Tổng Giám Đốc Tuyển Thê

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Lôi lạc, cổ đông lớn của tập đoàn Á Thái - Nhật Bản , Chủ tịch tập đoàn chuyên vận chuyển quốc tế đường hàng không, tàu thủy khắp Á Châu. Cá tính: đối với những kẻ tà nịnh, tuyệt đối không ưa, vì muốn …
Xem Thêm

Lôi lạc trong nháy mắt có thể cảm nhận được máu của toàn bộ cơ thể dồn về..(zề đâu thì tự bít), khát vọng giữ lấy nàng thể hiện ra không bỏ sót…

“Trời ạ…Lôi lạc…”nàng ôm chặt anh, lệ chảy xuống.

Anh hôn dòng nước mắt của nàng, nhẹ nhàng cảm nhận thân thể dang run run, cảm giác thấy nàng đã dần thích ứng, mơi chậm rãi trong người nàng mà đưa đẩy…sợ hãi đi qua, cảm giác sung sướиɠ dần dần thay thế….Quý vân tranh cuối cùng liên tiếp kí©ɧ ŧìиɧ rên la, hoàn toàn trở thành người đàn bà của Lôi lạc.

div class="title-chap">Chương 6
Edit: Bilundethuong

Mấy ngày nay, Quý vân tranh cố gắng xua đi bất an, tuy rằng hạnh phúc đang nắm giữ trong tay, nhưng nàng lại có một chút cảm thấy không chắc chắn. Rốt cục, nên đến một khắc vẫn là đến đây, khi Long điền nhã tử gọi điện thoại đến. Nói thực ra, nàng vẫn không biết nên làm thế nào cho đúng. Bất quá, nàng lại vạn lần không nghĩ tới chính mình nghe những thông tin từ miệng đối phương nói ra mà sửng sốt.

“Cái gì?” Quý vân tranh nghe Long điền nhã tử nói trong điện thoại, di động thiếu chút nữa rơi xuống đất, đầu óc giống như có một đoàn hỗn loạn bên trong.

“không thể nào có điều đó, ba sẽ không bán đứng tôi, tôi không tin”

“Sự thật chính là như thế, 57% cổ phần của cha cô vẫn ở trong tay, cho dù con ta có mua được toàn bộ cổ phần còn lại, cũng không có khả năng thâu tóm Cát dã, cho nên, ngoại trừ việc cha cô cùng Lôi lạc cấu kết lừa cô, hoàn toàn không có khả năng khác.” Long điền nhã tử luận sự nói “Mặt khác cũng chính cha cô vì lợi ích lớn mà đem bán đứng con gái.”

“Không thể nào…” Quý vân tranh cắn môi, tuy rằng bây giờ khả năng đó là rất lớn, nhưng nàng thật sự không muốn nghĩ đến ba nàng đã bán đứng nàng.

Nhưng mà, nếu là như vậy, vì sao ngày đó ba nàng đột nhiên nói với nàng, nếu nàng không muốn gả cho Lôi lạc, cùng lắm đem Cát dã tặng cho Lôi lạc.

Bởi vì lòng ông có áy náy, bởi vì ông biết Lôi lạc sẽ không động vào Cát dã, cho nên ba mới có thể tự nhiên nói như vậy?

“Quý tiểu thư, cô không cần vội vã phủ nhận, chuyện này chỉ cần đến hỏi cha cô, cô sẽ biết ta nói thật hay không, quan trọng là, bây giờ cô có thể công khai hủy bỏ hôn ước, không cần lo sợ, không phải sao?”

Nàng, trầm mặc hồi lâu, lâu đến nỗi Long điền nhã tử không kiên nhẫn cất tiếng.

“Còn có vấn đề gì sao, Quý tiểu thư?”

“là…chính là chuyện…tôi đã cùng Lôi lạc kí kết một bản hợp đồng hôn nhân”. Theo hợp đồng nàng phải ngoan ngoãn nghe lời lập gia đình, để bảo vệ Cát dã, thật là đáng buồn cười! Long điền nhã tử chợt nhíu mày, lúc trước Quý vân tranh có đề cập qua hợp đồng kia, cho nên đương nhiên, bà cũng biết nội dung là gì.

“Hợp đồng hôn nhân kia, nay căn bản không uy hϊếp được cô, không phải sao?” Giọng nói hơi lạnh, Long điền nhã tử có dự cảm, sự việc tiến triển không được thuận lợi.

Nghe vậy, quý vân tranh lại trầm mặc hồi lâu.

Đúng vậy, là không uy hϊếp được nàng, bởi vì Lôi lạc không động đến Cát dã, cho dù nàng hủy hợp đồng, cũng không sảy ra chuyện gì quan trọng. Nàng hẳn phải là thấy vui vẻ, bởi vì không bị ai ép buộc, nhưng lại không có một chút, ngược lại lòng nàng càng tới gần Lôi lạc.

Biết anh cũng không vì vậy phá hư, biết anh làm như vậy động cơ đơn thuần là vì muốn nàng đáp ứng gả cho anh, kiên trì khiến cho lòng nàng trở nên mềm mại.

Nàng yêu anh, từ sau đêm hôm đó, nàng sẽ rất khó mà thản nhiên rời đi? “Bà muốn tôi làm như thế nào?” Quý vân tranh trong lòng thở dài, giãy dụa không thôi.

“Tổ chức họp báo nói cô bị lừa dối!”

“Không thể nào, tôi sẽ không bán đứng ba tôi!” cho dù ba nàng sai từ đầu, nhưng đây là việc riêng của nhà nàng, không thể để mất thể diện cho gia đình được.

Long điền nhã tử có vẻ cũng biết nàng sẽ không đồng ý làm như vậy, lại nói: “Vậy lấy hợp đồng hôn nhân ra tố cáo lôi lạc, tố cáo anh ta đã dùng thủ đoạn bất chính bức hôn cô.”

Quý vân tranh nhíu mày: “Làm như vậy, không phải sẽ tổn hại đến danh tiếng của tập đoàn Nhật bản á thái sao?”

Không chỉ như vậy, địa vị của Lôi lạc ở tập đoàn Á thái sẽ tuột dốc không phanh, kết quả này nàng hoàn toàn không muốn.

“Bất đồng đó, khi chúng tôi tổ chức đại hổi chọn vợ, Lôi lạc dù chọn cô cũng sẽ không đồng ý cho cô bươc vào cửa, là chúng tôi đã mất đi uy tín, nhưng nếu cô cản bản không muốn gả cho Lôi lạc, mà lại bị Lôi lạc bắt buộc không thể không đáp ứng hôn sự này, đó là do đạo đức cá nhân của Lôi lạc có vấn đề, tập đoàn Nhật bản á thái sẽ xử lí hành vi phóng đãng của hắn, đồng thời cũng sẽ bồi thường tổn thất cho cô.”

“Ý của phu nhân là….trước sau gì Lôi lạc cũng có tội, chỉ cần hôn ước này không thành lập?” Nàng không có nghe nhầm chư?

“Đúng vậy, nó nên trả giá một chút cho hành động của nó.” Nói xong, long điền nhã tử trầm mặc trong chốc lát, mới nói “Cô luyến tiếc làm như vậy ư? Cô yêu Lôi lạc? Không, ta nên nói là cô yêu tiền của Lôi lạc, có đúng không? cho nên cô muốn đổi ý?”

“Tôi…”

“Nói cả nửa ngày, thì ra cô với cha cô cũng thuộc một dạng người, ham muốn tiền tài của tập đoàn Á thái, chậc, Quý vân tranh tiểu thư, ta thực sự đánh giá rất cao đức hạnh của cô đó, còn tưởng cô có bao nhiêu thanh cao chứ”

“Phu nhân…” Nàng muốn từ chối, một chút cũng không sai.

Nhưng là, đó là bởi vì nàng yêu Lôi lạc, mà Lôi lạc cũng nói yêu nàng, cũng không phải bởi vì ham hố danh vọng của tập đoàn á thái.

Quý vân tranh muốn thanh minh cho chính mình một chút, nhưng lời nói đến đầu môi lại trở về.

Là lỗi của nàng, là nàng đồng ý rời xa lôi lạc, lại chỉ trong vài ngày ngắn ngủi liền đổi ý, giải thích gì cũng không có nghĩa, không phải sao? Coi như nàng yêu hư vinh cũng được…chỉ cần nàng có thể tiếp tục ở lại bên Lôi lạc, dù có bị chửi cũng không sao cả.

“Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, người Lôi lạc yêu là Phúc sơn lị tử, tình cảm hai người bọn họ từ nhỏ đã như keo sơn, nếu cô chịu gả cho một người đàn ông cả đời không yêu thương cô, đó là chuyện của cô, chỉ có điều, trăm ngàn không được hối hận, phải biết rằng cố hái trái non sẽ không ngọt, cố ý phá hại môi nhân duyên tốt đẹp của người khác sẽ bị đầy xuống địa ngục….”

Trong đại sảnh Quý gia không khí có chút u ám, Quý phong thỉnh thoảng chộm nhìn con gái mình. Rõ ràng là mình làm sai, lại không nghĩ làm mất mặt thân là trưởng bối, đành phải gắng gượng, ổn định trong lòng, lựa chọn lời thông minh để nói.

“Tiểu quý, Lôi lạc kia quả thực là một nam nhân hoàn hảo nhất, cho nên ba mới có thể….”

Quý vân tranh đang tức giận đi qua đi lại ngắt lời ông, hung hăng trừng mắt nhìn cha mình.

“Con quả thật không thể tin được ba lại có thể bán đứng con gái mình, thật quá đáng!”

“Nhưng mà…”

“không có mà, đã thế ba còn lấy cớ lừa gạt con, buồn cười là con lại còn tin ba, giúp mong ước của ba và mẹ hoàn thành, thật sự quá đáng!”

“Ta làm vậy cũng vì tốt cho con, con chẳng qua chỉ là một cô gái, muốn phát triển sự nghiệp của ba chắc chắn sẽ rất vất vả, có một người vừa có tiền lại anh tuấn hứa hẹn làm chồng không tốt sao? Hắn không những giúp con giải quyết gánh nặng, lại còn có thể làm cho Cát dã vang danh quốc tế, tính như thế nào cũng là người ta chịu thiệt không phải chúng ta. Nói thật ra, người ta chọn con làm vợ thì con thật là có phúc…không biết vì sao con lại không đồng ý? ta nói như vậy…nam nhân nào con đều chướng mắt, tương lai thế nào trả phải gả đi? đúng không?”

Quý phong càng nói thanh âm càng nhỏ, hơn nữa nhìn hốc mắt con gái rưng rưng, làm cho ông cảm thấy đau lòng, rốt cuộc nói không nổi nữa.

“Quên đi, ba lúc trước đã nói, nếu con thật không muốn gả, thì cũng đừng gả, ba đi tìm tiểu tử kia nói chuyện nhé? cho dù hắn tức chết cũng không làm gì ta, con đừng khóc nữa.”

Ông bảo nàng đừng khóc, Quý vân tranh ngược lại khóc càng lớn, nước mắt ròng ròng.

Thêm Bình Luận