xảy ra điều gì sơ xuất, mình chẳng phải trở thành hung thủ gián tiếp sao?

Hình Thiên lại trở mình, càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay hắn biểu hiện có chút quá phận.

Mình lúc ấy vì sao lại nói như vậy đâu? Mang cái thứ kia cũng không có nghĩa anh ta là biếи ŧɦái……

Được rồi liền tính là biếи ŧɦái, anh ta cũng không có làm phiền mình đi? Ít nhất anh ta cũng không biếи ŧɦái đến mình đúng không.

Dù sao là anh ta tự khóa bản thân chứ không phải mình, tuy rằng anh ta có muốn khóa cũng khóa không được.

May mà anh ta không kê đơn trong nước chanh, sau đó mê gian mình…… Tuy rằng mang ngoạn ý kia anh ta cho dù có tâm cũng vô lực.

Nếu người ta vừa không gây trở ngại đến mình, cũng không vi phạm pháp luật pháp quy, nhiễu loạn trị an xã hội, thì anh thích biếи ŧɦái như thế nào đều là chuyện của anh, mình vì sao phải biểu hiện quá khích như vậy đâu?

Có một loại áy náy nhàn nhạt xông lên trong lòng, nhưng so sánh dưới đó cũng không phải để hắn cảm thấy hối hận.

Hình Thiên xoay người ghé vào trên giường khổ sở lấy gối bưng kín đầu, hình tượng cao quý lãnh diễm của hắn a……

Sáng sớm ngày hôm sau, Hình Thiên miễn cưỡng mơ hồ không đợi đồng hồ báo thức vang lên liền ngồi dậy, thật nhanh mặc quần áo rửa mặt, ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn, lao xuống lầu.

Hắn muốn đến nhà Lăng Hi Nghiêu trước khi anh đi làm, đem tâm sự làm sáng tỏ, không thì hắn cả ngày sẽ rối rắm về chuyện này.

Bảo vệ đánh cái ngáp từ trong phòng đi ra, nhìn thấy xe hắn, cơn ngáp dài ngừng lại hơn phân nửa.

“Tôi nói.” Bảo vệ bất đắc dĩ đi tới mở cửa cho Hình Thiên: “Có cần xin chủ khu cho cậu thẻ ra vào vô thời hạn hay không, mỗi lần như vậy cậu có thể quẹt thẻ vào.”

Hình Thiên trong lòng có chuyện, không có tâm tư phụ họa nói đùa, cười ha ha đánh xe đi thẳng vào. Bảo vệ nhìn phương hướng hắn rời đi lắc lắc đầu, xem ra hắn đúng là phải suy xét đề nghị của Hình Thiên hôm qua một chút.

Nhưng là chủ nhà căn hộ số mười bốn nhìn qua là người tháo vát tài giỏi, không giống như người hay vứt đồ bừa bãi a?

Hình Thiên thuần thục đánh tay lái quẹo trái rẽ phải, giống như là trở lại nhà mình vậy. Rất nhanh, cửa nhà số mười bốn xuất hiện trước mặt hắn, xuyên qua cửa sắt kiểu dáng Châu Âu điêu khắc hoa lệ, hắn đưa mắt nhìn về gara, cửa đóng chặt, nhìn không ra là chủ nhân tòa nhà còn tại nhà hay đã xuất môn.

Hắn nhảy xuống xe, ấn chuông cửa vài cái, lần sau so với lần trước ấn đến dồn dập.

Có lẽ là xuất phát từ lo lắng trong tiềm thức, thời gian chờ đợi trở nên quá mức dài lâu, Hình Thiên ấn vài cái lên chuông cửa thấy không có người ứng, mấy ý tưởng tiêu cực tối hôm qua đều không khống chế được ào ra.

Trong nhà yên tĩnh khiến hắn có dự cảm bất thường, sẽ không phải là phát sinh mấy chuyện hắn nghĩ đi?

Nghĩ đến đây, Hình Thiên cũng không quản được nhiều như vậy, tự tiện vói tay vào cửa sắt kéo then cửa ra, ba bước cũng chuyển thành hai bước vọt tới cửa chính nhà Lăng Hi Nghiêu, dễ dàng cạy mở khóa, ngay sau đó suýt nữa đυ.ng phải Lăng Hi Nghiêu cũng đang mở cửa.

Hai người một trong một ngoài nhìn thấy đối phương, đều là đồng dạng sửng sốt.

“Cậu…… Như thế nào lại đến đây?”

“Anh, anh không có việc gì a?”

Hai người trăm miệng một lời nói xong, lại đều không hẹn mà cùng ngậm miệng, Hình Thiên đánh giá người trước mặt, mặc một thân áo ngủ, tóc còn có chút lộn xộn, hiển nhiên là vừa bị hắn gọi từ trên giường dậy.

Nguyên lai chỉ là hắn đa tâm sao? Hắn theo bản năng tay trái nắm lại, đem công cụ gây án dấu đi, thầm nghĩ không xong, hắn này hẳn là thuộc dạng xâm nhập dân cư bất hợp pháp đi?

Kinh ngạc qua đi chính là nhất thời xấu hổ, ngày hôm qua chung quy xảy ra cái loại chuyện này, làm bộ như cái gì cũng chưa hề xảy ra là không có khả năng, hai người ánh mắt tránh né nhau nửa ngày, cuối cùng vẫn là Lăng Hi Nghiêu mở lời trấn định lại.

“Ngài là tới lấy tiền đi” Anh sáng tỏ “Chờ tôi đi lấy.”

“Không, đợi một chút!” Hình Thiên không chút nghĩ ngợi kéo anh lại: “Không phải tôi tới lấy tiền!”

Lăng Hi Nghiêu ngừng lại.

“Không đúng, tôi đúng là tới lấy tiền…… Bất quá mục đích chủ yếu tôi đến không phải vì điều này……” Hình Thiên khó chịu vò tóc: “Cái kia… ngày hôm qua, ngày hôm qua là tôi bị dọa đến, nhất thời xúc động……”

Lăng Hi Nghiêu theo dõi hắn, trong mắt chậm rãi dấy lên tia sáng hy vọng, biến hóa rõ rệt tựa như người cùng đường một lần nữa gặp được sinh cơ, Hình Thiên từ lúc chào đời tới nay vẫn là lần đầu tiên được yêu cầu như vậy.

Hình Thiên chờ đến khi ánh mắt tiêu tan một tia xấu hổ cuối cùng, hắn rốt cuộc có thể thản nhiên nhìn thẳng ánh mắt đối phương, nói chuyện cũng không khẩn trương như trước.

“Anh không ngại thì để tôi thử lại đi?”

******

Hình Thiên một lần nữa ngồi trong phòng khách nhà Lăng Hi Nghiêu, hắn càng không ngừng nhắc nhở bản thân trước mặt chỉ là một chiếc khóa bình thường mà thôi…… tuy rằng vị trí của nó có hơi quỷ dị.

Ngày hôm qua vội vàng nhìn qua, hắn mới chỉ thấy sơ sơ, hôm nay ngay trước mặt mới có thể cẩn thận xem xét cấu tạo.

Nó gồm nhiều chiếc vòng kim loại quây chung quanh thành một l*иg sắt hình cung, vừa vặn bao trùm toàn bộ khí quan, phần trước mở rộng, phía cuối có vòng sắt, nơi kết hợp dùng khóa đầu cố định, người thường nếu không có chìa khóa thì tuyệt đối mở không ra, cũng chạm không tới.

Nhìn ổ khóa kia, Hình Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, đó chỉ là một ổ khóa bình thường nhất mà thôi, khi hắn năm tuổi đã có thể đâm ra rồi chứ đừng nói hiện tại.

“Này a, cái này mở dễ thôi.” Hắn một bên đi lấy bao đồ nghề, một bên trấn an Lăng Hi Nghiêu: “Anh chờ tôi một chút a.”

Lăng Hi Nghiêu gật gật đầu: “Muốn tôi quay đầu đi không?”

Hình Thiên toát mồ hôi: “Không, không cần.”

“Vậy tôi nhắm mắt lại.”

“Được.”

Hình Thiên rút công cụ mở khóa vạn năng ra, trong không trung khoa tay múa chân một hồi, cảm giác không ổn lại ném trở về, mấy thứ này mở cửa chơi thì tàm tạm, vạn nhất chọc phải người thì mất nhiều hơn được.

Hắn đổi sang một đoạn dây thép nhỏ, thời điểm mọi người còn chưa phát minh ra đủ loại công cụ mở khóa, sư phụ hắn đã dạy hắn dùng một đoạn dây thép mở cả một tiểu khu — đương nhiên khóa khi đó vẫn còn nguyên thủy, cấu tạo cũng rất đơn giản, xa xa không giống như bây giờ, chủng loại đa dạng.

Tuy rằng cái ngày chỉ bằng một đoạn dây thép đi khắp thiên hạ đã không còn tồn tại, bất quá ứng phó với cái khóa nhỏ trước mặt này vẫn là dư dật. Hình Thiên bắt đầu động thủ mở khóa, không tránh khỏi việc đυ.ng phải làn da đối phương, bàn tay như bị phỏng nhanh chóng rụt về.

Hắn chột dạ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nhất thời cảm thấy may mắn, may mà Lăng Hi Nghiêu nhắm mắt, không nhìn thấy bộ dáng mất mặt của hắn.

Hình Thiên lắc lắc đầu nhắc nhở bản thân phải trấn định, thứ đối phương có hắn cũng có, sờ thêm hai cái có cái gì mà sợ, chẳng phải hắn vẫn thường xuyên cùng mấy anh em tốt kề vai sát cánh sao?

Hắn lại một lần nữa vươn tay ra…… Được rồi, ít ra thì hắn sẽ không sờ đùi các anh em, huống chi là bắp đùi hay loại bộ vị này.

Ổ khóa cố định vị trí, Hình Thiên thế nào cũng phải phát sinh thân mật tiếp xúc với da thịt đối phương, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đem dây thép cắm vào lỗ khóa, lại cẩn thận chuyển động dây thép trong tay tìm kiếm điểm mẫn cảm của khóa.

Hình Thiên đang chuyên tâm cùng tâm khóa làm công tác đấu tranh, mu bàn tay không tránh khỏi ma sát phải bắp đùi đối phương, rất nhanh, hắn phát hiện một chuyện so với không mở được khóa càng không xong hơn — tựa hồ xuất phát từ động tác của hắn, chỗ đó của đối phương thế nhưng có phản ứng.

Bất quá phản ứng này tương đối hữu hạn, trói buộc hạn chế sự bành trướng của khí quan, làm nó hiện ra trạng thái bán cương, lại không thể hoàn toàn giãn ra, nhưng trong một khoảng thời gian nhất thời không thể nhuyễn xuống.

Lại một lần nữa theo bản năng thu hồi hai tay, Hình Thiên chính mắt thấy hết thảy quá trình, không biết làm gì đành ngẩng đầu, phát hiện đối phương đã mở mắt.

Lăng Hi Ngiêu lung túng xấu hổ cũng chẳng ít hơn hắn là bao: “Thực xin lỗi…… Tôi chỗ đó…… tương đối mẫn cảm……”

Hình Thiên không biết nên nói cái gì, đành phải ngốc hồ hồ “nga” một tiếng.

“Anh…… ở trạng thái này đã bao lâu?”

Lăng Hi Nghiêu tính tính: “Chìa khóa của tôi mất nửa tháng trước.”

“Nửa tháng?!” Hình Thiên kinh hô lên tiếng.

“Nhưng một tháng trước tôi đã mang.” Lăng Hi Nghiêu đơn giản triệt để công đạo.

Hình Thiên miệng nhất thời không thể khép, một tháng, là đàn ông bình thường thôi đã sớm nghẹn hỏng rồi, khó trách chỉ chạm nhẹ một chút liền phản ứng lớn như vậy.

Đổi lại là hắn, chỉ cần một tuần, không, chỉ sợ một ngày cũng khó mà chịu đựng được.

Hình Thiên chỉ có thể lựa chọn không nhìn, tiếp tục vùi đầu mở khóa. Hắn cuối cùng vẫn là người trẻ tuổi thôi, lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong, đêm qua suy nghĩ vấn đề này đã lâu, nhịn không được liền hỏi thẳng.

“Thứ anh mang này gọi là gì a?”

Lăng Hi Nghiêu mím môi,“Vòng trinh tiết.”

Hình Thiên cảm giác đã nghe qua thứ này ở nơi nào. “Bạn gái anh ở nước ngoài sợ anh xuất quỹ nên cho anh mang?”

“Tôi không có bạn gái.”

“Đó là…… tự anh mang?”

“…… Ừm,” Lăng Hi Nghiêu chần chờ một hồi, vẫn là thừa nhận.

Hình Thiên không hiểu: “Anh mang thứ này làm gì a?”

“Mới đầu là hiếu kì, sau này……thành thói quen.”

“Này cũng có thể thành thói quen? Mang thoải mái sao?” Nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống như là sẽ thoải mái a?

“Trên tâm lý…… Đại khái……”

“Vậy anh mang thứ này, buổi sáng rời giường không đau sao?”

“Đau.” Lăng Hi Nghiêu thành thành thật thật trả lời.

“Đau anh còn mang?” Hình Thiên ngạc nhiên kêu lên: “Anh là bị ngược cuồng sao?”

Lăng Hi Nghiêu mím chặt môi không nói, Hình Thiên cảm giác hình như trong lúc vô ý hắn đã tìm ra chân tướng ……

Hắn đành phải ho nhẹ một tiếng, cầu mong hoàn thành cho nhanh, cái khóa chết tiệt này như thế nào mở mãi không ra, này hoàn toàn không phù hợp với mức độ khóa a, ngay cả hắn cũng cảm thấy dọa người.

Hình Thiên có thể cảm nhận được trên trán mình có một tầng mồ hôi, bình thường mở ổ khóa khó nhất cũng không chật vật như thế, hôm nay hắn quả thực không bình thường…… Không, bắt đầu từ ngày hôm qua đã không bình thường. Hắn có phần thô bạo vặn mạnh dây thép, sau đó cả người nhất thời hóa đá tại chỗ.

“Làm sao?” Lăng Hi Nghiêu phát giác người trước mặt hơi bất thường.

Trong tay Hình Thiên còn cầm non nửa đoạn dây thép, vẻ mặt quẫn bách.

“Gãy, gãy……”

Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì thiên văn này, ta cùng người ta đánh cuộc.

Sau đó, ta thua.