“Xin hỏi, cô là Quý tiểu thư?” Nữ nhân Nhật bản dùng tiếng Nhật nhẹ giọng hỏi.
“Vâng” Quý vân tranh trả lời bằng tiếng Nhật, thì ra đúng là đến tìm nàng.
“Xin hỏi cô là?”
“Tôi là Phúc sơn lị tử, mạo muội tới thăm, xin hỏi, tôi có thể cùng cô nói chuyện không?”
Quý vân tranh ngạc nhiên, cả nữa ngày không nói ra lời.
Nàng không muốn nói chuyện với cô, một điểm cũng không muốn, nhưng là đối phương thoạt nhìn có vẻ ôn nhu cùng lễ nghĩa, nàng nếu trực tiếp từ chối có điểm thất lễ.
Nghĩ vậy, Quý vân tranh mở rộng cánh cửa, nghiêng người cho đối phương vào phòng.
“Phúc sơn tiểu thư, dùng trà chứ?”
“không cần phiền toái, cũng đã muộn rồi, tôi nghĩ nên nói thẳng ý định của mình khi đến đây là được.”
Phúc sơn lị tử hít sâu một hơi nâng mắt lên, đem ánh mắt nhìn thẳng mặt Quý vân tranh, cô lấy dúng khí nói: “Lôi lạc ca ca là người yêu của tôi, anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, cho nên, xin cô rời khỏi anh ấy, rời khỏi Nhật bản, nơi này không chào đón cô, nhất là cô tương lai là thiếu phu nhân, dì của tôi, còn tất cả người trong gia đình, cô, tuyệt đối sẽ không hạnh phúc…”
“…..Ban giám đốc đã thương thảo lựa chọn người nối nghiệp cho tập đoàn Á thái, Long điền gia tộc kia địa vị củng cố vốn có, gần nhất mấy vị tổng giám đốc có qua lại thường xuyên, theo tin tức tin cậy phát ra, mấy vị tổng giám đốc đều hi vọng ngài đến nhận. Có điều phu nhân bên kia vì là đại cổ đông duy trì cho nhị thiếu gia Lôi Dương, tác động vào thật nghiêm trọng…”
Lôi lạc nghe cấp dưới Uông cửu vẻ mặt nghiêm trọng báo cáo, lần đầu có chút hoảng thần.
Anh có đang nghe, nhưng là suy nghĩ rất không tập trung, bởi vì không hiểu duyên cớ tại sao, làm cho hiệu suất công việc của anh gần đây rất không tốt, như vậy không quan trọng, anh đấu tranh cùng với gia tộc có chút không hứng thú nữa, cảm thấy suốt ngày hao tổn tâm trí đối đầu với Long điền nhã tử khiêu chiến, chi bằng đem vị hôn thê ôm vào trong lòng còn thú vị thoải mái hơn.
Mặc dù Uông cửu thấy anh rất không chuyên tâm nghe hắn báo cáo, chỉ có điều hắn vẫn làm hết phận sự báo cáo tình trạng gần đây cho đại thiếu gia biết.
“Tiếp đi”
“Vâng, họ nói nhị thiếu gia vốn dĩ bệnh tật, nếu muốn giải tai ách, thay hắn lấy một tân nương xung hỉ, có lẽ còn có thể giúp đỡ.”
Lôi lạc nhíu mày, giương mắt nhìn Uông cửu.
“Sức khỏe em trai tôi, thật sự tệ như vậy?”
Tuy rằng từ trước đến giờ vẫn hay hỏi thăm sức khỏe cha mẹ, có điều việc đó đã trở thành hình thức, từ một tháng về thăm một lần rồi hai, ba tháng mới về một lần, phần lớn ăn một bữa cơm rồi đi luôn, ít chạm mặt cùng Lôi dương, lại chẳng nói được mấy câu, càng không nói đến bệnh tình của hắn, anh với người em trai cùng cha khác mẹ này không tình cảm lắm, không nói rõ là ghét nhau, cũng chẳng phải là thích nhau. Lôi dương vốn là địch thủ lớn nhất trong việc kế thừa tập đoàn Á thái với anh, nhưng Lôi dương từ sau khi tốt nghiệp phổ thông, không biết vì sao thể trạng càng ngày càng kém; học đại học kiến trúc, nghiên cứu nghệ thuật tạo hình, ngày thường ngoài việc đánh đàn, vẽ tranh, ngắm hoa, thì chỉ nằm trên giường, nửa điểm cho rằng hắn là địch thủ cũng không có, từ khi tốt nghiệp đến nay, ngay cả công ty cũng chưa từng bước vào dù chỉ một bước.
Tuy rằng như thế, anh vẫn không mất cảnh giác, dù sao Lôi dương cũng là huyết thống thuần khiết. Là huyết mạch thực sự của Long điền gia tộc, cũng là người con duy nhất của Long điền nhã tử, nói gì thì sự tồn tại của Lôi dương cũng là rất uy hϊếp đến anh.
“Nhị thiếu gia gần đây xác thực là không ra khỏi nhà, chỉ phơi nắng một chút cũng đã kêu váng đầu.” Uông cửu báo cáo chi tiết.
“Vẫn là bệnh thiếu máu cấp tính sao?” Là bệnh năm 18 tuổi bắt đầu phát sinh. Không hiểu vì sao thường choáng váng đầu óc, tim đập nhanh, đã chữa nhiều danh y nhưng vẫn không hết.
“Chỉ sợ là như vậy.”
“Cho nên, em trai tôi cũng đã chuẩn bị hôn lễ từ lâu?” Nhưng thật ra không có nghe thấy Long điền nhã tử đề cập qua với anh, là sợ anh biết thể trạng Lôi dương không tốt sao?
“Nhị thiếu gia hình như cũng không đồng ý, có điều, chính là phu nhân tự cho người thay hắn tìm một thê tử phù hợp với bát tự của hắn.”
“Thật chứ? Tốt lắm, song hỉ lâm môn, niềm vui nhân đôi.”
Lôi lạc khóe miệng nhếch lên một ý cười “Kẻ nhiều tiền sợ nhất là chết” Những lời này quả nhiên đúng vậy, thế nhưng cái tập tục lấy vợ xung hỉ cũng còn tin, chậc, anh phải nói cái gì đây?
“Mặt khác, phu nhân đã gọi điện, nói đại thiếu gia tối nay về nhà một chuyến, nói tiểu thư Phúc sơn lị tử đã học ở Mĩ về, người một nhà muốn cùng nhau dùng bữa tối”
“lị tử đã về?” nói tới cô gái anh có cảm tình đặc biệt, Lôi lạc hiện lên một chút ôn nhu.
“Cô ấy vì tham gia hôn lễ của tôi mà trở về sao? giúp tôi gọi điện thoại, tôi sẽ sớm trở về.”
“Vâng, đại thiếu gia” Uông cửu nhận lệnh rời đi, Lôi lạc liền lập tức gọi điện thoại cho Quý vân tranh ở khách sạn Á thái.
“Alo, là anh, tối nay về nhà với anh một chuyến, cũng là nên cho em gặp bố mẹ chồng tương lai, chốc nữa anh qua đón em…”
Chương 7
Edit: Bilundethuong
Ở dinh thự Long điền, diện tích khoảng hai nghìn mét, tương bao xung quanh, cây cối sum suê, rất giống phong cảnh cổ xưa, bao gồm nhiều gian, Long điền nhã tử cùng chủ nhà Lôi Minh Viễn ở khu phía bắc, khu phía tây là con trưởng Lôi lạc, khu phía đông là Lôi dương, phía nam là Phúc sơn lị tử sống nhờ nhà Long điền. Mỗi một khu đều chỉ một cửa nhỏ, có phòng khách và sân, ở dinh thự trung gian là khu chung, có đại sảnh để tiếp khách, phòng bếp, nhà ăn, nơi mở tiệc, tất cả đều ở khu này.
Lôi lạc dẫn Quý vân tranh vào khu đại sảnh, còn chưa kịp giới thiệu vị hôn thê của mình, một bóng dáng tinh tế phong thanh đã chạy vội sà vào lòng anh, anh trở tay không kịp đành phải bỏ tay Quý vân tranh ra, hai tay đỡ lấy cô.
“lạc ca ca” Phúc sơn lị tử vui vẻ ôm lấy Lôi lạc, không coi ai ra gì tự hôn lên mặt Lôi lạc một cái.
“Em rốt cục cũng về, anh rất nhớ em!”
“Thật không?”
Lôi lạc nhìn có vẻ rất vui vẻ, nhìn cô đánh giá từ đầu đến chân.
“Lị tử càng ngày càng đẹp, đảm bảo đi ở trên đương anh có gặp cũng không nhận ra, khéo khi lại huýt sáo trêu em.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lị tử đỏ bừng, thân thể yêu kiều đánh anh một cái.
“Lạc ca ca còn trêu người ta!”
“Anh nói thật mà” Tay anh xoa xoa mặt cô.
“Lâu như vậy không gặp mặt, hôm nay anh phải dành thời gian cho em.”
“Việc đó không vấn đề gì, ăn no xong chúng ta mới hảo hảo tâm sự!”
Lôi lạc sủng nịnh vỗ vỗ mặt cô, ánh mắt lập tức hướng đến đại sảnh hai người đang ngồi, cung kính chào” Cha, mẹ con đã về!”
Quý vân tranh thấy thế, điều chỉnh trái tim đang đập lung tung, không tử chủ được đôi mắt mở lớn.
Quả thực Lôi lạc yêu cô gái này sao?
Giống như lời Lị tử nói với nàng, Lôi lạc kì thực là yêu Lị tử, bởi vì rất nhiều nhân tố mới rời xa lị tử? Như vậy, nàng có thể vững vàng mà tin vào lời yêu anh nói với nàng sao? Nàng cũng sắp không thể thở, bởi vì đau, bởi vì lúng túng, bởi vì chật vật, bởi vì không hợp lí hợp tình có được anh, điều này làm cho thân thể của nàng run run.
“Ừ” Lôi minh viễn lạnh lùng lên tiếng.
Ngược lại Long điền nhã tử vẻ mặt tươi cười.
“Lị tử chờ con lâu rồi đấy”
Lôi lạc cười, tay kéo Quý vân tranh đến.
“Con mang Vân tranh đến đây, Vân tranh, mau chào mọi người đi”
“Vâng…bác trai, bác gái khỏe chứ ạ!” Quý vân tranh khom người ân cần thăm hỏi, thân mình không tử chủ rét run, thậm chí có điểm choáng váng, nếu Lôi lạc không nắm chặt tay nàng, có khả năng nàng đứng không vững.
Không biêt có phải hay không dinh thự này đối với nàng quá rộng lớn, hay là tương lai của nàng trước sắc mặt của Lị tử không tốt hay là tương lai làm bà chủ ở nơi này, tóm lại, giờ phút này nàng thực sự khẩn trương, cũng rất khó chịu, toàn bộ thân hình co lại, choáng váng đầu óc.