- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc Tàn Bạo
- Chương 44: Tôi Hận Anh (H)
Tổng Giám Đốc Tàn Bạo
Chương 44: Tôi Hận Anh (H)
"" Tôi trước sau đều không làm gì anh, không hề gây tổn thương đến anh, tại sao ah lại đối xử với tôi như vậy? Bây giờ người anh yêu trở lại, tôi có thể rời đi!""
Anh nghe cô nói hai chữ""rời đi"", lửa giận trong lòng bắt đầu nổi dậy, mắt anh hiện lên tia máu, cả người đều nổi gân xanh, bật cười:
"" Rời đi ? Cô đừng mơ! Cô tôi còn chơi chưa đủ, làm sao cho cô rời đi đây ?""
Ngực cô bị đâm một nhác dao mạnh, anh ta còn chưa chơi đủ ?
"" Tôi không muốn làm con rối của anh!""
Cô hét lên, dùng hết sức đẩy anh ra, bước xuống chạy ra ngoài, nhưng cửa cô đẩy thật mạnh mà nó không hề mở ra, nháy mắt cô nổi lên tia sợ hãi!Quay đầu lại nhìn anh, thấy anh đang từ từu đi về phía mình!
"" Đừng..tôi xin anh.. đừng lại đây.""
Lòng cô run lên, anh như diêm vương từ địa ngục đi lên để bắt cô, thật sự khϊếp sợ.
"" Đừng ? Hôm nay tôi sẽ chỉ dạy cho cô biết, con rối nên làm gì để chủ nhân vui lòng!""
""Tôi...tôi không muốn!""
Cô mấp máy môi, cả khuôn mặt nhợt nhạt. Cô như ngã vào vực sâu vô đáy.
Anh mỉm cười, nụ cười nguy hiểm, nói xong anh trực tiếp bắt lấy tay cô, cầm ném thật mạnh lên giường.
Trước giờ anh vẫn luôn cố gắng khống chế cảm xúc và tính khí của mình. Tự kiềm chế rất tốt luôn là niềm kiêu hãnh của anh. Nhưng đêm nay, khi anh trở về, không có bóng dáng cô chờ anh trước bàn ăn, anh lại hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của mình, cộng thêm ánh mắt sợ hãi và câu nói của cô.
"" Anh điên rồi sao ? Mau buông tôi ra!""
Cô giờ đây đã không khống chế được lời nói của mình, cơ thể lui dần ra phía sau, hai tay quơ quơ phía trước không cho anh đến gần.
Lời của cô khiến anh tâm anh nổi lên, ánh mắt u ám của anh lóe lên sắc bén, đưa tay nâng cằm cô ngước lên nhìn anh:
"Điên ? Đúng, tôi thực sự đang phát điên lên!""
Anh thở ra chơi thở lạnh lẽo , nhuốm màu u ám, ánh mắt ngày càng lúc như một hố sâu vực thẳm, chứa hàn băng!
Nói xong anh cuối xuống, thành công chiếm được đôi môi anh đào của cô, hai bàn tay to lớn nhanh nhẹn cởi đồ cô ra. Cô ở dưới thân anh vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của anh nhưng sức cô và anh quá khác nhau, cô tuyệt đối không đẩy được anh ra .
Anh cuồng dã mυ"ŧ và cắn lấy cánh môi cô , thừa lúc cô hé miệng kêu lên, lưỡi anh chui vào khoang miệng ướŧ áŧ mà khuấy đảo . Toàn thân cô đều bị anh đè xuống dường, cư nhiên không tìm ra lối thoát .
Phía trên, bàn tay anh du ngoạn từng đường cong mê người trên cơ thể cô làm cho du͙© vọиɠ của chính mình bắt đầu trổi dậy.
"" Xin... anh, buông ...tôi ra.!"".
Giọng cô lạc đi vì khóc, liên tục lắc đầu, cố ý cắn chiếc lưỡi của anh đang trong miệng mình.
Bị cô cắn một cái, anh dừng lại động tác, ánh mắt chăm chú nhìn cô như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Giây sau anh lại cúi xuống tiếp tục hôn cô, bàn tay to lớn bóp chặt hai bên miệng để làm cô không thể cắn mình lần nữa, bàn tay còn lại của anh kéo đồ cô ra.
Luyến tiếc khi phải rời bỏ đôi môi kia , anh tiếp tục di chuyển xuống cằm,, cổ rồi đến xương quai xanh , khẽ cắи ʍút̼ mạnh để lại dấu vết màu hồng nhạt khắp phần trên của cô. Diệu Linh cố dùng sức đẩy và đánh anh nhưng không được, miệng liên tục cầu xin anh nhưng anh xem như mình không nghe gì, vẫn tiếp tục việc mình đang làm.
Khi trên người cô chỉ còn lại bộ đồ nhỏ, thì anh đứng dậy, cởi đồ mình ra, cơ thể tráng kiệt lập tức xuất hiện, vật nam tính to lớn cũng theo đó đi ra ngoài, không nhịn thêm bất cứ giây nào, anh nhanh chóng tiến vào trong cô.
"" A...!""
Cô đau đớn hét lên, trên khóe mắt lần lượt từng giọt nước mắt rơi xuống , bàn tay cố gắng đẩy cơ thể anh ra, phía dưới cô rất khó chịu, cô cơ bản không thể dung nạp được vật đó của anh, nó quá lớn!
"" Kêu đi, kêu to lên...để cho tôi thấy sự lẳиɠ ɭơ bên trong con người cô đến đâu!""
Anh phía trên cô thở dốc, vừa nói vừa dùng lực đẩy vào.
"" Trương Đại Phong, tôi hận anh! Ngàn kiếp hận anh""
Cô tuyệt vọng thốt ra một câu, không trách móc, không năn nỉ, không cầu xin nhưng đủ năng lực để người phía trên dừng lại:
"" Được, muốn hận cứ hận!""
Sau khi nói anh, anh lại tăng lực cho các cú thúc mạnh mẽ phía dưới, hoàn toàn không để ý đến người phụ nữ dưới thân, chỉ biết thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân mình.
Cô không đẩy anh ra, cô không nói, chỉ đơn thuần nhìn trần nhà, mặc cho anh điên cuồng đòi hỏi, cô quá mệt mỏi, quá chán nản với cuộc sống này, chỉ ước mình có thể chết đi , không bao giờ tỉnh dậy để đối mặt với thế giới này!
_____________
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Giám Đốc Tàn Bạo
- Chương 44: Tôi Hận Anh (H)