Author: KHBN2015
Editor: BichNgoc
Chap: 118
Thấm thoát đã ba ngày trôi qua nhưng Đại Phong vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại khiến cho Diệu Linh rất lo lắng. Cô nhìn anh cứ nằm bất động như vậy nhưng không thể giúp được gì, bất giác nước mắt không ngừng rơi.
Suốt mấy ngày qua Kỳ Ngôn luôn ở bên cạnh cô, anh nhớ trước khi Đại Phong một mình đi vào kho hàng để cứu cô anh đã hứa với Đại Phong nếu như hắn xảy ra chuyện gì, anh sẽ thay hắn chăm sóc cho cô, anh không thể nào để cho cô cứ khóc mãi như vậy được:
"Diệu Linh, em đừng khóc nữa cậu ấy sẽ không sao đâu."
"Đã ba ngày rồi anh ấy vẫn chưa tỉnh lại."
"Diệu Linh em đã quên rồi sao? Bác sĩ nói ý trí cầu sinh của cậu ấy rất mạnh, cho cậu ấy một chút thời gian để vượt qua cơn nguy hiểm sau đó nhất định cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi."
Diệu Linh lắc đầu nói:
"Bác sĩ chỉ sợ thế lực của tập đoàn Đại Dương và Quách gia nên mới nói bừa thôi, bọn họ cũng không bảo đảm là cứu sống được anh ấy."
Kỳ Ngôn thở dài bất lực, anh không biết phải khuyên như thế nào liền lảng qua chuyện khác.
"Diệu Linh, nếu như Đại Phong không thể vượt qua cơn nguy hiểm, vĩnh viễn không tỉnh lại thì em có cùng anh quay lại Paris hay không?"
Cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt anh trả lời với ánh mắt cương quyết:
"Không, em sẽ không bao giờ xa Đại Phong thêm một lần nào nữa. Em sẽ ở lại Trương gia cho đến cuối đời, đời này của em chỉ có một người chồng là anh ấy mà thôi."
Sau khi nghe đáp án của Diệu Linh thì anh thở dài nói:
"Cậu ấy nhất định sẽ khỏe mạnh trở lại."
Khoảnh khắc khi anh nhìn thấy Đại Phong vì cô mà bất chấp tính mạng thì anh đã biết mình không còn một chút hy vọng nào cả. Sẽ không có bất cứ người đàn ông nào có thể thay thế Đại Phong trong tim cô. Và có lẽ cũng sẽ không còn bất cứ người đàn ông nào có thể hiểu và yêu cô như Đại Phong, kể cả bản thân anh.
Vào lúc này cô chỉ muốn một mình yên tịnh, cô liền quay sang nói;
"Kỳ Ngôn, hay là anh đi thăm Ngọc Anh giúp em nhé, vừa rồi em có đi thăm cô ấy, nhưng y tá nói bác sĩ đang khám cho cô ấy."
"Vậy để anh thăm cô ấy."
Anh đặt tay lên vai cô nói;
"Em đừng khóc nữa nếu không tên máu lạnh tỉnh lại nhìn thấy cặp mắt của em sưng giống như quả trứng gà, cậu ấy lại trách anh không biết chăm em đấy."
Cô lườm anh;
"Thôi được rồi anh đi đấy."
Mấy ngày hôm nay Ngọc Anh bị thương, vết thương không thể chạm nước nên cô chỉ có thể lau mình. Nhưng vừa rồi bác sĩ khám cho cô nói vết thương đã không sao, cô có thể tháo lớp băng bên ngoài vết thương khi tắm, vậy nên cô đã nhờ y tá giúp cô tắm rửa gội đầu. Cô vừa từ trong nhà vệ sinh bước ra ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
"Cốc ...Cốc..."
"Mời vào"
Người vào đi là Diệp Kỳ Ngôn
"Chào Diệp tổng."
"Ngọc Anh, hôm nay cô đã đở chưa?"
"Tôi đã đở rất nhiều, cảm ơn Diệp tổng hôm trước đã cứu tôi."
"Ngọc Anh, cô không cần phải khách sáo với tôi như vậy. Còn nữa từ nay về sau cô đừng gọi là Diệp tổng, cứ gọi tôi là Kỳ Ngôn giống như Diệu Linh vậy."
"Không được, tôi làm sao có thể so sánh với thiếu phu nhân chứ, thiếu phu nhân xuất thân là đại tiểu thư của tập đoàn Hoàng Bảo, nhưng tôi chỉ là...
"Ngọc Anh.."
Kỳ Ngôn không để cô nói tiếp, anh đã lên tiếng cắt ngang;
"Tôi nói được là được, hơn nữa Diệu Linh đã giới thiệu cô vào Diệp thị làm thiết kế sư, và tôi cũng đã hứa với cô ấy. "
Ngọc Anh nghe Kỳ Ngôn vậy vui mừng vô cùng;
"Diệp tổng, anh nói thật sao?"
"Đúng vậy, tôi cũng nghe nói cô đã tốt nghiệp đại học chuyên ngành thiết kế thời trang và trang sức tại New York. Chắc là cô cũng biết ở nước ngoài không có vấn đề phần biệt vai cấp trong việc xưng hô, không cần biết cấp trên của mình là giám đốc hay chủ tịch của công ty thì nhân viên vẫn có thể gọi bằng tên. Cho nên từ nay về sau cô cứ gọi tôi là Kỳ Ngôn đi, nếu như lần sau cô còn gọi tôi là Diệp tổng tôi sẽ không trả lời cô đâu, nói không chừng tôi sẽ cho cô nghỉ việc nữa là đằng khác."
Ngọc Anh biết Kỳ Ngôn chỉ đang dọa cô thôi;
" Cảm ơn anh, Kỳ Ngôn. "
" Cô đừng khách sáo như vậy. Diệu Linh rất tốt với cô, tôi mong là cô sẽ không làm cho cô ấy thất vọng."
" Anh nói không sai! Thiếu phu nhân đối với tôi rất tốt. Thật ra khi tôi nghe cô ấy nói sẽ giới thiệu cho tôi vào một công ty để làm thiết kế sư. Lúc đó tôi còn nghĩ chỉ là một công ty nho nhỏ nào đó, thật không ngờ lại là Diệp thị."
"Cô không thích làm việc cho Diệp thị hay sao?"
"Không phải đâu, tôi còn nghĩ có phải mình đang nằm mơ hay không? Diệp thị là một công ty thiết kế thời trang và trang sức có tiếng tại Pháp, hơn nữa đang hợp tác với tập đoàn Đại Dương để phát triển sự nghiệp tại Trung Quốc và Đông Nam Á, tôi thật không ngờ thiếu phu nhân lại giới thiệu tôi vào Diệp thị làm việc."
"Ngọc Anh, cô gọi Diệu Linh là thiếu phu nhân, không lẽ cô đã quên rằng cô ấy chính là vợ yêu của người thành lập ra tập đoàn Đại Dương sao?"
"Ôi...tôi đúng là ngốc mà! "
Kỳ Ngôn nhìn Ngọc Anh cười, cô gái này cũng rất là thú vị. Cô và Diệu Linh đều ngây ngô giống nhau, giờ anh cũng hiểu vì sao hai người lại thích nhau như vậy.
"Ngọc Anh, cô biết hay không? Vào buổi sáng trong ngày xảy ra chuyện, Diệu Linh có kể chuyện của cô cho tôi nghe, cả những chuyện xảy ra ở Thái. "
Sau khi nghe Kỳ Ngôn nói xong, Ngọc Anh không kiềm được nước mắt;
"Thiếu phu nhân tốt với tôi như vậy, nhưng tôi lại lấy oán trả ơn, chút nữa thì tôi đã hại chết thiếu gia rồi. "
"Ngọc Anh, cô không nên nói vậy, nếu không nhờ cô ra tay ngăn cản Tô Băng Nhu thì chắc có lẽ hai vợ chồng họ đã chết dưới tay của Tô Băng Nhu trước khi chúng tôi kịp xông vào, cô có thể coi như là ân nhân cứu mạng của vợ chồng họ mà."
"Kỳ Ngôn, anh không nên nói vậy, tôi làm vậy chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm mà cha tôi đã gây ra cho thiếu gia."
" Ý của cô là..... "
"Kỳ Ngôn, anh hãy nghe tôi nói."
"Đươc, cô nói đi. "- Kỳ Ngôn gật đầu.
"Nửa năm trước, sau khi tôi bị đuổi việc ở Thái Lan thì đã quay về thành phố X để tìm việc làm, chắc là Tô Băng Nhu biết được tôi đã về nước nên cô ta tìm tôi và nói cho tôi biết là cha tôi không phải là mất tích, mà bị thiếu gia gϊếŧ chết. Cho nên ba tháng trước tôi và Tô Băng Nhu đã lên kế hoạch để trả thù."
"Thật ra mục đích của tôi vào Trương gia làm việc chính là tìm thiếu gia để trả thù cho cha tôi, nhưng sau khi vào làm việc cho Trương gia tôi thấy thiếu gia là một người rất tốt, lại chung tình, không giống như những lời mà Tô Băng Nhu đã nói."
"Sau đó thì sao?" Kỳ Ngôn hỏi cô;
"Tôi làm việc trong Trương gia không được bao lâu thì thiếu gia đưa thiếu phu nhân về nhà, khi đó tôi mới biết được thì ra thiếu gia muốn kiếm người hầu nữ về để chăm sóc cho thiếu phu nhân. Anh biết không, Tô Băng Nhu nói với tôi thiếu phu nhân là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác. Còn nói thiếu phu nhân vì ghen với cô ta nên đã gây ra rất nhiều chuyện hiểu lầm khiến thiếu gia hại cho cô ta nhà tan cửa nát và hại chết cha tôi."
"Ngọc Anh , cô tin thật sao? "--- Kỳ Ngôn hỏi cô;
"Đúng vậy, cho nên khi tôi gặp thiếu phu nhân tôi đã rất ghét cô ấy, nhưng tôi ở chung với cô ấy một khoảng thời gian thì tôi cảm thấy những lời của Tô Băng Nhu đều là bịa đặt. Thiếu phu nhân dịu dàng hiền thục, lại không tranh giành với bất cứ một ai và rất tốt bụng. Cho nên khi rảnh rỗi, tôi hay thường hỏi bác quản gia về chuyện của thiếu phu nhân, bác quản gia nói cho tôi biết thiếu phu nhân và thiếu gia kết hôn là vì lợi ích của hai gia tộc."
Ngọc Anh ngừng một chút rồi nói tiếp;
"Theo tôi nghĩ, vì đây là một cuộc hôn nhân thương mại, cho nên ngay từ lúc mới vừa bắt đầu thiếu gia không có tình cảm với thiếu phu nhân, hơn nữa cậu ấy từng bị Tô Băng Nhu phản bội, chính vì điều này khiến cho cậu ấy không có lòng tin với thiếu phu nhân."
Kỳ Ngôn nhìn cô lúc rồi nói;
" Đàn ông chúng tôi sợ nhất là người yêu đầu tiên phản bội mình, sau đó thì sao?"
"Thím Trương từng kể cho tôi nghe, khi thiếu phụ nhân gả vào Trương gia, tuy thiếu gia không thích cuộc hôn nhân được sắp đặt này, cho dù có lạnh nhạt với thiếu nhân đi chăng nữa, nhưng thiếu gia cũng căn dặn tất cả người làm trong biệt thự phải chăm sóc cho cô ấy thật chu đáo, không được để cho cô ấy bị bất kỳ uất ức nào. Chắc có lẽ ở lâu sinh tình thiếu gia bắt đầu đối xử với thiếu phu nhân càng ngày càng tốt, phải nói là càng lúc càng cưng chiều cô ấy và hai người họ sống rất hạnh phúc. Cho đến khi Tô Băng Nhu quay về thì thiếu gia không biết phải làm sao, nên mới gây ra nhiều chuyện khiến cho thiếu phu nhân bị tổn thương và rời khỏi thiếu gia."
Bây giờ Diệp Kỳ Ngôn cũng hiểu được vì sao năm năm qua Diệu Linh vẫn yêu Đại Phong không hề thay đổi, thì ra vợ chồng của họ cũng từng trải qua những ngày hạnh phúc bên nhau.
===========
Chuong 119
Kỳ Ngôn trong lòng vẫn còn thắc mắc, không hiểu tại sao Ngọc Anh cứ khăng khăng nghĩ là ba của mình đã hại chết ba mẹ của Đại Phong, thật ra anh cũng đang muốn tìm hiểu bối cảnh gia đình của Ngọc Anh.
"Ngọc Anh, tôi rất muốn hỏi cô, tại sao cô lại nói ba của mình đã hại chết ba mẹ của Đại Phong?"
"Kỳ Ngôn, để tôi nói cho biết anh rõ về quá khứ của tôi."
"Được"- Kỳ Ngôn gật đầu.
"Lúc còn nhỏ gia đình của tôi sống ở một vùng quê nông thôn. Mẹ của tôi mồ côi ba mẹ từ thuở nhỏ, nên tôi không có nhà ngoại. Còn phần bên nhà nội của tôi, tuy chẳng phải giàu có gì, nhưng cũng có đầy đủ nhà cửa và ít ruộng đất."
'Sau khi ông bà nội mất đi thì bác cả của tôi đã chiếm đoạt tất cả nhà cửa và ruộng đất mà ông bà nội để dành cho ba tôi, hơn nữa còn đuổi chúng tôi ra khỏi làng, vì vậy mà ba mẹ tôi mới đến thành phố X để sinh sống."
"Tiếc là ba mẹ tôi học vấn không cao, kiến thức cuộc sống không có, kiếm việc rất khó khăn, lại không biết buôn bán, hơn nữa mẹ tôi lại mắc bệnh ung thư dạ dày, không có tiền để điều trị."
Ngọc Anh nhớ lại những chuyện xảy ra khi còn nhỏ mà cô nước mắt rơi không ngừng, làm cho Kỳ Ngôn không cầm lòng được bước tới ôm cô an ủi;
"Ngọc Anh, cô đừng khóc nữa, tất cả mọi việc đều đã qua."
Ngọc Anh lau nước mắt xong rồi nói tiếp;
"Sau đó ba tôi gặp được người quen, ông ấy đã giới thiệu ba tôi làm cận vệ cho Tô Bằng, và rồi ba tôi đã trở thành thuộc hạ đắc lực nhất của Tô Bằng. Chỉ trong vòng sáu tháng gia đình của tôi trở nên rất khá giả và có một cuộc sống rất thoải mái. Ông ấy có tiền mua nhà, mua xe, còn đưa mẹ tôi vào bệnh viện cao cấp để điều trị và tôi được vào trường học nổi tiếng giành cho giới thượng lưu."
" Anh thử nghĩ xem, ba tôi ngoài sức mạnh ra thì không có bằng cấp, lại không biết đầu tư, tại sao chỉ trong một đêm mà lại có nhiều tiền như vậy?"
"Ngọc Anh, tại sao cô không nghĩ là ba cô may mắn trúng số độc đắc?"
Ngọc Anh lườm anh một cái, Kỳ Ngôn đưa hai tay lên rồi cười lớn;
"Được rồi, được rồi......"
"Theo tôi nghĩ, có lẽ ba tôi đã giúp cho Tô Bằng phóng hỏa gϊếŧ chết ba mẹ của thiếu gia cho nên mới có nhiều tiền như vậy. Nhưng cho dù ba tôi đã cố gắng đến đâu chăng nữa vẫn không thể nào thoát khỏi được ý trời, mẹ tôi bị bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối không còn chữa được nữa."
" Sau đó thì mẹ tôi đã qua đời, từ đó ba ở vậy nuôi tôi khôn lớn, cho đến khi tôi tốt nghiệp trung học thì ông ấy đưa tôi sang New York để học thiết kế, nhưng tất cả chi phi đều được Tô Bằng tài trợ."
"Sau đó thì sao?"
Ngọc Anh nhìn Kỳ Ngôn rồi nói tiếp;
"Vào năm năm trước, khoảng một tuần trước khi ba tôi xảy ra chuyện không may, ông ấy đã sang New York thăm tôi và căn dặn tôi phải cố gắng học tập cho thật tốt, như vậy thì tương lai sau này của tôi mới có thể nhàn hạ."
"Tôi còn nhớ ngày đưa ba ra phi trường, trước khi ông ấy lên máy bay để về thành phố X ông ấy ôm tôi thật chặt và dặn dò đủ điều, lúc ấy tôi cảm thấy hình như ông ấy có chuyện gì đó."
"Ngày hôm sau trong tài khoản ngân hàng của tôi nhận được một khoản tiền rất lớn, đủ cho tôi trang trải một cuộc sống thoải mái trong vòng 5 năm, và chi phi tiền học của tôi cũng được trả trước ba năm. Lúc đó tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tôi đang định hỏi ba tôi về số tiền đó, nhưng rất tiếc là tôi chưa kịp hỏi thì đã nhận được tin ông ấy mất tích."
Cô thở dài;
"Sau khi ba tôi bị mất tích, trong lúc tôi đang tìm hiểu nguyên nhân thì lại nhận được Tô Bằng đã bị gϊếŧ và ông ta chết không được toàn thây, Tô thị đã bị phá sản, còn về phần Tô Băng Nhu bị bán sang Thái Lan làm gái. Tin Tức này làm cho tôi mất đi tất cả manh mối để điều tra chuyện của ba tôi, cho nên tôi tạm gác lại mọi chuyện để cố gắng học cho đến khi tốt nghiệp đại học. Tất cả những chuyện xảy ra tiếp theo thì anh đều biết hết rồi."
"Ừ, tôi đã nghe qua."
"Ba tôi vì tiền đã làm nhiều việc sai lầm không thể tha thứ, ông ấy đã gây tổn thương cho thiếu gia quá nhiều."
"Ngọc Anh, cô không nên nói những lời như vậy. Nếu như ở trong kho hàng không có cô ra tay cứu hai vợ chồng của Đại Phong thì có lẽ bọn họ đã chết trong tay của Tô Băng Nhu."
"Kỳ Ngôn, anh không nên nói vậy, tôi làm như vậy chẳng qua là muốn đền bù những tổn thương mà ba tôi đã gây ra cho bọn họ."
Diệp Kỳ Ngôn bước đến gần đặt tay lên vai cô an ủi.
"Ngọc Anh, mọi chuyện cũng đã qua rồi, hãy quên nó đi."
Ngọc Anh nhìn Kỳ Ngôn mỉm cười;
"Kỳ Ngôn, anh có thể đưa tôi đi gặp thiếu gia hay không?"
"Được, để tôi đưa cô đi thăm Đại Phong."
"Không biết thiếu gia có chịu gặp tôi hay không?"
"Cô đừng nghĩ như vậy. Thật ra Đại Phong vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa cậu ấy không phải là người hẹp hòi như cô nghĩ đâu. Hơn nữa cô đã cứu "Linh Nhi" của cậu ấy, chắc chắn là bất cứ chuyện gì cậu ấy cũng đều bỏ qua."
Ngọc Anh không nhịn được cười thành tiếng làm cho Kỳ Ngôn rất khó hiểu:
"Tôi đã nói sai cái gì sao? "
"Không có không có, tôi cười vì anh gọi thiếu phu nhân là "Linh Nhi" nghe chẳng êm tai tý nào cả."
"Đương nhiên rồi, tôi đâu phải là Trương Đại Phong , cho nên mới nghe không được êm tai."
Cả hai nhìn nhau cười:
"Chúng ta đi thăm Đại Phong thôi. "
"Được."